Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 381: Chương 381: Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ nhất (4)




“Thông tri cho Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt, nói cho bọn họ tin tức quân đội nước Mã Toa lên bờ. Hạm đội hải quân nước Mã Toa có thể ở gần đây, để bọn họ tăng cường tìm kiếm, tiêu diệt hạm đội hải quân nước Mã Toa.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, y chẳng ngờ quân đội nước Mã Toa lại có thể tới nhanh như vậy, xem ra đối phương cũng ở thế buộc phải có đảo Sùng Minh rồi.

Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt mau chóng thu được tin tức, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí cảm giác khó bề tưởng tuợng, không ngờ lại có hạm đội hải quân nước Mã Toa vượt qua tuyến phong tỏa của mình, đem lục quân nước Mã Toa đưa lên đảo Sùng Minh. Dưới tình huồng cảm thấy hết sức thất trách, hai người lập tức suất lĩnh hạm đội dọc theo tuyến bờ biển đảo Sùng Minh tìm kiếm, cuối cùng ở Liên Thành phía chính bắc đảo Sùng Minh phát hiện có dấu vết quân đội lên bờ, sau khi phái người xuống kiểm tra phát hiện ra, nơi này chính là chỗ lục quân nước Mã Toa đổ bộ, những hạm đội hải quân nước Mã Toa vận chuyển quân đội đổ bộ đã không biết tung tích.

Căn cứ vào quan sát và phán đoán của Vũ Phi Phàm, quân đội nước Mã Toa sau khi lên bờ ở Liên Thành, bôn ba mấy ngày đường trong rừng mưa nhiệt đới, cuối cùng mới tới được vị trí của Phi Ưng Lĩnh. Căn cứ vào tính toán, đơn vị quân đội nước Mã Toa này ít nhất phải lăn lộn bốn ngày đường trong rừng mưa nhiệt đới, mới có thể tới được Phi Ưng Lĩnh, hay nói cách khác, gần như quân đội nước Mã Toa đổ bộ lên đảo Sùng Minh cùng ngày với quân Lam Vũ, hơn nữa, quan chỉ huy quân đội nước Mã Toa còn có khả năng biết được quân Lam Vũ lên bờ ở Trừng Hải, cho nên không đối đầu chính diện với quân Lam Vũ, mà chọn thủ đoạn đánh bọc sườn.

Đương nhiên, điều cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán, theo lý thuyết, trước khi vô tuyến điện xuất hiện, thông tấn cự ly xa trên biển là rất khó khăn, đơn vị hạm đội hải quân không biết tên của nước Mã Toa này không thể biết được tin tức quân Lam Vũ đổ bộ, khả năng lớn hơn là kế hoạch tác chiến của bọn chúng vốn là như vậy, muốn đánh cho quân đội Pháp Lôi Nhĩ trở tay không kịp.

Như vậy là quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều chiếm ưu thế riêng, quân Lam Vũ khống chế cảng Trừng Hải, nước Mã Toa khống chế Phi Ưng Lĩnh, hai bên ở vào trạng thái giằng co, ở giữa còn xen vào quân đội Pháp Lôi Nhĩ tiến thoái lưỡng nan. Đảo Sùng Minh nhỏ nhoi, tụ tập quân đội ba phe thế lực, quan hệ cũng lộn xộn phức tạp, bất kể giữa hai thế lực nào đều là kẻ địch.

Dưới sự phản kháng mạnh mẽ của quân Lam Vũ, quân đội Pháp Lôi Nhĩ thương vong thảm trọng, nhất là sau khi quân Lam Vũ sử dụng lượng lớn đạn Đạt Mỗ, quan binh quân đội Pháp Lôi Nhĩ xung phong thật đúng là tự sát, chỉ cần trúng đạn căn bản kết cục là táng mạng, mà trong mưa đạn dày đặc, muốn không trúng đạn gần như là không thể.

