Sau này hạm đội cướp bóc xuất hiện, lại ép cho quân đội nước Mã Toa đóng ở đảo Lữ Tống không thể không lùi sâu vào nội địa thêm một bước nữa, nếu không bọn chúng sẽ gặp phải công kích của đám hải tặc hỏa lực mạnh mẽ.
Mới đầu quân đội nước Mã Toa còn kháng cự một lúc, nhưng cùng với việc hải tặc càng lúc càng nhiều, thương vong bọn chúgn gặp phải mỗi lúc một thêm nghiêm trọng, bọn chúng đã hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không có được sự bổ sung nào cả, chết đi một tên là hao đi một phần lực lượng, vậy nên không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục rút lui về phía sau.
Bị vây khốn trong một thời gian dài, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng bắt đầu phát điên, sau khi bọn chúng phát hiện ra bản thân đã bị vây chặt ở trên đảo Lữ Tống, bọn chúng liền tuyệt vọng, sau khi tuyệt vọng lại dần dần rơi vào điên cuống.
Tục ngữ nói, thượng đế muốn cho ngươi diệt vọng, thì sẽ kiến ngươi điên cuồng trước, quân đội nước Mã Toa đã phát điên, đương nhiên sẽ làm ra rất nhiều hành động điên cuồng, gian dâm cướp bóc đều là chuyện bình thường, gần đây còn lưu hành trò chơi tử vong.
Rất nhiều quan binh tinh thần bên mép bờ suy sụp, quyết tâm phải kéo theo hàng ngàn hàng vạn cư dân của đạo Lữ Tống bồi táng, cho nên bọn chúng chúng đồ sát cư dân gần như từng vùng từng vùng một, hơn nữa ở trong quá trình đồ sát còn dùng rất nhiều những thủ đoạn hết sức ghê rợn, để thông qua việc giết người mà giảm bớt đi nỗi sợ hãi ngày tận thế của mình, trong thời gian ngắn, mùi máu tanh ở trên đảo Lữ Tống bay tận sang cả đảo Sùng Minh.
Bị quân đội nước Mã Toa tàn hại, cư dân đảo Lữ Tống không thể không đứng lên phản kháng, để bảo vệ tính mạng của bản thân và người nhà.
Trong quá trình phản kháng, bọn họ được quân Lam Vũ bí mật chi viện, tạo thành những đội du kích, vì thế càng ngày càng có nhiều người dân ngã vể phía quân Lam Vũ, bọn họ đã nhận thức được một cách hết sức sâu sắc, chỉ có quy phục quân Lam Vũ mới có quyền lực giành được sự sinh tồn.
Một số người vốn là thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống, cũng bị xâm hại lợi ích sau khi quân đội nước Mã Toa triển khai những cuộc đồ sát, quân đội nước Mã Toa đã phát rồ mang thao tâm lý muốn kéo theo cả đảo lữ tống phải bồi táng, cho nên những người thống trị cao tầng của đảo Lữ Tống cũng bị nằm vào danh sách bị đồ sát, vì sinh tồn, bọn họ cũng không còn chọn lựa hợp tác với quân Lam Vũ, cầu mong được quân Lam Vũ bảo hộ.
Ở dưới tình huống như thế, các tiểu đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ liên tục âm thầm đổ bộ, tiến hành đả kích có xác định rõ ràng đối với mục tiêu chủ yếu của quân đội nước Mã Toa và quan chỉ huy của bọn chúng.
Hành động này đã đả kích nặng nề sĩ khí của quân đội nước Mã Toa, phấn chấn tinh thần phản kháng của cư dân đương địa, đồng thời cũng cực độ chấn nhiếp những thành viên cao tầng của đảo Lữ Tống.
Trong đầu tranh tàn khốc, những thành viên cao tầng này cần phải nhận thức rõ ràng được, giữa quân Lam Vũ và nước Mã Toa, bọn chúng chỉ có thể quy phục quân Lam Vũ thôi, ngoài ra đã không còn lối thoát nào nữa, nếu bọn chúng còn có tư tưởng hai lòng ba lý, thì chỉ còn lại một con đường chết.
Ở dưới bối cảnh như thế, trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tiến hành rất nhiều cuộc đổ bộ, thanh trừ không ít quan chỉ huy của nước Mã Toa, cổ vũ rất lớn cho sĩ khí của cư dân đương địa.
