Dương Túc Phong lật bản đồ trong tay, phát hiện trên tấm bản đồ được vẽ từ năm mươi năm trước này rất nhiều thứ căn bản đã không tồn tại, y nhíu mày, đem bản đồ ném vào trong biển, nếu như dựa theo tấm bản đồ này đánh trận, sợ rằng quân Lam Vũ còn càng thêm khó khăn.
Khi pháo hạm của hạm đội hải quân bắt đầu xạ kích, những chàng trai của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị đổ bộ, bọn họ không có tâm tư thưởng thức màn pháo kích rực rỡ của hạm pháo hải quân, thưởng thức cảnh tưởng cả bãi cát bị san phẳng, mà tuân theo trật tự chuyên tâm hạ những chiếc thuyền tam bản nhỏ dùng để đổ bộ, sau đó thông qua dây thừng đem trang bị mang theo người cùng bản thân hạ xuống thuyền tam bản, loại thuyền tam bản này đã thông qua thiết kế chuyên biệt, hai bên có tấm thép mỏng phòng chống đạn của đối phương, mỗi chiếc có thể chở chừng hai mươi người, vừa khéo là một tiểu đội bộ binh.
Tiếng còi dồn dập của quan chỉ huy đổ bộ cùng với tiếng rền vang của pháo hạng nối tiếp nhau, phía sau Long Nha chiến hạm chính là thuyền vận binh cỡ siêu lớn, mỗi chiếc có trọng tải đều trên hai nghìn tấn, chính là do thương thuyền viễn dương cải biễn. Trên boong mỗi chiếc thuyền vận binh đều chứa đầy binh sĩ chuẩn bị đổ bộ, bọn họ đều đang sốt ruột chờ đợi lên bờ, bất quá thuyền tam bản không có được nhiều như vậy, không thể đủ cho hai nghìn quan binh của hải quân lục chiến đối đồng thời lên bờ, bọn họ chỉ có thể trong lần đầu đưa một phần ba đồng bạn lên bờ, những binh sĩ còn lại, chỉ đành say mê nhìn những ánh lửa không ngừng bùng phát ở đằng xa trong lúc chờ đợi, cả trận địa ở bãi cát của đảo Sùng Mình đã biến thành biển lửa.
“Phong lĩnh, thuộc hạ đi đây.” Trầm Lăng Vân thần tình trang trọng hướng Dương Túc Phong làm quân lệ.
Dương Túc Phong gật đầu, nghiêm túc đáp lễ.
Dựa theo kế hoạch tác chiến, thiếu tướng Trầm Lăng Vân thân là quan chỉ huy tối cao của hải quân lục chiến đội sẽ theo nhóm bộ đội đổ bộ đầu tiên hành động, là người thời sau Dương Túc Phong biết rất rõ ràng, đổ bộ chính là phương thức chiến tranh phức tạp nhất rắc rồi nhất, sự hỗn loạn lúc mới lên bãi cát là không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa tình huồng ngoài ý muốn cũng cực nhiều, nhất là khi chiếm lấy bãi cát, đủ các loại tình huống hỗn loạn đều sẽ xảy ra, không có quan chỉ huy mạnh mẽ tại hiện trường xử lý các vẫn đề đột phát, khẳng định sẽ làm công tác độ bộ tiến hành khó khắn thêm bội phần, thậm chí là thất bại.
Trầm Lăng Vân vội vã xoay người xuống thuyền tam bản, phía trước hắn, đã có hơn năm mươi chiếc thuyền tam bản được các quan binh ra sức khua chèo, mau chóng vượt qua khe hở của Long Nha chiến hạm, xông tới trận địa bãi cát bừng bừng lửa cháy. Mặt biển vốn yên ả vì sự rung lắc khi Long Nha chiến hạm mãnh liệt xạ kích mà sinh ra nóng nảy bất an, nước biển dần trở nên sục sôi đối với quân hạm cỡ lớn tự nhiên là không hề có chút uy hiếp, nhưng đối với chiếc thuyền tam bản nhỏ bề mà nói, lại là một khảo nghiệm không nhỏ. Các quan binh của hải quân lục chiến đội chẳng những phải nỗ lực chèo thuyền, đồng thời phải hao tâm duy trì sự thăng bằng, để đề phòng bị sóng biển lật úp, nhìn chung có ông trời phù hộ, hôm nay không có sóng gió quá lớn.
Mười sáu phút sau, chiến thuyền tam bản đầu tiên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã xông lên bãi cát đảo Sùng Minh, các chiến sĩ trên thuyền mau chóng nhảy xuống, cầm súng khom lưng tiến lên, bãi cát sau khi bị hỏa pháo oanh tác trông yên tĩnh vô cùng, tựa hồ đã không còn kẻ địch sống sót. Nhưng đột nhiên, thân thể một chiến sĩ quân Lam Vũ lảo đảo một cái, ngã quỵ trên mặt đất, những chiến sĩ quân Lam Vũ còn lại lập tức đánh trả dữ dội, mưa đạn dày đặc đem binh sĩ quân đội Pháp Lôi Nhĩ nổ súng kia bắn cho toàn thân đều là lỗ đạn.
