Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 666: Chương 666: Thanh trừng sau khi điều tra (Thượng) (1)




Mặt biển Sở La Môn vào đêm khuya tỏ ra vô cùng yên tĩnh mà nóng nực, mặt trời mặc dù xuống núi đã rất lâu rồi, nhưng trên mặt biển không có gió, mặt biển tản nhiệt rất chậm, cho nên vẫn còn vô cùng nóng nực, không khí cứ như ở trong một cái lồng hấp, đóng lại không tan, nóng nực giống như muốn toàn thân nổ tung. Mặt biển là một vùng tối đen như mực, chỉ có phía tây có một luồng sáng như ẩn như hiện, nơi đó hắn là tuyến bờ biển của đảo Lữ Tống rồi, chỉ đáng tiếc là tuyền bờ biển của địa khu phía bắc Miên Lan Lão đảo Lữ Tống vô cùng hoang vu, tuyến bờ biển nơi có quanh co vòng vèo, hơn nữa ở gần bờ biển còn có rất nhiều bãi đá ngầm, cho nên không thích hợp để lên bờ lắm, ngư dân cũng rất ít, ánh đèn thì càng ít hơn nữa.

Trong yên tĩnh, một chiếc Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ lặng lẽ xuất hiện ở trên mặt biển, giống như một bóng ma đột nhiên từ sâu dưới lòng biển nhô lên vậy. Đây là Long Nha chiến hạm số 109 của quân Lam Vũ, trên thuyền chở một đại đội chiến sĩ quân Lam Vũ, bọn họ len lén nam hạ đảo Sùng Minh, tới Tam Bảo Nhan chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, trải qua hơn một tuần đi biển, bọn họ đã lặng lẽ tới gần được mặt biển phụ cận Tam Bảo Nhan.

Lữ Song Giang, hạm trưởng của Long Nha chiến hạm đứng ở trên cầu đều khiển, nâng kính viễn vọng có tầm nhìn lớn, thận trọng quan sát mặt biển ở phía trước, mặc dù hải quân của nước Mã Toa đã bị trọng thương, tạm thời không có cách nào hoạt động quy mô hơn ở tuyến bờ biển phía đông đảo Lữ Tống, nhưng người nước Mã Toa vẫn rất giảo hoạt, bọn chúng lâm thời thành lập nhiều đơn vị hạm đội địa phương đảo Lữ Tống, phụ trách tuần tra bờ biển thường ngày, đề phòng quân Lam Vũ đột kích.

Những chiếc thuyền buồm cụt mũi đáng ghét của hạm đội địa phương đảo Lữ Tống, chưa chắc có thể tạo thành tổn thất gì lớn cho hải quân quân Lam Vũ, nhưng lại có thể dùng tốc độ nhanh để truyền đạt tin tức, để quân đội nước Mã Toa có thể chuẩn bị sẵn sàng trước. Cũng không biết là người nước Mã Toa dùng thủ đoạn gì, không ngờ lại có thể dụ dỗ được không ít người Lữ Tống một lòng một dạ bán mạng cho người nước Mã Toa.

Người Lữ Tống sử dụng chính là chiến đấu hạm mũi cụt truyền thống cho chính bản thân bọn họ đóng ra, nhưng chiếc chiến đấu hạm này và Long Nha chiến hạm, chiến đấu hạm bình thường, đều có rất nhiều sự khác biệt, mũi thuyền của bọn chúng có hình chữ nhật, tốc độ chậm, mức độ ăn nước sâu, nhưng rất chắc chắn, trọng tải cũng rất là lớn, ở trên những chiếc thuyền buồm mũi cụt đáng ghét này thường thường đặt một tấm sắt, trên tấm sắt có một đống củi gỗ, một khi phát hiện ra tung tích của quân Lam Vũ, bọn chúng sẽ đốt đống lửa lên, lợi dụng phương thức nguyên thủy nhất để truyền đạt tin tức.

