Ở bên trong sở chỉ huy, ánh đèn sáng choang như ban ngày, khi Dương Túc Phong đi vào, không ngờ phát hiện ra trên mặt đất không có bóng của mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra bốn góc xung quanh căn phòng đều treo đèn có chao đèn màu trắng, tổng cộng có mười sáu chiếc đèn, nến ở bên trong chao đèn bốc cháy bừng bừng, phát ra những tiếng lách tách khe khẽ, đấy là tiếng hoa nến phát nổ.
Trong truyền thuyết cổ xưa, hoa nến phát nổ chính là điểm lành có khách quý tới chơi, thế nhưng theo Dương Túc Phong thấy thì cái tiếng hoa nền phát nổ này lại chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả, ít nhất thì không phải là lúc này.
Quân Lam Vũ không chủ động tiến công quân đội nước Mã Toa ở nước Lữ Tống, nhưng lại bị quân đội nước Mã Toa chủ động tiến công, đúng là nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong, cũng nằm ngoài dự liệu của mấy vị tham mưu quân bộ quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa không ngờ lại quay giáo đánh trả vào lúc này, rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ bọn chúng còn muốn đoạt lại đảo Sùng Minh?
Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn bản đồ.
Ở trên tường vẫn còn treo bản đồ quân sự của Kim Xuyên đạo, người của bộ tham mưu còn chưa kịp thay đổi. Vào lúc này phụ trách trực ban của quân bộ chính là tham mưu Hà Vị Thần, hắn còn đang tìm kiếm bản đồ của đảo Sùng Minh, do quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều không ngờ được rằng quân đội nước Mã Toa sẽ quay giáo đánh trả, cho nên đều cảm thấy tương đối bất ngờ.
Bàn đồ của bản thân đảo Sùng Minh có mang theo hay không cũng còn chưa rõ, bất quá đối với một địa phương nho nhỏ như đảo Sùng Minh, tất cả địa hình của nó Dương Túc Phong cũng đã ghi nhớ trong lòng rồi.
Trong một loạt những trận chiến đấu kéo dài mấy ngày liên tục vừa mới qua, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đánh lui ba mũi tiến công của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương. Quân đội nước Mã Toa phát động công kích từ trung bộ, đã lọt vào bẫy của quân Lam Vũ dựng sẵn trên tuyến đường sắt Thiên Hữu, đem binh lực quý báu của mình lãng phí vô ích trên chiếc xe lửa bọc sắt do quân Lam Vũ dày công dựng lên, có gần một vạn thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa bị tiêu diệt, bộ đội còn lại toàn bộ tan rã, thiếu tướng Mạc Nại quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ mười tám quân đội nước Mã Toa tự sát thân vong.
Quân đội nước Mã Toa phát động tấn công từ phía nam, cũng thành công tới được tuyến đường sắt, nhưng bọn chúng không mắc lừa, không dây dưa với cái bẫy xe lửa mà quân Lam Vũ bày ra, mà trực tiếp vượt qua tuyến đường sắt phát động công kích cảng Kim Lăng, kết quả dọc đường không ngừng gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Cuối cùng bời vì thương vong quá lớn mà không thể không rút lui, trung tướng Sa Lý Phu quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh thứ 19 của quân đội nước Mã Toa nghe nói là bị thương trong lúc chiến đấu, nhưng không cách nào chứng thực được.
Cư dân đương địa của Kim Xuyên đạo cũng hi sinh nhất định, ước chừng có hơn một vạn người chết dưới đồ đao của quân đội nước Mã Toa.
Quân đội nước Mã Toa tấn công từ phía bắc là có tiến triển lớn nhất, tạo thành tổn thất lớn nhất cho Kim Xuyên đạo. Đạo quân của quân đội nước Mã Toa này vượt qua Trấn Khangn phủ và Vĩnh An phủ, trên đường đi không ngừng thay đổi hành tung, làm cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không thể nào nắm bắt được chủ lực, không thể nào tiến hành cản trở hữu hiệu được, cuối cùng bọn chúng thành công đánh tới được Tán Hoàng Phủ và Long An Phủ, mang tới tổn thất cực lớn cho hai nơi đó, ít nhất có hơn mười vạn quân dân đương địa gặp phải độc thủ.