Chiến sĩ quân Lam Vũ sau khi trúng đạn lập tức gục xuống, sấp mình trên bãi cát không nhúc nhích, những đồng bạn của hắn vội vàng kiểm tra thân thể, sờ nắn cổ, lại lật con người, cuối cùng đau đớn lắc đầu, sau đó đấm mạnh lên bãi cát ở bên cạnh, động tác này tỏ rõ hắn đã hi sinh, trở thành chiến sĩ quân Lam Vũ đầu tiên hi sinh vì đổ bộ lên đảo Sùng Minh.
Dương Túc Phong hơi chút kinh ngạc nâng kính viễn vọng cẩn thận quan sát trận địa bãi cát, y không ngờ rằng quân đội Pháp Lôi Nhĩ dưới sự tập kích mãnh liệt của hỏa pháo như thế, lại còn có ý chí và quyết tâm kháng cự. Nhưng nhìn từ kính viến vọng, trên bãi cát chỉ có thể nhìn thấy nơi đó trừ thi thể ngổn ngang của quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ, thì không còn phát hiện gì khác.
Trong ba phút ngắn ngủi, hơn năm mươi chiếc thuyền tam bản lục tục cập bờ, hơn sáu trăm quan binh lục quân hải chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn kéo lên bãi cát đảo Sùng Minh, rồi tan ra như thủy triều, hướng bốn phương tám hướng triển khai công kích. Thân ảnh của thiếu tướng Trầm Lăng Vân cũng xuất hiện trong kính viễn vọng của Dương Túc Phong, hắn đang chỉ huy các pháo binh của lục chiến đội lắp bách kích pháo trên bãi cát, cấp cho bộ đội tiến quân sự chi viện hỏa lực chính xác hơn, hỏa lực chi viện của hạm pháo hạm đội hải quân mặc dù mãnh liệt, nhưng độ chuẩn xác lại không thể làm người ta hài lòng, điều này do sóng biển chòng chành quyết định, cơ bản không ai có thể cải biến thêm được.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!...” Tiếng súng liên tục không nghỉ bắt đầu vang lên, đó là quan binh lục chiến đội dò dẫm tiến lên, vừa tiến quân, vừa tiến hành dùng hỏa lực lùng sục, mặc dù hỏa pháo của hải quân đã đem thực vật phụ cận Trừng Hải bắn lộn tung lên trời, nhưng những bụi cỏ và thực vật nhiệt đới rậm rạp vẫn cũng cấp cho quân đội Pháp Lôi Nhĩ chỗ ẩn nấp thiên nhiên, thi thoảng lại có đạn bắn tỉa t ừ trong bụi cỏ hoặc là sau lùm cây bắn ra, làm quan binh quân Lam Vũ không thể phòng bị, liên tục có chiến sĩ bất hạnh ngã xuống.
Súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc rất nhanh trở thành lợi khí mở đầu, súng tiểu liên cũng như vậy, những vùng đất phàm là có vấn đề, đều bị các quan binh của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắn phá mãnh liệt, mà sau khi càn quét thường thường có được thu hoạch, nói quân đội Pháp Lôi Nhĩ là một đơn vị quân đội, thà chẳng bằng nói bọn chúng là một nhóm thợ săn có tổ chức, hành vi của bọn chúng nghiêng về phía thợ săn hơn một chút.
Trầm Lăng Vân mau chóng nhận ra, sức kháng cự của quân đội Pháp Lôi Nhĩ không hề mãnh liệt, dù sao hỏa pháo của quân Lam Vũ đã sáng lọc bọn chúng một lượt, đại bộ phận bị bắn chết, kẻ địch may mắn còn sót lại đã không nhiều, nhưng binh sĩ quân đội Pháp Lôi Nhĩ còn sót lại vẫn tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ, súng trường Tháp Đạt Mỗ của bọn chúng mặc dù rất lạc hậu, nhưng uy lực của đạn đúng là rất lớn.
Trầm Lăng Vân kiểm tra qua những thi thể của quan binh quân Lam Vũ bị bắn trúng, bọn họ nếu như bị bắn trúng tay hoặc là chân, tay và chân sẽ lập tức bị tách rời khỏi thân thể, cho dù còn có chút dính dáng, cũng chỉ là một chút da thịt, nếu như trực tiếp bắn trúng cơ thể, thì bất kể là bộ phận nào đều là tỉ lệ tử vong trăm phần trăm, nhiều binh sĩ vết thương không vào chỗ hiểm, nhưng lại đã tắt thở.