Lần này, mục địch của bọn Từ Bân chính là thiếu tướng Ngả Bỉ Luân của sư đoàn 66 bộ binh quân đội nước Mã Toa, tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này luôn sử dụng những thủ đoạn trấn áp đẫm máu đối với hành động phản kháng của cư dân đương địa, chỉ riêng có mỗi một lần đồ sát ở địa khu Tạp Ni Phan thôi đã có hơn ba vạn cư dân Miên Lan Lão bị chết, nợ máu đầm đìa, chết còn chưa hết tội.
Sư đoàn lục quân số 66 nước Mã Toa vốn đồn trú ở thành Khuê Tùng, là lực lượng quân sự chủ yếu của quân đội nước Mã Toa bố trí ở địa khu Miên Lan Lão, toàn bộ sư đoàn có gần hai vạn sáu nghìn người, sức chiến đấu cũng không tệ, là một trong hai mươi sư đoàn bộ binh được thành lập sớm nhất.
Nhưng hiện giờ thành Khuê Tùng đã bị Phất Lai Triệt suất lĩnh hạm đội thứ hai của hải quân quân Lam Vũ dùng pháo hỏa mãnh liệt hủy đi, trong trận pháo kích bất ngờ đó, sư đoàn bộ binh số 66 đã tồn thất gần năm nghìn người, sĩ khí cũng sụt giảm cực lớn, sau này có rất nhiều hạm đội cướp bóc tới tập kích cướp phá, khiến cho bọn chúng chỉ đành rút lui khỏi thành Khuê Tùng.
Căn cứ vào mạnh lệnh của Vũ Văn Lôi Đình, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân suất lĩnh bộ đội của mình rút tới Mã Lệ Tháp ở bên trong nội địa, tiếp túc phụ trách duy trị an ở địa khu Miên Lan Lão, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân cũng được bổ nhiệm làm trưởng quan tối cao của địa khu Miên Lan Lão.
Thế nhưng bất kể cho phong quan tấn tước như thế nào chăng nữa, quân đội nước Mã Toa ở trên đảo Lữ Tống cũng không thể cải biến được vận mệnh toàn quân bị diệt, đối với bọn chúng mà nói, ngày tận thế rồi thế nào cũng sẽ tới.
Có lẽ là bởi vì cảm giác sắp diệt vọng, thiếu tướng Ngả Bỉ Luân thường xuyên phải phát tiết, mà vào thời buổi này, trừ giết người ra, nữ sắc chắn chắn là con đường phát tiết tốt nhất.
Vừa khéo, trong thôn trang mà Từ Bân đang dùng kính viễn vọng theo dõi cẩn thận, có một nữ nhân để Nả Bỉ Luân có thể phát tiết, cô ta vốn là tiểu thiếp của một vị thổ vương đương địa, kết quả là bị Ngả Bỉ Luân chiếm lấy làm của riêng, sau đó bố trí của cố ta ở nơi này.
Bởi vì ở trong quân doanh của Ngả Bỉ Luân đã có quá nhiều nữ nhân, không còn chỗ nào để dung nạp người mới tới sau nữa, nhưng nữ nhân này khả năng ở phương diện nào đó rất có sức hấp dẫn, hấp dẫn tới mức làm cho thiếu tướng Ngả Bỉ Luân tựa hồ ngày nào cũng chạy tới nơi đây.
Bắt đầu từ tháng ba, Ngả Bỉ Luân có chuyện gì hay không đền chạy tới cái thôn trang này, gió mưa cũng không đổi, đáng đời cho hắn gặp xui xẻo, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ mau chóng nhắm vào hắn, kết quả là một bức điện báo gửi tới đảo Sùng Minh, Từ Bân liền dẫn đội đột kích của minh bước lên Long Nha chiến hạm nam hạ.
Đương nhiên, lần này Từ Bân hành động, mục tiêu không chỉ đơn giản là một một tên thiếu tướng Ngả Bỉ Luân này, ít nhất còn mấy mục tiêu nữa cần phải thanh trừ.
Quả nhiên, nửa tiếng đồng hồ sau, chiến sĩ quân Lam Vũ ở tiến tuyến mau chóng đưa tay ra hiệu, nói thiếu tướng Ngả Bị Luân đã tới.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội lập tức tiến vào trang thái chuẩn bị, Phùng Dịch Thanh điều chỉnh sắn cự ly ngắm bắn của súng ngắm, theo dõi sát vị trí cửa thôn không chút lơ là nào.