Tướng lĩnh trẻ tuổi Long Tường của Long Qua quân suất lĩnh một sư đoàn bộ binh của Long gia quân, giao chiến với đơn vị quân đội này của nước Mã Toa, kết quả là thiếu chút nữa bị quân đội nước Mã Toa bao vây giết chết, tổn thất không ít, Long Tường cũng bị thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa bắn cho hai mũi tên, thiếu chút nữa là hi sinh oanh liệt.
Sau khi thẳng tay cướp đoạt một phen, đơn vị quân đội này của nước Mã Toa nghênh ngang rời đi, số hiệu và quan chỉ huy của nó cũng vì thế mà được quân Lam Vũ liệt vào đối tượng chú ý trọng điểm: thiếu tướng Ô Bố Nhi của sư đoàn kỵ binh thứ 82 lục quân nước Mã Toa.
Cuộc chiến ở Kê Công Sơn vẫn đang tiếp diễn, quân đội nước Mã Toa vẫn đang không ngừng vây công Kê Công Sơn, quân đội nước Mã Toa sử dụng chiến thuật mệt mỏi, cứ suốt ngày suốt đêm quấy rối quân Lam Vũ ở Kê Công Sơn, làm cho bọn họ không thể nào yên tâm nghỉ ngơi, hơn nữa quân đội nước Mã Toa cũng hiểu chiến thuật đánh lén, an bài không ít súng trường Chân Thiên dưới sự yểm hộ của bóng đêm lặng lẽ lẻn vào trận địa của quân Lam Vũ, thừa lúc quân Lam Vũ không chú ý đánh lén, quân Lam Vũ đương nhiên cũng dùng súng bẳn tỉa đánh trả, vì thể tiếng súng giòn tan của cả hai bên lác đác vang lên mãi không ngớt.
Hà Vị Thần cuối cùng cũng kiếm được bản đồ đảo Sùng Minh dưới đáy rương, sau đó treo lên bức tường phía bên kia. Do ánh đèn ở phía bức tường này không được tốt, cho nên hắn lại phải điều chỉnh một số ánh đén, để nhìn bản đồ thoải mái hơn một chút, những tin lức lẻ tẻ báo lên trên, cũng bị hắn đánh dấu từng cái một lên bản đồ đảo Sùng Minh.
- Quân đội nước Mã Toa rốt cuộc là xuất động bao nhiêu tên? Hiện giờ ở vị trí nào?
Dương Túc Phong buồn phiền nói, hải quân của quân đội nước Mã Toa sớm đã bị hải quân của quân Lam Vũ theo dõi sát sao rồi, không có khả năng xuất động hộ tống, bản thân thuyền đội vận chuyển cỡ lớn của nước Mã Toa cũng không có động tĩnh gì, dựa theo lý mà nói thì quân đội nước Mã Toa không thể phát động tiến công trên quy mô lớn, đám quân đội nước Mã Toa chết tiệt này vượt qua đại hải đổ bộ lên đảo Sùng Minh như thế nào vậy?
- Tình hình cụ thể thì còn chưa biết được rõ ràng lắm, quân đội nước Mã Toa vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm ở phía đông đảo Sùng Minh, xuất hiện ờ bên ngoài thành Mạt Long, tới vô cùng bất ngờ. Thủ quân của Mạt Long sau khi phát ra điện báo bị quân đội nước Mã Toa tập kích thì không còn có tin tức nào nữa. Theo tôi dự đoán, có khả năng Mạt Long đã thất thủ rồi, cúng ta phải tính toán theo hướng xấu nhất.
Giọng nói của tham mưu Hà Vị Thần tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tin tức mà hắn báo cáo ra đủ cho Dương Túc Phong phải cau mày, Mạt Long không ngờ lại có thể đã thất thủ, đây đúng là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Vào lúc này mấy tham mưu khác của quân bộ quân Lam Vũ là Khắc Lao Tắc Duy Tư, Vân Thiên Tầm và Tri Thu cũng đã tới. Bọn họ cũng tỏ ra tương đối bất ngờ về cuốc tiến công bất thình lình này của quân đội nước Mã Toa. Quân đội nước Mã Toa đồn trú ở đảo Lữ Tống cần phải làm nhất vào lúc này là tăng cường phòng ngự của chính đảo Lữ Tống, mà không phải là phát động tấn công. Nhưng không ngờ quân đội nước Mã Toa lại phát động công kích nằm ngoại dự liệu, căn cứ vào tư liệu cực ít hiện nay, không một ai có thể đoán được ý đồ thực sự của bọn chúng.