Đáng hận nhất là, binh sĩ của hạm đội Lữ Tống này thường thường không mặc quân phục, tới khi bị công kích thì lý sự rằng bọn chúng không phải là quân đội, cầu xin quân Lam Vũ tha thứ. Lúc mới bắt đầu, một số Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ thực sự bị mắc lừa, thả cho bọn chúng đi, sau này Dương Túc Phong hạ một đạo mệnh lệnh xuống, yêu cầu quân Lam Vũ đem những người Lữ Tống giảo hoạt này bất kể là có mặc quân trang hay không, chỉ cần là có hành vi đối địch, thì nhất luật đối xử như kẻ địch, giết không tha.

Lữ Song Giang hiện giờ lo lắng nhất, chính là có chiến thuyền mũi cụt của hạm đội địa phương Lữ Tống xuất hiện.

Đứng ở bên cạnh Lữ Song Giang, là một vị thiếu tá lục quân văn nhã mà dũng cảm, hắn ta không khẩn trương giống như Lữ Song Giang, mà ngược lại, còn thường thường ngẩng đầu lên nghiên cứu trăng ở trên bầu trời, phân tích vị trí ngôi sao, giống như say mê lắm vậy. Hắn có kiến thức rất sâu sắc về các chòm sao, ở trên thuyền khi rảnh rỗi còn chỉ điểm các chiến sĩ hải quân nhận biết một chút, chỉ tiếc là các thuyền viên và quan chỉ huy hải quân càng quan tâm hơn tới kiến thức mà bọn họ dùng được, thủy văn, thủy triều và sao dẫn đường, còn đối với kiến thức trời sao bình thường thì không thấy hứng thú lắm.

Vị thiếu tá lục quân này chính là Sở Thiên Nhai, được xưng là quan quân thiếu tá có học thức phong phú nhất trong lục quân.

“Còn một tiếng đồng hồ nữa thì cập bờ.” Lữ Song Giang nhìn đồng hồ, cẩn thận nói.

“Chỗ neo đậu hình như là hơi lệch một chút hả?” Sở Thiên Nhai lấy kim chỉ nam trong lòng ra, nghiêng đầu nhìn.

“Nếu mà không có mũi cụt, thì tuyệt đối chuẩn xác.” Lữ Song Giang tự tin nói, chỗ hơn người của hắn không phải là ở chuyện đi biển, mà là mặt chỉ huy hỏa pháo, hứng thú và sở thích của hắn cũng chẳng phải là đi biển, mà ở trong tiếng nổ ầm vang của hỏa pháo. Hắn từ sớm đã báo danh tham gia cuộc thi quan chỉ huy hỏa pháo của khu trục hạm bắng thép, đồng thời bắt đầu mò mẫm làm sao chỉ huy hạm pháo 122 ly xạ kích, nhưng đối với một vị hạm trưởng của Long Nha chiến hạm mà nói, thì kiến thức phố thông cơ bản nhất về đi biển vẫn phải nắm được.

Sở Thiên Nhai đi tới mé ngoài của mũi hạm, khe khẽ vỗ tay.

Bốn quan quân thượng úy lục quân sớm đã ở phía dưới đợi lệnh rồi.

Sở Thiên Nhai đưa tay ra hiệu cho bọn họ thu thập trang bị chuẩn bị đổ bộ.

Bốn thượng úy lục quân ra hiệu đáp lại, bộ đội sớm đã chuẩn bị xong rồi.

“Bảo bọn họ tiếp tục ngủ, đi ngủ, không ai được phép thức dậy chạy loạn.” Sở Thiên Nhai nghiêm túc nói.

Bốn quan quân thượng úy đều gật đầu, chờ đợi tới lúc chiến đấu.

Sở Thiên Nhai khẽ thở phào ra một tiếng, cũng đang chờ đợi tới lúc chiến đấu.

Hắn đã không phải là lần đầu tiên đi xa chấp hành hiệm vụ rồi, bộ hạ của hắn cũng không phải là lần đầu tiên thâm nhập vào hậu phương của địch, nhưng ở cự ly xa xôi như vậy thâm nhập vào khu vực phòng ngự trùng trùng của kẻ địch chấp hành nhiệm vụ thanh trừ thì vẫn là lần đâu tiên.