Quân đội Pháp Nhĩ Lôi tham gia tiến công không tới năm phút liền bị tiêu diệt hoàn toàn.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch đối diện với một lựa chọn gian nan, phía trước của hắn, cửa cảng thông tới Pháp Lôi Nhĩ, cảng Trừng Hải, đã bị quân Lam Vũ Phong tỏa chặt chẽ, hắn cản bản không có sức mở ra nữa; Còn hậu phương của hắn, vị trí cứ điểm Phi Ưng Lĩnh, cũng đã bị quân đội nước Mã Toa chiếm cứ, mà cứ điểm Ngọa Hổ Sơn cũng đang bị quân đội nước Mã Toa công kích, nơi đó chỉ có không tới hai trăm bộ đội phòng thủ, thất thủ chỉ là chuyện sớm muộn, đối diện với quân đội nước Mã Toa càng hung hãn hơn. Một chút lòng tin thắng lợi Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch cũng không có.

“Săn bắn trong rừng mưa nhiệt đới?” Qua Nhĩ Mỗ CÁp Mã Địch chỉ đành ủ rũ hỏi những quan quân may mắn sống sót bên cạnh mình.

Những quan quân đó đưa mặt nhìn nhau, cũng chẳng biết làm thế nào.

Bất kể là tiến hay lùi, nghênh đón bọn họ đều là tử vong.

Khi bọn họ vừa mới bước lên đảo Sùng Mình, cũng đã từng nghĩ có đi mà không trở lại, nhưng sau này trải qua một đoạn thời gian thái bình, thấy tựa hồ không có nguy hiểm, cho nên đều tỏ ra cực kỳ lưu luyến sinh mạng, bọn họ không muốn nộp mạng vô ích, bọn họ muốn tiếp tục sống, quan quân của quân đội Pháp Lôi Nhĩ đều là thợ săn xuất sắc, bọn họ không lo về năng lực sống sót ở rừng mưa nhiệt đới. Thực vật bên trong rừng mưa nhiệt đới nhiều hơn bán đảo Hỏa Long nhiều lắm, nuôi sống hai trăm người còn sót lại không thành vấn đề.

Vấn đề duy nhất là, bọn họ không biết tới khi nào mới có thể trở về Pháp Lôi Nhi.

“Được rồi, chúng ta cởi bỏ quân phục xuống, cùng quân đội nước Mã Toa quần nhau trong rừng rậm.” Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Đình làm một quyết định sau này ảnh hưởng trọng đại tới chiến sự, quyết tâm suất lĩnh tàn dư quân đội Pháp Lôi Nhĩ lợi dụng rừng mưa nhiệt đới dùng cách đánh lén tập kích quan binh nước Mã Toa. Bọn họ đều là thợ săn ưu tú, bọn họ tin tưởng năng lực của mình, trong khu rừng nguyên thủy xanh um rậm rạp này, quân đội nước Mã Toa căn bản không thể thi triển ưu thế về binh lực, nếu nước Mã Toa đã hèn hạ vô sỉ tập kích sau lưng mình, vậy mình cũng ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu, cho bọn chúng thưởng thức sự lợi hại của thợ săn bán đảo Hỏa Long.

Theo một tiếng hạ lệnh của Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch, toàn bộ quân đội Pháp Lôi Nhĩ rút lui, biến mất ở phương hướng Ngọa Hổ Sơn, từ nay bọn họ trở thành một phần của khu rừng mưa nhiệt đới rộng lớn này, bọn họ lợi dụng kinh nghiệm săn thú của mình, cùng với sức sát thương cường đại của súng trường Tháp Đạt Mỗ, lặng lẽ tập kích mỗi kẻ địch đi ngang qua. Bọn họ sinh tồn trong rừng rậm mấy năm, tới tận khi đảo Sùng Minh hoàn toàn bị quân Lam Vũ khống chế, một bộ phận trong số bọn họ còn tiếp tục sinh hoạt trong rừng cho tới khi già chết.

Sau khi Dương Túc Phong có được tin tức quân đội Pháp Nhĩ Lôi rút lui, không hề hạ lệnh truy kích, mà hạ lệnh bộ đội lập tức hành động, quét sạch toàn bộ thực vật quanh Trừng Hải, mở ra vùng rộng bằng phẳng, đồng thời, ở phương hướng đối diện với Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, phái ra bộ đội cảnh giới mạnh mẽ, bọn họ chặt bỏ cây cối, dọn dẹp tầm bắn, đề phòng bất kỳ hành vi đánh lén Trừng Hải nào của quân đội nước Mã Toa.