- Quân đội nước Mã Toa tham dự tiến công rốt cuộc có bao nhiêu binh lực? Dương Thế Minh và Trầm Lăng Vân chưa làm rõ được à?
Dương Túc Phong kéo một chiếc ghế ra chậm rãi ngồi xuống, đồng thời cùng phất tay ý bảo những tham mưu khác cũng ngồi xuống, công cần thiết phải khẩn trương quá mức, đảo Sùng Mình có một trung đoàn phòng thủ của lục quân quân Lam Vũ, còn có trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội, cùng với cả nhân viện hải quân hậu cần khác v..v..v không dưới một vạn người, quân đội nước Mã Toa muốn hạ được đảo Sùng Minh căn bản là chuyện không thể, nhiều nhất chỉ là tàn phá bừa bãi mà thôi.
Không một ai có thể đáp được chính xác câu hỏi của Dương Túc Phong, bao gồm cả Trầm Lăng Vân trung đoàn trưởng trung đoàn thứ nhất kiếm quan phó tư lệnh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, cùng với Dương Thế Dân trung đoàn trưởng trung đoàn thủ bị độc lập đảo Sùng Minh của quân Lam Vũ, cũng tạm thời không thể nào nắm vững được tình hình toàn diện.
Tin tức hiện nay bọn họ biết được đều đã báo cáo cho quân bộ quân Lam Vũ rồi, đó chính là quân đội nước Mã Toa số lượng không ít, hơn nữa đều tới từ khu rừng rậm Bái Lâm. Đáng ghét hơn nữa là, quân đội nước Mã Toa tập kích thành Mạt Long toàn bộ đều là bộ binh nhẹ trang bị súng trường Chấn Thiên, khi nhân số đông đảo thì hỏa lực vô cùng mãnh liệt, hỏa lực của mười khẩu súng trường Chấn Thiên áp đảo một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ là tuyệt đối không có vấn đề gì.
Không khí bên trong sở chỉ huy bắt đầu trở nên nặng nề.
Khắc Lao Tắc Duy Tư cau mày nói :
- Chúng ta không phải lại có ban ngành nào đó phạm sai lầm khinh địch chứ? Làm sao quân đội nước Mã Toa có hành động lớn như vậy mà chúng lại chẳng hề biết trước mảy may ? Tổ chức, vượt biển, đổ bộ, vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm đều không phải là chuyện dễ dàng gì, chẳng lẽ chúng ta thực sự không hề biết một chút nào cả sao?”
Vân Thiên Tầm cũng trầm tư gật đầu.
Sắc mặt của hai người Tri Thu và Hà Vị Thần đều có chút căng thẳng.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, cầm cốc nước ở trên bàn lên, chậm rãi uống nước. Y hiểu ý tứ của Khắc Lao Tắc Duy Tư, ông ta đang uyển chuyển chỉ ra ban ngành tình báo do Phượng Phi Phi lãnh đạo đã không nắm vững được toàn cục, trong lúc trọng điểm chú ý tới tình hình nội địa của đế quốc, thì đã sơ xuất ở một mức độ nào đó đối với quân đội nước Mã Toa ở đảo Lữ Tống, khiến cho chuyện lớn như vậy mà xảy ra rồi mới phát hiện ra.
Bất quá bản thân Dương Túc Phong chẳng hề có ý trách móc Phượng Phi Phi, hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu như chuyện này phải truy cứu trách nhiệm ra mà nói, hải quân quân Lam Vũ, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, trung đoàn thr bị đảo Sùng Minh của lục quân quân Lam Vũ, thậm chí quân bộ quân Lam Vũ, toàn bộ đều có trách nhiệm. Nói cho tới cùng, còn bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp quân Lam Vũ trong đó có mình đã phạm sai lầm khinh địch, không đủ sự coi trọng với Vũ Văn Lôi Đình.