Bắt giặc phải bắt vua trước, giết người cũng không ngoại lệ, Từ Bân đã quyết định phát súng đầu tên phải lấy được mạng của Ngả Bỉ Luân, nhiệm vụ này tất nhiên rơi lên người tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp như Từ Dịch Thanh rồi.
Có lẽ trước nay chưa từng nghĩ tới quân Lam Vũ có gan xâm nhập sâu như vậy trong đất liền, hoặc là rất có lòng tin vào đội cận vệ bên cạnh mình, hoặc là cho rằng thời tiết như thế này, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ sẽ không hành động, cho nên thiếu tưởng Ngả Bỉ Luân chỉ mang theo ước chừng một trăm tên cảnh vệ, tới cái thôn trang không biết tên này, hắn thậm chí còn không hạ lệnh kiểm tra quy mô lớn, mà cứ nghênh ngang bước thẳng vào.
Từ Bân nhìn qua trang bị của những tên cảnh vệ kia, đều là súng rãnh xoắn rất lạc hậu, còn đại bộ phận vẫn cứ dù loan đao cung tiễn.
Hiện giờ quân đội nước Mã Toa ở đại lục Y Lan nghe nói đã có một số lượng tương đổi thay đổi trang bị sang súng trường Chấn Thiên, bất quá quân đội nước Mã Toa tên đảo Lữ Tống đã bị hải quân quân Lam Vũ hòan toàn cắt đứt tuyến đường hậu cần, cho nên nước Mã Toa cho dù có còn thừa súng trường Chấn Thiên cũng không có cách nào trang bị cho bọn chúng được, còn những không súng rãnh xoắn này ở trong trời mưa tầm tã như vậy, chẳng biết chủ nhân của nó còn có thể dùng được không.
Đợi đoàn người của Ngả Bỉ Luân, Từ Bân phát ra tín hiệu chiến đấu, cánh tay lạnh lùng chém xuống.
Đoàng.
Tay súng bắn tỉa Phùng Dịch Thanh bình tĩnh bóp cò súng, viên đạn xé gió lao vút đi, thân hình cao lớn của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân chính đang bước qua một vũng nước nhỏ trên mặt đất, kết quả là người của hắn nghiêng đi, ngã cắm mặt vào bên trong vũng bùn nhớp nháp, ở vị trì đầu đập xuống, vừa vặn có một vũng nước nhỏ, tức thì máu và nước cùng bắn tung lên .
Uỳnh! ….
Quân đội nước Mã Toa bị tập kích còn chưa kịp phản ứng lại, ống phóng rốc két trong tay La Dật Phong đã phát tác trước, đạn hỏa tiến rít lên bay ra, nổ dữ dội trong chính giữa đội hình quân đội nước Mã Toa, ngay lập tức làm cho chúng hoàn toàn bị chia cắt, thi thể đứt gãy của nhiều tên bay thẳng vào trong ruộng đồng bên cạnh.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại tức thì loạn cả lên, bắn úng bừa bãi, cuống cuống phát tên, nhưng đối diện với hỏa lực tới từ bốn phương tám hướng, bọn chúng căn bản không tìm được mục tiêu chính xác.
Từ Bân bình tĩnh hô lên:
- Xung phong!
Vương Văn Đạt cấm súng tiểu liên xông lên trước tiên, hắn xuyên qua giữa hai gian nhà, trong chớp mắt đã tiếp cận vị trí cách quân đội nước Mã Toa chưa đầy năm mươi mét, xả luôn một tràng đạn, có hơn mười lăm tên binh sĩ nước Mã Toa đổ gục ngay tại chỗ, những tên khác còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị hắn ném liên tục mấy quả lưu đạn vào, mấy tiếng nổ dữ dội qua đi, lại thêm một đống nữa bị đổ gục.
