Sông Khắc Lý Địch Nạp nằm giữa rừng rậm nhiệt đới, nghe nói có nhiều dã thú hung dữ, nhất là mãng xà lớn nập dưới dòng sông, người qua lại luôn bị nó giết hại, nhưng quân Lam Vũ không bận tâm, có thứ gì chống lại nổi súng máy và lựu đạn?
Nếu như thực sự có mãng xà khổng lồ, quân Lam Vũ sẽ bắt vài con mang về kinh đô Ni Lạc Thần triển lãm.
Dương Túc Phong đột nhiên hỏi:
- Phía bên người Maya thế nào rồi.
- Tiến triển thuận lợi, người Maya không có sức đề kháng, người Trụ Tư mượn gió bẻ măng, đã công chiếm Vưu Tạp Thản.
Hà Vị Thần nói như thuộc nằm lòng, căn bản không cần nhìn tình báo, so với từng chồng tình báo khi chiến đấu ở đại lục Y Lan, nơi này một ngày chỉ có năm bản tỉnh báo, thật lãng phí đầu óc phân tích thiên tài của hắn.
Cùng lúc tấn công người Aztec, quân Lam Vũ cũng tấn công ngưoài Maya, thực lực người Maya bị người Aztec trở mặt cho một đòn thảm trọng đã không còn mạnh lắm nữa, tất cả chiến sĩ Hùng Ưng và cung tiễn thủ cộng lại không tới tám vạn người, vì thế quân Lam Vũ chỉ phải chừng ba bốn nghìn người tấn công.
Thực sự khi đánh người Maya quân Lam Vũ không gặp nhiều khó khăn lắm, người Maya liên tục rút lui về thủ thủ của mình, những thổ dân tham gia tấn còn còn tích cực hơn cả quân Lam Vũ, chém giết càng điên cuồng không dung tình.
Có thể nói trước kia người Maya đắc tội quá nhiều người, xâm phạm lợi ích của quá nhiều bộ lạc, nên giờ họ đua nhau hùa theo quân Lam Vũ ném đá xuống giếng.
Tới ngay cả người Trụ Tư cũng tham gia công kích, bọn họ công chiếm cứ điểm chính phái đông bắc của người Maya là Vưu Tạp Thàn, giết không ít người.
Dưới nỗ lực chung của mọi người số người Maya đã bị giảm môt nửa, chỉ còn đợi ngày diệt vong.
Hiện giờ quân Lam Vũ đã công chiếm Bối Đăng và Khoa Phan, đang chuẩn bị tiến về Đế Tạp Nhĩ.
Người Trụ Tư cũng điều binh khiển tướng muốn đâm một đao sau lưng người Maya.
Người Trụ Tư tấn công người Maya tích cực chủ động, còn đối với người Aztec lại do dự, không gì ngoài lo mình gặp tổn thất, bộ lạc như vậy quân Lam Vũ cần phải suy nghĩ, kẻo nuôi hổ gây họa.
- Khai cuộc thuận lợi, hắc hắc, trò hay còn ở phía sau.
Chả hiểu nghĩ tới cái gì, Dương Túc Phong lẩm bẩm làm Tang Cách và Đao Vô Phong ngây ra nhìn y, chỉ có Hà Vị Thâng gật gù.
Người Trụ Tư có thể tồn tại được trên thế giới này hay không phải xem thủ lĩnh bọn họ có đủ tầm nhìn không.
Qua một tuần chuẩn bị, đầu tháng 4 năm 1733 thiên nguyên, quân Lam Vũ chính thức tấn công Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, cuộc tiến công này do Lệnh Thiên Vũ đảm nhiệm, còn bộ đội ở Tháp Lợi Phật tiếp quản phòng ngự Nội La Tất.
Khi Lệnh Thiên Vũ tới biên cảnh Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, phi dĩnh cũng tới nơi, chuẩn bị diễn lại màn ở Áo Đặc Đế Ngõa Khảm.
…..
Rừng mưa nhiệt đới rất là phiền phức, mưa tí tách tựa hồ mãi mãi không ngừng, chẳng có đồ che mưa nào ngăn cản được, kết quả toàn thân ướt súng là điều tất yếu.
Đất đai vì thế mà vô cùng mềm xốp, rất nhiều nơi nhìn qua không thấy dấu vết cảm bẫy gì, nhưng dẫm vào một phát là sụp trong vũng bùn, phải phí rất nhiều sức lực mới rút ra được, khi rút ra thì giày vĩnh viễn nằm lại đó.
Bị mưa thấm nhuần, rừng trở nên xanh biếc khác thường, đâu đâu cũng một màu xanh ngút ngàn, làm người ta vô cùng thư thái.