Đối với quân đội nước Mã Toa ở đảo Lữ Tông, toàn quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều cho rằng, dưới sự quấy nhiễu không ngừng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, bọn chúng khẳng định sẽ bận rộn mệt nhoài, sĩ khí xuy sụp, cuối cùng bản thân đẽ đi tới bờ sụp đổ, hơn nữa hải quân của quân đội nước Mã Toa đã bị tổn thương nguyên khí, ngay cả ra khơi cũng không dám. Mà không có sự phối hợp của hải quân, năng lực hoạt động của lục quân nước Mã Toa là vô cùng hữu hạn, chỉ có thể bị động phòng thủ ở trên đảo Lữ Tống, căn bản là không thể tới tấn công quân Lam Vũ.
Thế nhưng quyết tâm của Vũ Văn Lôi Đình hiển nhiên là lớn hơn phỏng đoán của quân Lam Vũ, không ngờ hắn lại dám chủ động phát động tấn công quân Lam Vũ ở đảo Sùng Mình, hơn nữa xem ra thì thế công còn đương đối mãnh liệt, bộ đội quân Lam Vũ đồn trú ở thành Mạt Long hiện giờ cũng chưa có tin tức báo về, có thể là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Quân Lam Vũ đồn trú ở địa khu Mạt Long binh lực một tiểu đoàn bộ binh, quân đội nước Mã Toa nếu như thực sự xử lý được bọn họ, như vậy đại biểu cho sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa thật đúng là làm cho người ta quá kinh ngạc rồi.
- Thuyền bè của bọn chúng .. thuyền bè của bọn chúng rốt cuộc từ đầu mà ra?
Khắc Lao Tắc Duy tư lơ đễnh gõ nhịp lên mặt bàn, cau mày nói, hải quân của nước Mã Toa đã bị quân Lam Vũ đuổi vào cửa cảng trong nội địa để trốn rồi, không thể nào còn tới được đảo Lữ Tống để hộ tống vận chuyển cho lục quân của nước Mã Toa ở đảo Lữ Tống nữa, mà lần này quân đội nước Mã Toa đổ bộ rõ ràng là cũng cần phải có không ít thuyền bè, nguồn gốc của những chiếc thuyền này vô cùng làm người ta phải ngẫm nghĩ.
Dương Túc Phong bình tĩnh nói :
- Về phần thuyền bè của bọn chúng, thì chỉ có một nguồn thôi, đó chính là thuyền hải tặc, đó là thuyền hải tặc tới từ hải vực Solomon, nếu như chúng ta có thể liên hệ được với A Phương Tác, thì chúng ta có khả năng phát hiện ra, hải tặc Solomon đã tới hết xung quanh đảo Sùng Minh rồi.
Giọng nói kéo dài của Vân Thiên Tầm chậm chậm vang lên :
- Xem ra thì nước Mã Toa hứa hẹn với hải tặc Solomon không ít lợi ích.
Dương Túc Phong cười có chút méo xẹo nói :
- Có lẽ là hành động của A Phương Tác có hơi qua tay, ép toàn bộ hải tặc Solomon về phía nước Mã Toa rồi … Tri Thu, đi giục ban ngành tình báo, xem xem có tư liệu nào khác không. Ngoài ta, bảo Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân cứ mỗi một tiếng đồng hồ báo cáo tình hình với quân bộ một lần.
Tri Thu quay người rời đi.
Quả nhiên, khi bang ngành tình báo ở đảo Sùng Minh sau khi từ lơ là mất cảnh giác tỉnh táo trở lại, bọn họ đã mau chóng triển khai công tác hết sức hiệu quả.
Tình hình cơ bản mau chóng được làm rõ, quân đội nước Mã Toa công kích đảo Sùng Minh đúng là quan binh của quân đoàn Lôi Đinh lục quân nước Mã Toa tới từ đảo Lữ Tống, thống kê sơ bộ có chúng trên hai vạn tên, bọn chúng đều đột nhiên chui ra từ khu rừng rậm Bái Lâm ở phía đông đảo Sùng Minh, dựa theo dự đoán, bọn chúng có khả năng là ngồi thuyền đổ bộ lên ba địa khu ở phía đông đảo Sùng Minh là Phan Đan, Mạt Lạp Nam, Cam Mễ. Hơn nữa khả năng lớn nhất là ở Phan Đan.
Tri Thu mau chóng trở về, thần sắc có chút ảm đạm, vì thế mọi người đều biết chuyện ở đảo Sùng Mình có khả năng là không ổn rồi, quả nhiên, nghe thấy Tri Thu gian nan chua xót nói :
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, địa khu Mạt Long đã thất thủ rồi, chúng ta tổn thất mất một đại đội bộ binh.
