- Hay là chúng ta thu luôn lấy cả Ninh Xuyên đạo cùng một lượt đi.
Cổ Tư Đinh ngầm dẫm chân hắn một phát, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng không dùng óc mà nghĩ xem, chúng ta có được bao nhiêu binh lực? Ninh Xuyên đạo là vùng bốn bề thụ địch, xung quanh có triều đình, gia tộc Độc Cô, gia tộc Tư Ma, còn cả Xích Luyện giáo, không có đủ binh lực, cướp lấy cũng có tác dụng gì, chỉ làm cho mọi người vắt chân lên cổ, mệt tới mất mạng. Huống chi người dân nơi đó bị bóc lột còn mỗi nửa cái khố để mặc, chúng ta có nuôi nổi hay không?
Hà Vị Thân không dám nói nữa.
Hiện giờ có một cơ hội cực lớn bày ra trước mặt quân Lam Vũ, đáng tiếc quân Lam Vũ không có đủ lực lượng để nắm lấy, đúng là đáng tiếc.
Căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, Khắc Lạp Mã Kỳ mau chóng quay trở lại đội ngũ của mình, sắp xếp nhiệm vụ truy kích.
Đầu tiên là phái ra trung đoàn kỵ binh tức tốc đột nhập vào Nguyên Xuyên đạo, quả nhiên không phát hiện ra bóng dáng của quân đội nước Mã Toa, bọn họ tiến thẳng tới chỗ giao cách giữa Nguyên Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo, vẫn không phát hiện ra bóng dáng quân đội nước Mã Toa.
Ngược lại bọn họ gặp phải bộ đội Long kỵ binh của quân đội đế quốc Đường Xuyên từ Vĩnh Thanh phủ nam hạ.
Kỵ binh quân Lam Vũ và quân đội đế quốc Đường Xuyên giằng co ước chừng nửa tiếng đồng hồ, quan quân hai bên tiến hành giao thiệp với thái độ rất cừng rắn, thậm chí có xu hướng động thủ.
Kỵ binh của quân Lam Vũ đại bộ phận là người Ngõa Lạp, bọn họ đối với Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên xưa nay chẳng hề quen biết, cho nên địch ý của hai bên rất mạnh mẽ.
Bất quá cuối cùng vẫn là bộ đội Long kỵ binh của đế quốc Đường Xuyên quay đầu rời đi, bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ cũng tạm thời ở nguyên vị trí biên giới.
Đao Vô Phong cũng suất lĩnh lục quân đặc chiến đội tới được tuyến biên giới giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, trên dọc đường đi cũng không phát hiện ra tung tích của quân đội nước Mã Toa.
Theo lời kể của một số người dân, trong mấy ngày trước đó đúng là có quân đội của nước Mã Toa tiến về phía tây, nhưng cũng có quân đội nước Mã Toa tiến về phía đông.
Căn cứ vào tình huống mà bọn họ kể lại, thời gian hành quân của nước Mã Toa rất nghiêm ngặt, tựa hồ không giống dáng vẻ hoảng hốt rút lui.
Nhưng bất kể là như thế nào, tình hình ở trước mắt đều cho thấy rõ ràng, Vũ Văn Phân Phương đúng là đã rút quân đội nước Mã Toa ra khỏi Nguyên Xuyên đạo.
Mà từ tình huống quân đội đế quốc chủ động nam hạ tới Ninh Xuyên đạo mà xét, tựa hồ quân đội nước Mã Toa cũng đã rút khỏi Ninh Xuyên đạo, nếu không quân đội triều đình Đường Xuyên không có khả năng vượt qua Ninh Xuyên đạo.
Tại vị trí giao cắt giữa Ninh Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo, Đao Vô Phong gặp phải trung tướng Tiết Bối Nhĩ quan chỉ huy quân trung ương đế quốc Đường Xuyên.
Trung tướng Tiết Bối Nhĩ ngồi ở trên lưng ngựa lạnh lùng dùng tư thế bề trên nhìn Đao Vô Phong. Đao Vô Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Tiết Bối Nhĩ yêu cầu Đao Vô Phong lập tức tránh đường, Nguyên Xuyên đạo chính là lãnh thổ của triều đình, hắn phụ trách tới tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo.