Binh sĩ quân Lam Vũ hi sinh đầu tiên kia chính là bị bắn trúng bụng, dựa theo lý thuyết, cho dù là đạn của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn trúng bụng cũng sẽ không tạo thành tử vong ngay lập thức, nếu ý chí kiên cường còn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian không ngắn, nhưng hiển nhiên là binh sĩ kia đã hi sinh ngay ở giây phút bị đạn bắn trúng rồi, có thể thấy uy lực của loại đạn súng Tháp Đạt Mỗ này thế nào.
“Đây là đạn Đạt Mỗ.” Trầm Lăng Vân đột nhiên nghe thấy có người ầm trầm nói, quay đầu lại nhìn, thì ra là Dương Túc Phong đã lên bờ rồi.
*** đạn Đạt Mỗ hay đạn Đum-đum đầu có khía rãnh hoặc khoang rỗng cho dễ vỡ (Đumđum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm bị thương nặng. Công ước quốc tế cấm sử dụng)
“Đạn Đạt Mỗ?” Trầm Lăng Vân cảm giác mình trước này chưa từng nghe thấy tên của loại đạn này.
Sắc mặt Dương Túc Phong hiển nhiên là không tốt lắm, cũng không biết là do bị rung lắc trên mặt biển thời gian quá dài, nôn sạch ra nước bẩn trong lục phủ ngũ tạng ra xong, hay là thấy uy lực của đạn Đạt Mỗ thật sự quá lớn. Dương Túc Phong nhìn thân thể binh sĩ quân Lam Vũ bị hi sinh kia, sắc mặt mỗi lúc một âm trầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Đạn của súng trường Tháp Đạt Mỗ có vẫn đề, đầu của loại đạn này đã qua xử lý đặc biệt, sau khi bắn vào thân thể sẽ sôi lên, sản sinh ra năng lượng cực lớn, đem khí quan trong cơ thể phá hủy sạch, Khi nó bắn vào cơ thể chỉ có một lỗ nhỏ, nhưng khi xuyên qua lại là một cái miệng lỗ lớn, nếu như nó không bắn xuyên qua cơ thế, vậy lại càng phiến toái, nó sẽ làm toàn bộ nội tạng của cơ thể bị đánh nát.
Trầm Lăng Vân lòng run sợ, đây là thứ đạn kiểu gì?
Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài một tiếng, có thể gặp phải loại đạn Đạt Mỗ trong trận chiến đổ bộ lên đảo Sùng Minh, thực sự là nằm ngoài dự liệu của y. Đối với đạn Đạt Mỗ đương nhiên y chẳng xa lạ gì, bởi vì bản thân y cũng đã dùng qua. Khi đi săn, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một số dã thú đặc biệt hung mãnh, ví như là sói hoang, vì thể tăng cường lực sát thương, đạt tới mục đích lấy mạng, hắn cũng thường dùng dũa theo mài một chữ thập lên đầu đạn của đạn súng máy bán tự động K54, sau đó bắn sói hoang, tuyệt đỗi mỗi phát một con, căn bản không có con sói hoang nào sau khi trúng đạn còn có thể động đậy, mổ bụng ra xem, nội tạng bên trong đã bị phá nát toàn bộ giống như cháo vậy.
Hiện giờ hắn đã hiểu, thì ra uy lực của đạn súng trường Tháp Đạt Mỗ trong truyền thuyết lớn, không phải vì cái gì, mà là bởi vì nó sử dụng loại đạn giống như đạn Đạt Mỗ, tổn thương với cơ thể là trí mạng. Xem ra những thợ săn của bán đảo hỏa long trong quá trình chiến đấu với dã thú, đã trăm sông đổ về một mối phát minh ra loại đạn có sức sát thương cực lớn này, đồng thời, loại đạn này cũng được trang bị tới trong quân đội Pháp Lôi Nhĩ.
“Chúng ta phải đề phòng thế nào?” Trầm Lăng Vân lo âu hỏi, hắn không muốn thủ hạ của mình có quá nhiều người chết dưới uy lực của loại đạn này, mà ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có, lực sát thương của loại đạn này thực làm người ta nhìn một lần khó quên.
“Nói với các chiến sĩ, trước khi nổ súng tranh thủ rạch một chữ thập lên đầu viên đạn, lực sát thương của đạn sẽ gia tăng mười lần.” Dương Túc Phong thần sắc âm lãnh nói, khóe miệng khẽ co giật, không ngờ quân đội Pháp Lôi Nhĩ lại sử dụng loại đạn này, xem ra các chàng trai của hải quân lục chiến đội sẽ gặp phải khó khăn đáng nhớ sau khi sinh ra tới này rồi, phải chân chính không hề sợ hãi mới có thể chiến thắng kẻ địch, mà bản thân dạy các chiến sĩ người ta đối xử với mình thế nào mình đãi lại thế đó, cho dù là các sử học gia sau này cũng không thể nói rằng mình ác độc được.
Trầm Lăng Vân không hiểu nguyên cở chỉ gật đầu, sắc mặt có chút nửa tin ngửa ngờ, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng bộ dạng đạn súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tăng lên gấp mười là thế nào.