Dương Túc Phong vẻ mặt không đổi, chỉ có lông mày hơi nhướng lên.
Khắc Lao Tắc Duy Tư lẩm bẩm với chút khó tin :
- Cái gì? Mạt Long thất thủ rồi?
Vân Thiên Tầm và Hà Vị Thân đều tỏ ra có chút kinh ngạc.
Không tin tức nào làm người ta cả kinh hơn tin tức này nữa.
Mặc dù tình huống trước đó đã cho thấy Mạt Long rất có khả năng là lành ít dữ nhiều rồi, nhưng bọn họ đều cảm thấy Mạt Long không nhất định là sẽ thất thủ, cũng có khả năng là trong chiến đấu kịch liệt, điện đài bị hỏng hóc không thể nào liên hệ được với quân phong thủ đương địa, dù sao thì từ khi quân Lam Vũ được thành lập dưới sự lãnh đạo của Dương Túc Long có tới này, còn chưa từng xuất hiện tình hình quân đội thương vong cả cả cấu tổ chức, không ngờ rằng thực sự nhận được tin dữ như vậy.
Mạt Long lại có thể thất thủ.
Quân Lam Vũ tổn thất một đại đội bộ binh.
Hai vị lão tham mưu Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều nhận thấy sự thể nghiêm trọng, đều đẩy xe lăn tới gần bản đồ đảo Sùng Minh, Tri Thu rất nuối tiếc đi tới, đem lá cờ màu đỏ đại biểu cho quân đội nước Mã Toa cắm lên vị trí của Mạt Long. Nhìn như vậy thì giống như quân đội nước Mã Toa đã đâm sâu vào trong dải đất trung tâm của đảo Sùng Mình rồi, ngay cả Dương Túc Phong cũng bắt đầu cảm thấy sự tình đã có chút rắc rồi.
Hà Vị Thần suy nghĩ chốc lát lẩm bẩm nói :
- Căn cứ vào hiểu biết của tôi, thì ở địa khu Mạt Long có đồn trú một tiểu đoàn bộ binh hoàn chình của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, mặc dù là không có pháo binh, nhưng súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm không hề ít, vì sao báo cáo lên lại là tổ thất một đại đội? Chẳng lẽ là hai đại đội khác vứt bỏ trận địa? Vì sao lại có thể xuất hiện tình huống như thế này?
Dương Túc Phong lập tức phản ứng lại, cũng cảm thấy có chút không ổn, trầm tĩnh nói :
- Lấy danh nghĩa của ta phát điện báo cho Dương Thế Dân, bảo y nói cho ta tình huống Mạt Long thất thủ, ta không phải là truy cứu trách nhiệm của hắn, mà là tìm hiểu tình hình thực tế. Đồng thời phát điện báo cho Trầm Lăng Vân, tìm hiểu tình hình Mạt Long thất thủ, sai hắn lập tức điều bộ đội chủ lực của hải quân lục chiến đội tới hiệp trợ trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh giữ lấy cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, bất kể phải trả giá lớn như thế nào, cũng phải giữ vững Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn.
Tri Thu xoay người rời đi.
Dương Túc Phong đứng dậy, đi tới bên bản đồ, nhìn chăm chăm vào vị trí Mạt Long.
Ở địa khu Mạt Long, nhiệm vụ phòng ngự của quân Lam Vũ chưa từng sơ xuất, từ sau khi quân Lam Vũ khống chế đảo Sùng Minh, liền xây dựng thành thị ở nơi này, đêm dó trở thành điểm kết nối với cư dân bản xứ đương địa ở đảo Sùng Minh, quân Lam Vũ cung bố trí binh lực thích hợp ở nơi này, an bài nhiệm vụ phòng ngự thỏa đáng. Quân Lam Vũ bố trí ở nơi này một tiểu đoàn bộ binh, một tiểu đoàn bộ binh đầy đủ biên chế, có tới bảy trăm người, còn trang bị cả vũ khí hạng nặng như súng máy hạng nặng Mã Khắc Thẩm, sao có thể dễ dàng thất thủ được? Nhất định là phải có tình hình đặc thù gì đó xảy ra rồi.