Nhưng đó cũng chẳng phải là chuyện hay, màu xanh thái quá luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác mất chân thực, cảm giác như lọt vào giấc mộng, làm ý thức trở nên mơ hồ.
Nguy hiểm nhất là khi mưa các loại động vật vô cùng tích cực, sâu bọ ào ào chạy tìm chỗ trú, trong đó tất nhiên là có cả chân người, đủ các loại rắn độc cũng theo mưa thình lình nhảy ra, hoặc trên cây rơi xuống, làm người ta đề phong không xuể, rất nhiều thảm kích vì thế sinh ra.
Các cao thù trị rắn của người Tháp Lợi Phật bận tíu tít, bọn họ chưa bao giờ được đãi ngộ cao như vậy, gần như mỗi chiến sĩ bị rắn độc cắn đều coi bọn họ như cha mẹ tái sinh vậy.
Có khi cây cối cũng góp vui, rõ ràng là đóa hoa rất đẹp, làm người ta không kìm được đưa tay hái, kết quả bị nhựa hoa dính vào tay, bị thối rữa ngay lập tức, thuốc men không sao giảm bớt được.
Còn có loại hoa ăn thịt người trong truyền thuyết, cũng vô cùng diễm lệ, cánh hoa như lá xen, vô cùng hấp dẫn, nếu có ai không cẩn thận ghé đấu vào nhìn, cánh hoa sẽ lập tức cụp lại, hơi độc phụ ra, làm người ta ngât xỉu, tiếp theo đó bông hoa muốn làm gì thì làm rồi.
Cho dù là người Tháp Lợi Phật đi trong rừng mưa nhiệt đới cũng thấy thống khổ, càng chẳng nói tới quân Lam Vũ.
Thổ dân đi trong rừng luôn mang theo đủ mọi công cụ để đế phó với nguy hiểm bất thình lình ở trong rừng.
Nhưng quân Lam Vũ lại không thể.
Các chiến sĩ chấp hành nhiệm vụ, mỗi người đều đều mang ba lô trên 20kg, chủ yếu là đạn dược và lương khô.
Thực tế chứng minh, trọng lượng ba lô như vậy bôn ba thời gian dài trong rừng là rất vất vả, vì dưới cơn mưa không ngớt, tất cả y phục trang bị ướt sũng, làm cân nặng tăng thêm không ít.
Chẳng trách người Aztec mãi mà không biết dùng vũ khí nóng, nơi này căn bản không dùng nổi thuốc nổ đen, một trận mưa đổ xuống, nó chẳng bằn cung tên đao kiếm.
Chẳng trách người Aztec luôn trang bị gọn nhẹ ra trận, đó là do đặc điểm của rừng mưa nhiệt đới quyết định, muốn vừa thực dụng lại có tốc độ, thì phải hi sinh nhiều phương diện.
Bộ đội Lệnh Thiên Vũ vốn chuẩn bị dùng tám chín ngày là tới mục tiêu, kết quả thực tế đi mất tới hai mươi ngày, thời gian kéo dài, làm lương khô không đủ dùng, chỉ đành tiến kiệm, mỗi bữa chỉa dùng làm hai.
May là người Tháp Lợi Phật săn bắn giỏi, nên bọn họ không bị chết đói.
Khi bọn họ tới được ngoại vi Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, Lệnh Thiên Vũ cảm thấy mình sắp gục rồi, nhìn thấy bên cạnh có cái vũng bùn, chỉ muốn đâm đầu vào đó không dậy nữa.
Người Tháp Lợi Phật cũng mệt tới mức chỉ biết dựa vào thân cây, chẳng nói ra lời.
Bọn họ thực sự không còn muốn làm chỉ nữa, dù trước khi xuất phát đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng kết quả vẫn làm bọn họ nhớ mãi.
Khổ nhất là dù mệt phờ bọn họ vẫn không thể nghỉ ngơi cho tử tế, mặt đất toàn là nước, hết cách cách chiến sĩ đành hai người dựa lưng vào nhau, mặc áo mưa ôm súng ngủ.
Kết quả mau chóng phát hiện ra mình bị nước mưa bao vây, lấy một câu của thổ dân mà nói là mưa không phải từ trên trời rơi xuống, mà là từ dưới đất mọc lên, ngươi thế nào cũng không né tránh được.
Các quan quân cho dù rất mệt, nhưng chỉ có thể nghỉ một chút rồi triển khai công tác chuẩn bị chiến đấu, chỉ có hạ được Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, bọn họ mới có cơ hội và điều kiện nghỉ ngơi.