“Để gió bão tới mãnh liệt hơn một chút đi!” Sở Thiên Nhai lặng lẽ khích lệ bản thân.

Chỉ có tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc hơn nữa, trải qua chiến đấu tàn khốc hơn nữa, giành được thành tích suất sắc hơn nữa, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh mới có thể được giải thoát khỏi vận mệnh canh cửa nhà cho người ta, trở thành bộ đội dã chiến lục quân một cách thực sự, có thể tung hoành bốn biển, lay trời chuyển đất, mà không phải ở lỳ trên đảo Sùng Minh dưỡng lão, mỗi ngày phơi nắng một cách nhạt nhẽo qua thời gian.

Nửa tiếng đồng hồ sau, điểm đổ bộ đã trong tầm mắt.

“Thiên Nhai, phải nhờ vào ngươi rồi, ta sẽ dựa theo kế hoạch chời đợi ngươi chiến thắng trở về. Mồm miệng của Lữ Song Giang tương đối kém, chỉ biết nói mấy câu khách khí cũ rích, nhưng mọi người đều cảm thấy vị thuyền trường chất phác này vô cùng thành khẩn và thực tế, ở trong nhiệm vụ chiến đấu xâm nhập vào hậu phương của địch thế này, lục quân và hải quân tuyệt đối là cùng chung sống chết, nếu như Long Nha chiến hạm của hải quân không thể dựa theo kế hoạch tiếp ứng cho lục quân rút lui, hoặc là khi chiến hạm tới điểm tiếp ứng mà lục quân không đi tới kịp mà nói, đều sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng, mang tới hậu quả không thể tưởng tượng.

Sở Thiên Nhai không nói gì cả, chỉ ra sức vỗ mạnh lên bả vai Lữ Song Giang.

Bốn thượng úy lục quân đã chỉ huy mỗi trung đội của mình đem vật tư chiến đấu cần thiết vác ở đằng sau, ba lô của bọn họ đều vô cùng nặng nề, bên trong chứa đầy đạn dược và các nhu yếu phẩm cần thiết khác. Điều này đối với Lỗ Ni chiến sĩ thân thể cường tráng như trâu mộng mà nói, đương nhiên chẳng phải là vấn đề gì lớn, nhưng đối với chiến sĩ Hắc Ưng chú trọng vào động tác khéo léo linh hoạt mà nói thì lại có chút khó khăn rồi. May mắn là vũ khí hạng nặng của bộ đội Bạo Phong, ví như súng máy, ống phóng rốc két, Bách Kích pháo .v..v…v đều là độc quyền của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, các chiến sĩ Hắc Ưng sử dụng đều là súng trường Mauser có gắn ống ngắm tăng gấp bốn lần tầm nhìn, chủy yếu là đảm nhận vai trò bắn tỉa.

Bộiư đội phản ứng nhanh Phong Bạo của Sở Thiên Nhai, thuộc về bộ đội đặc chủng của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh của lục quân, Dương Thế Dân mặc dù chỉ suất lĩnh trung đoàn thủ bị hải đảo, nhưng hắn chí cao hơn trời, quyết tâm phải rèn nên bên trong trung đoàn thủ bị một bộ đội đặc chủng không kém lục quân đặc chiến đội, điều này vừa vặn phù hợp với yêu cầu phát triển bộ đội đặc chủng của Dương Túc Phong, vì thế bộ đội phản ứng nhanh Phong Bạo được sinh ra theo vận mệnh. Bởi vì không có biên chế chính thức, cho nên bọn họ không gọi là lục quân đặc chiến đội, mà có tên gọi là bộ đội phản ứng nhanh Phong Bạo, ban đầu biên chế chỉ là một trung đội, chỉ có ba bốn chục người, chọn những chiến sĩ ưu tú nhất của trung đoàn thủ bị thành lập nên, sau này Dương Túc Phong thấy sức chiến đấu của bọn họ không tệ. Vì thế bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong nhanh chóng gia tăng thành chừng một đại đội, ước chừng một trăm sáu mươi người, chia thành bốn trung đội chiến đấu.