Dương Túc Phong hiểu rất rõ, quân đội nước Mã Toa mặc dù chiếm được cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, nhưng đấy không phải là mục đích cuối cùng của bọn chúng. Mục đích cuối cùng của bọn chúng vẫn là cảng Trừng Hải, trong mười mấy cảng biển rải rác của đảo Sùng Mình, chỉ có cảng Trừng Hải mới có thể thỏa mãn nhu cầu tiếp tế của quân đội, nếu như nước quân đội nước Mã Toa tử thủ trong rừng nhiệt đới trên núi, bọn chúng chỉ có chết đói, hoặc là cũng học theo quân đội Pháp Lôi Nhĩ vào trong dừng săn bắn nuôi sống bản thân.

Bởi thế, có thể tưởng tượng được, quân đội nước Mã Toa sắp triển khai công kích với cảng Trừng Hải.

Hạm đội Tô Chẩm Thư chầm chậm lùi ra, tuần tiễu trên mặt biển gần Trừng Hải, nhường nhiều chỗ hơn cho những chiếc thuyển chở vật tư.

Trong hành động đổ bộ lần này, lượng lớn thương thuyền một mực theo sát phía sau quân Lam Vũ không tới hai ngày đường biển, trên những thương thuyền này chuyên chở rất nhiều vật tư quân dụng, còn có vô số trang thiết bị, ví như y viện dã chiến, thiết bị công nghiệp của xưởng quân giới, xưởng gia công thực phẩm .v..v. đây đều là vật phẩm cần thiết để quân Lam Vũ duy trì lâu dài ở đảo Sùng Minh, phải mau chóng đưa vào sử dụng.

Bước đầu tiên đoạt đảo Sùng Minh là chiến đấu, bước thứ hai là kiến thiết.

Ngày 26 tháng 7, quân đội nước Mã Toa chiếm lĩnh cứ điểm Ngọa Hổ Sơn, đồng thời phát động tập kích mang tính thăm dò với quân Lam Vũ, kết quả bị quân Lam Vũ sẵn sàng đón đợi đánh lui, hơn nữa bắt được mấy binh sĩ nước Mã Toa. Thông qua lời khai của tù binh, Dương Túc Phong biết được, quân đội nước Mã Toa đích xác đổ bộ ở Liên Thành vào ngày 21 tháng 7, hạm đội hải quân nước Mã Toa phụ trách hộ tống chính là hạm đội La Đức Cáp Đặc thanh danh hiển hách, còn đổ bộ lên đảo chính là sư đoàn bộ binh tinh nhuệ thứ 36 của lục quân nước Mã Toa, bọn chúng xuất phát từ cuối tháng 6, khi lên thuyền chỉ nói là tham gia chiến trường đế quốc Đường Xuyên, sau mới phát hiện bản thân tới đảo Sùng Minh.

Suất lĩnh sư đoàn bộ binh thứ 36 tinh nhuệ của nước Mã Toa đổ bộ chính là thiếu tướng lục quân Qua Lạc Văn, là một thiếu tướng lục quân kỳ cựu sáu mươi ba tuổi, ở trên vị trí thiếu tướng ít nhất mười tám năm. Từ tình thế hiện giờ mà xét, đã không còn cơ hội thăng cấp nữa rồi, trừ phi ông ta lấy được cả đảo Sùng Minh, chính do tâm lý này, Qua Lạc Văn chủ động xung phong suất lĩnh tám nghìn người bước lên thổ địa của đảo Sùng Minh, bọn chúng chòng trành trên biển thời gian hơn nửa tháng, lại vất vả bôn va suốt cả bốn ngày trong rừng mưa nhiệt đới của đảo Sùng Minh, kết quả công sức không phụ người có lòng, quân đội nước Mã Toa đã dễ dàng khống chế được hai cao điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, giành được sự mở đầu tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.