Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 300: Chương 300: Tiếp quản (2)




Tiễn số quân đội Tôi Khắc cần phải cải tạo này đi, Dương Túc Phong bắt đầu chuyên tâm sắp xếp lại vệ đội cung đình Tô Khắc La. Binh sĩ vệ đội cung đình Tô Khắc La đều những gia đình trung thành với nữ vương đảm bảo có thể khống chế. Sự khống chế này chủ yếu biểu hiện ở thân phận của bọn họ nắm trong tay chính phủ, bởi thế cũng khiến cho đại bộ phận trong số họ là cư dân thành Duy Nạp Tư. Biên chế của cung đình vệ đội có tổng cộng hai nghìn sáu trăm tám mươi quan binh, đều có đầu đủ tố chất thân thể và ý thức chiến đấu tốt, khi chiến đấu gian khổ nhất bọn họ cũng chưa từng dao động, hay đầu hàng. Trong trận chiến đấu phòng thủ thành Duy Nạp Tư, đại bộ phận bọn họ đã chiến tử, chỉ có cực ít người yểm hộ Tô Phỉ Thái Vi thoát khỏi trùng vây, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn nguy cơ trùng trùng, lập nên côn glao hiển hách. Sau này Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị đánh lui, Tô Phỉ Thái Vi trở về thành Duy Nạp Tư, lập tức tuyển chọn những binh sĩ ưu tú nhất tổ chức lại vệ đội cung đình Tô Khắc La, tố chất chiến đấu của bọn họ đều là khó đong đếm được.

*** nguyên bản: khuất chỉ khả sổ: có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng so văn cảnh thật vô lý vì đang khen ngợi binh sĩ ưu tú nên sửa lại cho hợp.

Kô hiểu do lổi type hay kô. Mấy lần trước có vài trường hợp tương tự nhưng quên, sau này mình khỏi ghi chú nhé.

Nếu như Tô Phỉ Thái Vi đã tạm thời rời khỏi Tô Khắc La, vậy thì chế độ vệ đội cũng đình cũng không cần thiết phỉ tồn tại nữa. Dương Túc Phong mỉm cười cũng lão tướng quân Tô Phỉ Mã Ni thương lượng, đem cơ cấu vệ đội cung đình chia ra, toàn bộ binh sĩ sẽ bổ xung vào trong các liên đội quân Lam Vũ hiện tại, trực tiếp đêm bộ binh đội mở rộng lên thành bộ binh doanh. Bất quá loại kế hoạch nuốt chửng này có nguy hiểm nhất định, may mà được lão tướng quân Tô Phỉ Mã Ni toàn lực ủng hộ.

Tô Phỉ Mã Ni lão tướng quân là một ông già trung thành mà bình dị, sáu mưới năm quân ngủ của ông tuyệt đối làm tất cả quan binh quân đội Tô Khắc La có một loại cảm giác tôn kính như ngước mắt nhìn núi cao. Nhưng nhãn quan của ông ta còn coi là khá tốt, ông ta biết từ giờ trở đi Tô Khắc La sẽ trở thành một địa khu dưới quyền khống chế của quân Lam Vu, đây là vận mệnh không thể cải biến, cho nên ông ta thản nhiên tiếp nhận sự an bài như vậy, hơn nữa còn chủ động từ chức quan chỉ huy vệ đội cung đình, đồng thời làm công tác tư tưởng cho các quan quân cấp cao khác, khuyên bảo bọn họ giải ngũ, đồng thời tích cực phối hợp với quân Lam Vũ tiến hành giáo duc tư tưởng với quan binh phổ thông Tô Khắc La, để kế hoạch của Dương Túc Phong được thực thi thuận lợi. Quan binh vệ đội cung đình Tô Khắc La thuận lợi nhập vào danh sách chiến đấu của quân Lam Vũ, đồng thời sau này trong chiến tranh đều biểu hiện xuất sắc, trở thành một trong số lực lượng trung kiên của quân Lam Vũ, chưa bao giờ để làm xuất hiện chuyện làm Dương Túc Phong không vui.

Sự thân thiện của vị lão nhân này chiếm được sự tôn kính sâu sắc của Dương Túc Phong, nếu như không có ông hết sức ủng hộ, người Tô Khắc La sẽ không ngoan ngoãn trở thành trợ thủ đắc lực của quân Lam Vũ như vậy, Tô Phỉ Mã Ni hoàn toàn có thể làm ra một chút phiền toái cho mình, dù là không thành công, cũng sẽ làm Tô Khắc La thế cục hỗn loạn của Tô Khắc La tiếp tục kéo dài. Nhưng ông già bề ngoài mộc mạc này lại không hề làm như thế, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà nhiều năm sau, ông già tám mưới tám mươi tám tuổi đã giải ngũ nhàn rỗi ở nhà vẫn được Dương Túc Phong phải người đón đến thủ đô, tự tay ban cho quân hàm thượng tướng lực quân. Ngay cả đại tướng Phong Phi Vĩ khi nhìn thấy ông ta cũng phải chủ động kính lễ trước, đối với người giứp đỡ mình, Dương Túc Phong trước nay đều sẽ không quên.