Đao Vô Phong đối chọi lại chỉ ra rằng, quân Lam Vũ đã tiếp nhận Nguyên Xuyên đạo, không cần quân đội triều đình tới lèm bèm lắm mồm, nói thẳng thừng chẳng hề kiêng dè yêu cầu bọn chúng lập tức cút xéo trở về.
Khi hai quân giằng co, Tiết Bối Nhĩ ỷ thế đông người, muốn dùng vũ lực để giải trừ vũ trang của Đao Vô Phong, nhưng cuối cùng còn có chút kiêng kỵ, không dám hạ lệnh động thủ.
Sau khi giằng co hơn ba tiếng đồng hồ, bộ đội kỵ binh tăng viện của quân Lam Vũ tới nơi, đối diện với kỵ binh quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới, trung tướng Tiết Bối Nhĩ sắc mặt trắng bệch, lủi đi ngay lập tức.
Khi Đao Vô Phong đem chuyện Tiết Bối Nhĩ xuất hiện báo cáo lên, Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Điều này đúng là kỳ quái, tin tức của triều đình lại còn linh thông hơn cả của chúng ta?
Phản ứng của quân Lam Vũ rất nhanh, không ngờ rằng phản ứng của quân đội triều đình lại còn nhanh hơn, đám bộ đội Long kỵ binh bị quân đội nước Mã Toa đánh cho sợ mất mật, lại còn dám giằng co với quân Lam Vũ nửa tiếng đồng hồ.
Đám khốn kiếp này xem ra không nếm một chút mùi đau khổ từ quân Lam Vũ là không được, nhưng ai mà biết được, ở đằng sau chuyện này liệu có ẩn chứa âm mưu gì hay không?
Đám người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm cũng cảm thấy khá kinh ngạc, thần sắc của bọn họ cũng dần dần trở nên thận trọng.
Bọn họ lo lắng không phải là quân đội nước Mã Toa có rút lui thật hay không, mà là hành động của quân đội triều đình đế quốc, bọn họ đề nghị Dương túc Phong hạ lệnh bộ đội đồn trú phía bắc của Kim Xuyên đạo tiến bào trạng thái trực chiến, đề phòng quân đội triều đình đế quốc thừa nước đục thả câu, Dương Túc Phong liền làm theo.
Một tiếng mệnh lệnh ban xuống, toàn bộ Kim Xuyên đạo lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Đồn trú ở phía bắc Kim Xuyên đạo chính là trung đoàn 115 của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ, trung đoàn trưởng Tư Cơ Bối Ni sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, lập tức hạ lệnh bộ đội của mình sắn sàng chiến đấu, đồng thời đích thân đi tới tiền tuyến, quan sát động tĩnh của quân cấm vệ triều đình ở phía trước.
Kết quả hành động của quân Lam Vũ làm cho quân cấm vệ triều đình khẩn trương cao độ, toàn bộ bọn chúng cũng tiến vào trạng thái trực chiến, cả vùng giao nhau giữa Phương Xuyên đạo và Kim Xuyên đạo không khí căng thẳng khác thường, song phương đều cho rằng đối phương sắp phát động tấn công.
Dương Túc Phong hạ lệnh cho ban ngành tình báo mau chóng làm rõ rốt cuộc tình hình này là sao, nhưng ban ngành tình báo thủy chung không có được thu hoạch gì lớn.
Cho tới tận mười một giờ đêm, Dương Túc Phong sắp đi ngủ, thì Viên Ánh Lạc mới vội vàng chạy tới báo cáo, nói quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đều thực hiện rút lui quy mô lớn nằm ngoài dự liệu.
Quân đội nước Mã Toa rút liền một mạch trở về dải Vũ Thằng Quan và cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đội nước Y Lan thì rút lui về hành lang A Sâm.
- ***! Còn làm cả chuyện này nữa?
Dương Túc Phong kinh ngạc tới mức thốt ra một câu thô tục, hành động này của quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đúng là quá sức khác thường, nói thằng ra là hoang đường khó tin.
Dương Túc Phong lại trở về bộ chỉ huy, lập tức triệu tập tất cả các tham mưu tới thương nghị.
Đang lúc bàn luận, ban ngành tình báo liên tục đưa tin tức tình báo tương quan mới nhất tới.