Dù nói thế nào thì nhà cỏ của người Aztec cũng khá hơn đồng không mông quạnh một chút.
Lệnh Thiên Vũ đứng trên núi dùng kính viễn vọng quan sát, Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan ở ngay trước mặt chỉ cần đi hai kilomet theo đường thẳng là tới được nơi.
So với các thành trấn của liên minh Nhã Ca thì nơi này chỉ có thể tính là tầm trung, người Aztec thường trú không tới năm vạn, đại bộ phận còn là tăng lữ cung phụng thần Mặt Trời.
Nguyên nhân chủ yếu là nơi này thức ăn thiên thiên sản xuất ra không đủ thỏa mãn nhu cầu của nhiều người.
Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan không có công trình kiến trúc nào rõ rệt, trừ điện thờ thần Mặt Trời, nhìn từ xa có thể thấy rõ ràng điện thờ đó, dưới ánh mặt trời, điện thờ tỏa sáng lấp lánh.
Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan nằm trong một thung lũng lớn, bốn bề là núi non, từ trên cao có thể nhìn thấy tất cả.
Điện thờ thần Mặt Trời nằm trên một ngọn đồi ở giữa, trông vô cùng hùng vĩ, nó bao phủ lấy cả ngọn đồi, đá ở trong rừng nhiệt đới rất qúy, nhưng điện thờ lại được làm toàn bằng đá Hoa Cương, từ đó có thể thấy người Aztec bỏ không ít công sức.
Cho dù ở trên không trung điện thờ Mặt Trời cũng rất dễ nhận ra, vì bên cạnh nó không kỳ có bất kỳ thứ gì che chắn, trước kia Hứa Nho Long chính vì nhìn thấy nó mới biết mình đi quá đà.
Đối với Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan mà nói, điện thờ này là chỗ duy nhất nó có thể kiêu ngạo, cũng là lý do tồn tại duy nhất của nó.
Cho dù còn cách điện thờ rất xa, Lệnh Thiên Vũ cũng có thể cảm thấy khí thế của nó, thảo nào người Aztec tôn kính thần Mặt Trời như thế.
Không thể không bội phục, người man rợ sống trong rừng mà làm được chuyện này thì nếu ai không thấy sẽ chẳng bao giờ tin.
Sự thông minh, sự tài trí, sự cần cù của bọn họ đều đã dùng ở trên cả việc tế lễ rồi, nếu họ để tâm trí vào việc khác, thì người Aztec có lẽ đã có tiền đồ tốt hơn.
Tạch tè tạch tè..
Vô tuyến điện báo bắt đầu công tác, đem tin tức truyền đi.
Nhận được tin Hứa Nho Long lập tức chỉ huy phi dĩnh tiến tới mục tiêu, lục quân phải đi mất hai mươi ngày, nhưng bọn họ chỉ cần hai tiếng, hơn nữa còn có thể mang nhiều vật tư hơn.
Trong khi đợi không quân tới nơi, Lệnh Thiên Vũ hạ lệnh toàn quân bao vây lấy Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, trạm gác của người Aztec có lẽ bởi vì mưa nên tỏ ra khá lỏng lẻo, bất quá Lệnh Thiên Vũ cũng không định che dấu hành động của mình.
Hiện giờ còn là buổi sáng, Lệnh Thiên Vũ quyết định phát động công kích vào 12 giờ, nguyên nhân rất đơn giản, đó là lúc người Aztec chuẩn bị ăn cơm, đa phần sẽ ở trong thành trấn, miễn cho quân Lam Vũ khỏi phải chạy khắp nơi.
Hai tiếng sau phi dĩnh tới nơi, lần này phi dĩnh không nhầm nơi, dùng tốc độ nhanh nhất tới mục tiêu, đại khái tính tới việc người Aztec nhiều của, nên Hứa Nho Long liền một hơi điều luôn mười lăm cái phi dĩnh cỡ lớn tới, xem ra đúng là muốn làm một vụ hoành tráng rồi.
Hạ lệnh một tiếng, Lệnh Thiên Vũ dẫn bộ đội lục quân phát động công kích, tiếng súng tức thì rộ lên, phi dĩnh cũng tích cực ném lựu đạn phá hủy pháo đài của người Aztec, cỏn tiền hành oanh tạc rải thảm, đây là lần đầu tiên không quân Lam Vũ oanh tạc rải thảm mau chóng tạo nên một biển lửa dài trên mặt đất.
Người Aztec hiển nhiên là cũng có chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn không sao ngăn cản được quân Lam Vũ, chiến sĩ Hổ Châu Mỹ ngoan cường kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn thành vong hồn dưới súng.