Thành Nhật Chiếu và thành Duy Nạp Tư vốn có ước chừng một trăm hai mươi vạn nô lệ, thêm vào nô lệ không ngừng từ thành Bạch Thạch chạy tới, tính qua phải có một trăm năm mươi vạn người. Bọn họ giành được tự do lập tức trở thành trụ cột kiên cường ủng hộ sự tồn tại của quân Lam Vũ ở Tô Khắc La, trong bọn họ đa số tuyển chọn tiến vào công xưởng mỏ quặng , trở thành công nhân của thời đại mới, nhưng cũng có gần một vạn nô lệ sau khi tiếp nhận kiểm tra nghiêm ngặt, tham gia vào đội ngũ quân Lam Vũ, bọn họ cũng được phân ra đưa tới địa khu Mỹ Ni Tư hoặc là vương quốc Cách Lai Mỹ, ở đó tiếp thụ huấn luỵện tân binh sơ bộ, sau này sẽ phân phối tới cá bộ đội hoặc là hải quân của quân Lam Vũ. Những thủ thủy chiêu mộ được đã không đủ để thỏa mãn tốc độ phát triển nhanh chóng của hải quân quân Lam Vũ, phải bắt đầu phải tử mình huẩn luyện lượng lớn thủy thủ đạt tiêu chuẩn rồi.

Dưới sự khống chế của quân Lam Vũ, Tô Khắc La sẽ sắp phát sinh biễn hóa chưa từng có.

Pháp điển quân Lam Vũ cũng bắt đầu toàn diện phổ biến ở Tô Khắc La, pháp điển quân Lam V ũ trải qua hoàn thiện, đã đánh nát hệ thống kinh tế vốn phong bế và tự cấp tự túc, xúc tiến phát triển kinh tế của Tô Khắc La làm xảy ra biến hóa nghiêng trời lật đất, đem nó liên hệ chặt chẽ với chiến xa của quân Lam Vũ. Thị trường cạnh tranh và kinh tế mậu dịch tự do thúc đẩy người dân Tô Khắc La phải càng thêm chủ động tiến lên, nếu không sẽ bị thời đại này vứt bỏ, vì thế tầng lớp tinh của người Tô Khắc La bắt đều suốt ruột đem tiền bạc và tinh lực của mình đầu tư vào thương nghiệp mậu dịch.

Mà Dương Túc Phong tuyên bố sẽ xây dựng đường sắt từ cảng Ni Tư tới thành Duy Nạp Tư càng làm người dân Tô Khắc La phấn chấn, nhìn thấy hi vọng trước nay chưa từng có. Tuyến đường sắt này nối liền cảng Ni Tư, Nạp Tư Lôi Đặc, Ca Tư Lạp địa khu, thành Duy Nạp Tư, sau này thậm chí sẽ kéo dài tới Ba Lâm, Á Lạp Tác, cảng Tô San, cảng Đa Ni, nó sẽm đem sáu quốc gia của liên bang La Ni Tây Á liên hệ chặt chẽ với nhau, không cách nào phân khai được nữa.

Đối với người Tô Khắc La mà nói, tuyến đường sắt bắc ngang địa khu trọng yếu trong liên bang La Ni Tây Á này một khi khai thông, tài nguyên bông vải và tài nguyên khoáng sản phong phú của Tô Khắc La sẽ làm nó thành đại khu phát triển kinh tế đứng đầu trung bộ. Dưới chính sách hứa hẹn của Dương Túc Phong, tiền cảnh phát triển kinh tế của nó quả thực là không thể đong đếm. Dương Túc Phong hiểu, có thể thực sự làm người Tô Khắc La gia nhập đoàn thể quân Lam Vũ không phải là uy hiếp của súng đạn hay đầu đao, mà là tiền bạc và lợi ích dẫn dụ, nhất là đảm bảo cho lợi ích và thu hoạch, chỉ có đêm lợi ích của người Tô Khắc La buộc chặt lên chiến xa của mình, bọn họ mới cam tâm tình nguyện vì mình phục vụ, giống như người Cách Lai Mỹ, bọn họ bước tiến khuyếch trương ra ngoài của họ so với quân Lam Vũ còn tích cức còn thể hiện khí phách hơn, có quân Lam Vũ chống lưng cho bọn họ, bọn họ thậm chí còn dám lấy cả hạt dẻ trong lò lửa.

“Phong lĩnh, tham mưu trưởng gửi điện tới, bọn họ đã công chiếm được địa khu Vô Lượng sơn, quân đột Tháp Lâm bị tiêu diệt trên một vạn ba nghìn người.” Tư Cơ Bối Ni mang tới chiến báo của Phượng Thải Y, đồng thời cắm lá cờ màu xanh lên địa khu Vô Lượng sơn ở trên bàn đồ quân sự trên tường. Nhìn từ bàn đồ, màu đỏ đại biểu cho quân đội Tháp Lâm dã không nhiều nữa, tiêu diệt hoàn toàn Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Ừm, phía Trầm Lăng Vân Thế nào rồi?” Dương Túc Phong nhìn bản đồ, dùng tay gõ lên địa khu Hoắc Bị. Hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ chính cùng quân đội Tháp Lâm huyết chiến trong vùng đổ nát của tòa thành này, nhưng bọn họ gặp phải một loại phương pháp tác chiến mới, hiện tại đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Dương Túc Phong tự nhiên hết sức quan tâm tới chuyện này.

Tư Cơ Bối Ni hồi đáp: “Vẫn như cũ, người Tháp Lâm không đối kháng chính diện với chúng ta mà luôn dùng cách mai phục, người đi hắn tới, người tới hắn lại đi, giống như chơi trốn tìm với chúng ta vậy, lục quân hải chiến đội binh lực không đủ, không cách nào khống chế nơi đó.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Sau khi Tư Cơ Bối Ni rời đi, Dương Túc Phong khẽ nhíu mày lại, nhìn bản độ quân sự chìm vào trong trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.