Không thể không nói, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ đối với hành động rút quân quy mô lớn của nước Mã Toa và nước Y Lan không có dự tính gì trước.
Quân bộ quân Lam vũ cùng chưa từng ngờ tới quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan có thể có hành động lớn như thế.
Nước Mã Toa và nước Y Lan chủ động vứt bỏ đại bộ phận đất đai mà bọn chúng chiếm lĩnh, hơn nữa không hề thực hiện chính sách triệt để phá hủy đối với khu vực chiếm lĩnh đã chủ động rút lui, trong mắt của bất kỳ ai cũng là điều không thể tin nổi.
Dù sao bọn chúng khi chiếm lĩnh những vùng đất và nhân khẩu này, đã phải trả giá bằng máu, nếu như không có nguyên nhân vô cùng đặc biệt, bọn chúng căn bản không thể vứt bỏ.
Dương Túc Phong nghiêm giọng nói:
- Hiện giờ chúng ta cơ bản có thể xác nhận, quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan càng ngày cách chúng ta càng xa, nhưng đối với việc tại sao bọn chúng lại đưa ra quyết định rút quân lớn như vậy, thì chúng ta tạm thời còn chưa biết. Cho nên chúng ta phải nỗ lực phân tích, gắng sức làm rõ mục đích ẩn giấu đằng sau của bọn chúng.
Quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan rút lui, đối với quân Lam Vũ mà nói, kỳ thực không thể tính là một chuyện tốt.
Không có va chạm trực tiếp với quân đội nước Mã Toa, rất nhiều hành động của quân Lam Vũ có lẽ sẽ càng không có gì để che đậy, mà tín hiệu đối địch mà quân đội triều đình đế quốc thể hiện ra, cũng làm cho y cảm giác đằng sau hành động rút quân quy mô lớn hết sức bất ngờ này có âm mưu mờ ám gì đó.
Tri Thu nhanh mồm nhanh miệng, phát biểu ý kiến của mình trước tiên:
- Đại khái là nước Mã Toa muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn chúng bị chúng ta đánh cho phát hãi rồi, trừ không ngừng tiêu hao binh lực ra, thì chẳng thu được lợi ích gì, cho nên muốn thoát ly tiếp xúc với chúng ta, chuyên tâm tăng cường sức chiến đấu của mình, còn về phần nước Y Lan, thì tôi không biết sao nữa.
- Nước Y Lan quá nửa là nghe theo kiến nghị của nước Mã Toa, có lẽ Tiêu Đường nhìn trúng Vũ Văn Phân Phương rồi, nguyện ý làm chân chạy vặt cho nước Mã Toa.
Cổ Tư Đinh hời hợt nói, trong ngôn ngữ mang theo chút vẻ chế nhạo…
Hà Vị Thần cau mày nói:
- Ngươi nói đùa đấy à, nước Y Lan có lý do gì nghe theo đề nghị của nước Mã Toa? Nước Mã Toa chẳng phải cha của bọn chúng, bọn chúng chỉ là một liên minh quân sự mà thôi, nước Y Lan không thể vì nước Mã Toa mà đem miếng thịt béo ở trong miệng nhổ ra được. Còn về phần Vũ Văn Phân Phương và Tiêu Đường, thì bỏ qua đi, chuyện như thế thì làm sao có thẻ lấy ra làm lý do phân tích phán đoán được.
- Kỳ thực thì thứ mà nước Y Lan nhả ra cũng chẳng thể tính là thịt béo gì, Kiếm Xuyên đạo toàn bộ là núi non, có một số địa phương còn nghèo hơn cả địa khu Mỹ Ni Tư, thỉnh thoảng còn phải viện trợ lương thực cho cư dân. Hành lang Á Sâm phì nhiêu màu mỡ còn nằm chắc trong sự khống chế của bọn chúng đó! Ngược lại nước Mã Toa, lần này bá lực đúng là không nhỏ, địa khu như Ninh Xuyên đạo và Phương xuyên đạo, đổi lại là chúng ta cũng không chịu nhả ra.
Cổ Tư Đinh nói với tốc độ rất nhanh, cứ y như súng máy vậy, may mà mọi người quen với tốc độ của hắn, nếu không thực sự là chẳng hiểu hắn nói cái gì.