La Dật Phong cũng cầm súng máy xông lên, súng máy ở trong tay hắn uy lực so với súng tiểu liên của Vương Văn Đạt khỏi phải nói cũng biết là mạnh hơn thế nào, hơn nữa không cần thay băng đạn, chỉ thấy đạn không ngừng vãi ra, chiếc lưỡi lửa từ nóng súng làm cho từng tên binh sĩ nước Mã Toa gảo thét thê thảm táng mạng ngay tại trận, cuối cùng những chiến sĩ quân Lam Vũ khác đánh bọc hậu tiến tới, gần như đã không còn cơ hội để mà nổ súng nữa, chừng một trăm tên địch, đúng là còn chưa đủ nhét vào kẽ răng.
Chiến đấu kết thúc trong thời gian chưa đẩy hai phút, Vương Văn Đạt đổi một băng đạn khác, kiểm tra thi thể từng tên binh sĩ nước Mã Toa một xem đã đứt hơi thật hay chưa, tên nào còn ngắc ngoải là không do dự bồi thêm một phát súng, đáng tiếc là hắn không cần phải bắn thêm một phát nào nữa, bởi dưới súng máy của La Dật Phong càn quét, căn bản là không có khả năng may mắn sống sót.
Có điều, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xuất hiện kỳ tích, khi kiểm tra tới thiếu tướng Ngả Bì Nhĩ, thì làm cho người ta kinh ngạc là hắn còn chưa chết hẳn, đạn của Phùng Dịch Thanh có khả năng do bị nước mưa làm ảnh hưởng, mặc dù bắn trúng ngực hắn, nhưng lại đi lệch đi chút xíu, mà cũng có khả năng là quả tim của thiếu tướng Ngả Bỉ Nhi mọc lệch, cho nên không lập tức lấy được cái mạng cho của hắn.
Thiếu tưởng Ngả Bỉ Nhĩ toàn thân run lẩy bẩy, kêu lớn xin tha mạng, đồng thời đảm bảo hắn sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì vì quân Lam Vũ, chỉ cần quân Lam Vũ tha cho hắn một mạng.
Từ Bân mặt vô cảm thu súng lại, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, bọn ta không nhận tù binh của nước Mã Toa.
Phất tay một cái, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội bắt đầu rút lui, chỉ lưu lại La Dật Phong dọn dẹp chiến trường.
Vào lúc này , quân đội nước Mã Toa ở địa khu Mã Lệ Tháp cũng đã kịp phản ứng, bọn chúng phải ra rất nhiều quân đội tiến hành truy cản.
Bất quá các chiến sĩ quân Lam Vũ căn bản là không hề lo lắng, bởi vì sư đoàn bộ binh số 66 của thiếu tướng Ngả Bỉ Luân không có kỵ binh, mà thực ra dù có đi chăng nữa thì ở trong thời tiết mưa gió này, tộc độ của kỵ binh cũng chẳng nhanh được, ngược lại còn trả thàn vật săn của các chiến sĩ quân Lam Vũ.
La Dật Phong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với thiếu tướng Ngả Bỉ Luân, ý bảo mình phải nghe lời của quan chỉ huy, sau đó nâng nòng súng máy lên, tạch tạch tạch một hồi, đem thân thể của Ngả Bì Luân bắn cho gần như nát bấy, nội tạng gì đó đổ hết ra ngoài, đầu thì vẫn còn nguyên vẹn, sau đó xoay người, đuổi theo bộ đội phía trước.
Khi bọn Từ Bân quay trờ về bến cảng thì Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ đã đợi sẵn ở đó rồi, bọn họ lập tức lên thuyền, Long Nha chiến hạm mau chóng rời bến, chạy tới mục tiêu tiếp theo.
Mưa như trút nước, nước mưa mau chóng xóa mờ đi những dấu chân ở trên mặt đất, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi quân đội nước Mã Toa đuổi tới tuyến bờ biển thì đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tình hình chiến đấu mau chóng đượcbáo cáo lên bộ chỉ huy tối cao quân Lam vũ, Tri Thu phụ trách thống kê con số, lạt quyển sổ tay chuyên dụng ra xem qua, sau đó gạch ngang qua cái tên Ngả Bỉ Luân, biểu thị người này đã không còn tồn tại nữa, hắn lại tiếp tục lật quyển sổ, viết lên một con số 6, biệu thị từ khi quân LamVũ thực thi chiến lược đả kích nhỏ lẻ cho tới nay, đã xử lý được tên tướng quân thứ sáu của quân đội nước Mã Toa rồi, bất quá đây khẳng định chưa phải là con số cuối cùng …