Dựa theo ý tứ của Dương Thế Dân, bộ đội phản ứng nhanh Phong Bạo là chuyên môn dùng để đối phó với bộ đội đổ bộ của quân địch, khi quân đội nước Mã Toa cắn trả mà xuất hiện địa phương nguy hiểm nhất, sẽ cùng đội tinh nhuệ nhất của quân đội nước Mã Toa so kè cứng đối cứng, đem kẻ địch đuổi trở lại đại hải, chẳng hề nghĩ tới phải để bọn họ rời khỏi đảo Sùng Minh chấp hành nhiệm vụ tác chiến. Thế nhưng, Dương Túc Phong điện xuống một đạo mệnh lệnh, đem chức năng của đơn vị bộ đội này thay đổi biến thành, thanh trừ địa điểm định sẵn, y ban cho bộ đội phản ứng nhanh Phong Bạo chức năng tương tự như lục quân đặc chiến đội, chính là thâm nhập vào hậu phương của địch, xử lý mục tiêu quan trọng của kẻ địch.

Những mục tiêu trọng yếu này, bình thường chính là đối tượng bảo vệ trọng điểm của kẻ địch, ví như những kho hàng trọng yếu, quan quân chỉ huy cao cấp của quân địch, quan quân cao cấp của chính phủ .v..v…v . Đương nhiên, cũng có khả năng là một số mục tiêu không thể kể ra được, ví như các địa phương kho vàng hoặc là ngân hàng trung ương v..v..v

Tối nay mục tiêu phải thanh trừ của bộ đội phản ứng nhanh Bạo Phong, chính là Nạp Tá La Lạp - tên thủ lĩnh lực lượng vũ trang hùng mạnh nổi tiếng từ lâu của địa khu Miên Lan Lão, hắn cũng chính là trưởng quan hành chính của địa khu Tam Bảo Nhan. Nạp Tá La Lạp chính là một trong số quan viên trung thành nhất trong địa khu phụ thuộc nước Mã Toa. Địa khu Tam Bảo Nhan do hắn khống chế, phục vụ cực kỳ chu đáo quân đội nước Mã Toa, nhiều lần được quân nước Mã Toa chiếm lĩnh biểu dương là địa khu kiểu mẫu, Vũ Văn Lôi Đình - quan chỉ huy tối cao của quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống, nhiều lần tiếp kiến và biểu dương tất cả những điều hắn làm cho nước Mã Toa, còn ban cho hắn huân chương nước Mã Toa.

Dưới sự lôi kéo của nước Mã Toa, Nạp Tá La Lạp cực độ thù địch với quân Lam Vũ, nghĩ mọi phương pháp hiệp trợ người nước Mã Toa đối phó với quân Lam Vũ, thậm chí không tiếc tiêu phí cực lớn tài lực, vật lực để lấy lòng quân đội nước Mã Toa, thậm chí hắn còn thành lập một đơn vị hạm đội địa phương có năm chiếc chiến đấu hạm mũi cụt, tiến hành quấy nhiễu hải quân của quân Lam Vũ, còn liều mạng tập kích thương thuyền của hải quân quân Lam Vũ.

Loại hành vi rượu mời không uống lại uống rượu phạt này đương nhiên làm cho Dương Túc Phong cực kỳ giận dữ, hạ lệnh phái người giết chết hắn, nhưng Nạp Tá La Lạp cực kỳ giảo họat, rất ít khi rời khỏi cái mai rùa thành Tam Bảo Nhan, hơn nữa sự khống chế của hắn đối với thành Tam Bảo Nhan là vô cùng nghiêm ngặt, người đương địa lại có đặc trưng tương đối rõ ràng, làm cho người ngoài không thể nào giả mạo được, những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ cho đến giờ vẫn không có cơ hội lẻn vào, để cho hắn sống được tới tận bây giờ. Nhưng Dương Túc Phong đã làm là làm cho tới cùng, quyết định sử dụng hành động vũ lực lớn hơn nữa, để cho những kẻ này nếm mũi cay đắng trước, cũng để cho những kẻ khác biết được hậu quả chọc giận quân Lam Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.