- Không phải là nước Mã Toa muốn nhả ra, mà là bọn chúng không thể không nhả ra, bọn chúng không chịu nhả, chúng ta sẽ đánh cho bọn chúng nhả ra mới thôi.
Tri Thu nghiêm túc nói, bên trong số tham mưu ngồi đây, đại khái hắn là người muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề nhất.
Cổ Tử Đinh lập tức phản bác, thế là bộ chỉ huy náo nhiệt như cái chợ vậy.
Không thèm để ý tới kiểu thảo luận như mặc cả tôm cá của ba tên tham mưu trẻ tuổi, Vân Thiên Tầm chầm rãi nói:
- Phong lĩnh, ngài cho rằng thế nào?
- Ta có chút cảm giác không lành, cảm thấy hành động này của bọn chúng quá nửa là nhắm vào chúng ta, hành vi rút quân quy mô lớn như thế, nếu không phải là có mục đích cực lớn, thì tuyệt đối không thể làm ra. Ít nhất nếu như đội lại là ta nếu như không tới thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không chịu đem đất đai nắm trong tay dâng lên được. Vũ Văn Chấn Thiên chừng cũng chẳng thể khảng khái như vậy được, bọn chúng vỗ mông bỏ đi như thế, chúng ta chẳng có được lợi ích gì, ngược lại còn làm lực lượng triều đình mở rộng, quân đội triều đình đế quốc hành động nhanh như vậy, ta hoài nghi bọn chúng có phải là đã nhận được ám thị ngầm nào đó rồi hay không. Lực lượng của triều đình đế quốc lớn mạnh đối với chúng ta mà nói chẳng phải là chuyện hay ho gì, ta đang nghĩ, phải chẳng bọn chúng muốn mượn tay triều đình đối phó với chúng ta?
Dương Túc Phong khẽ thở dài nói, cuối cùng lại cảm thấy bản thân đã hơi mẫn cẩm.
- Như vậy cái giá của bọn chúng không khỏi quá lớn, vạn nhất triều đình không đối phó nổi với c hung ta, bọn chúng há chẳng phải trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, tặng đất đai miễn phí cho chúng ta sao?
Khắc Lao Tắc Duy Tư chậm rãi nói, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.
Vân Thiên Tầm thâm trầm nói:
- Tôi cho rằng Phong lĩnh nói có lẽ có vài phần đạo lý, mặc dù bọn chúng phải trả giá đúng là rất lớn, nhưng một khi xử lý được chúng ta, bọn chúng còn có thể phất cờ quay lại, chút binh lực kia của triều đình, sớm đã bị bọn chúng mò tận ngọn nguồn rồi, bọn chúng chẳng thèm sợ.
- Bọn chúng dựa vào điều gì mà tin rằng triều đình có thể xử lý được chúng ta?
Khắc Lao Tắc Duy Tư lạnh lùng nói, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Dương Túc Phong cũng mang theo vẻ khác thường.
Vân Thiên Tầm chầm chậm nói:
- Ông cũng nghĩ ra rồi đó, ngày hai mươi tám tháng tám đúng là một ngày tốt, Đường Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu.
Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu, giọng nói lạnh như băng:
- Tâm kế thật lợi hại, quả nhiên là ăn thịt người không cần nhả xương. Bọn chúng vừa rút quân, Đường Minh liền lập tức được ăn thuốc an thần, khẳng định sẽ ra tay với chúng ta rồi.
Ánh mắt hai người đều thâm trầm mà lo lắng nhìn về phía Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong đương nhiên là biết ngày hai mươi tám tháng tám chính là đại thọ của Đường Minh, là một buổi Hồng Môn Yến thực sự, bản thân nếu như phó yến, dứt khoát là sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu như không tham dự, tựa hồ lại có chút không cam tâm.
Trong tiềm thức của Dương Túc Phong luôn thấp thoáng có ý nghĩ như thế này, nếu như Đường Minh đã muốn giết mình, như vậy minhc ũng không cần phải khách khí gì nữa, cứ náo động một phen long trời lở đất ở buổi Hồng Môn Yến này, để xả cơn giận.
Ánh đèn lay động, khuôn mặt của Dương Túc Phong trong ánh nến đột nhiên lúc mờ lúc tỏ, trở nên vô cùng mông lung.