Sắc mặt của Dương Túc Phong dần dần trở nên âm trầm:
- Dương Thế Dân và Trầm Lăng Vân khẳng định là có một số tình hình không báo cáo lên rồi.
Hơn mười phút sau, tình hình mau chóng được báo cáo lên, địa khu Mạt Long đúng là đã thất thủ, hơn nữa đúng là đã thất thủ sau khi xuất hiện một số tình huống đặc biệt. Căn cứ vào tin tức mới nhất mà Trầm Lăng Vân nắm được, quân đội nước Mã Toa xuất động ba vạn quân đội tinh nhuệ nhất , hơn nữa toàn bộ trang bị súng trường Chấn Thiên, bọn chúng đổ bộ lên bờ ở Phan Đan phía đông đảo Sùng Minh, lặng lẽ vượt qua khu rừng rậm Bái Lâm, đánh thẳng ngay vào Mạt Long ở dải đất trung tâm đảo Sùng Minh, dùng đội hình dày đặc nhất phát động công kích với Mạt Long.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi.
Tất cả mọi người của quân bộ quân Lam Vũ đều hít một hơi khí lạnh.
Ba vạn binh sĩ dùng súng trường Chấn Thiên.
Đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Vân Thiên Tầm nhíu chặt mày, nặng nề nói :
- Không ngờ rằng chúng ta vẫn coi thường tên tiểu tử Vũ Văn Lôi Đình này, bá lực của hắn không phải nhỏ, không ngờ dám dồn hết vốn liếng của mình vào một trận!
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng gật đầu, nghiêm trọng nói :
- Xem ra lòng tham của hắn cũng không phải nhỏ.
Căn cứ vào tình báo trước đó của quân Lam Vũ, quân đội nước Mã Toa đồn trú trên đảo Lữ Tống tối đa cũng chỉ trang bị ba bốn vạn khấu sủng trường Chấn Thiên, hơn nữa còn phân tán ở các bộ đội, hiện giờ Vũ Văn Lôi Đình tập trung toàn bộ chúng lại, dốc một hơi đem hết lên trên đảo Sùng Minh. Đúng là mang lại hiệu quả đánh úp bất ngờ, binh lực của quân Lam Vũ trú đóng ở địa khu Mạt Long mặc dù cũng không ít, nhưng đối diện với mấy vạn binh sĩ dùng súng trường Chấn Thiên đúng là không phải đối thủ.
Quá trình Mạt Long thất thủ cơ bản cũng được làm rõ.
Thì ra, sau khi Dương Túc Phong suất lĩnh đại bộ phận binh sĩ hải quân lục chiến đội và thuyển vận chuyển rời khỏi đảo Sùng Minh. Quân doanh và kho hàng ở trên đảo Sùng Minh đều xuất hiện rất nhiều chỗ trống, ban ngành hậu cận cảm thấy không dễ quản lý, muốn điều chỉnh lại sự sắp đặt vật tư. Xét thấy công tác điều chỉnh lại vật tư tương đối lớn, có khá nhiều vật tư cần phải di dời, bố trí trử lại. Ban ngành hậu cần không có sức lực để hoàn thành một mình, vì thế đưa báo cáo lên cho hai vị quan chỉ huy Dương Thế Dân và Trầm Lăng Vân, xin bọn họ điều phái nhân viên thích hợp để hỗ trợ cho ban ngành hậu cần.
Để mau chóng di dời những vật tư này, Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân thương lượng đơn giản qua với nhau, nhận thấy vấn đề không lờn, vì thế đồng ý với thỉnh cầu của ban ngành hậu cần. Dương Thế Dân rút ra một phần binh lực của trung đoàn thủ bị, bao gồm cả binh lực của hai đại đội của địa khu Mạt Lăng, đem bọn họ điều tới phụ cận cảng Trừng Hải chi viện cho ban ngành hậu cần thời gian hai ngày. Khi đó lúc đưa ra quyết định thì bất kể là Trầm Lăng Vân hay là Dương Thế Dân đều không ngờ được quân đội nước Mã Toa có thể tấn công Mạt Long trước, bọn họ đều cho rằng, chỉ cần quân Lam Vũ không chế thật chắc lấy hai cao điểm là Ngọa Hổ Sơn và Phi Ưng lĩnh, thì an toàn của đảo Sùng Minh sẽ không có vấn đề gì.