Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 603: Chương 603: Triều hội (Hạ) (Phần 1)




Bác Sơn thể hiện ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt một lòng vì việc công, ngang nhiên đưa ngón tay ra chỉ vào Mễ Nặc Tư Lương Cách, tức giận nói: “Bệ hạ, thần cảm thấy công lao của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ còn xa mới đáng được thập tứ công chúa tự mình tới thăm hỏi. Quân Lam Vũ mặc dù ở địa khu Mỹ Ni Tư kiến công lập nghiệp, nhưng đó chỉ là vùng đất dã man, cách cơ nghiệp của nước ta một vạn tám nghìn dặm. Nhưng mà bây giờ, kẻ địch đang vây công thủ đô của nước ta, mà cái bóng của quân Lam Vũ cũng chẳng nhìn thấy…”

Bác Sơn nói rất lưu loát, tiến hành chỉ trích công kích quân Lam Vũ, còn Mễ Nặc Tư Lương Cách nhắm luôn mắt lại dưỡng thần.

Hạng bản lĩnh này là ông ta học được từ chỗ Dương Túc Phong, đối với đề tài mà mình không thấy hứng thú, có thể coi như là tai điếc.

Loáng thoáng hình như ông ta còn nghe thấy phía sau Bác Sơn có mấy quan viên triều đình khác tiến hành dùng từ ngữ chỉ trích quân Lam Vũ một cách mãnh liệt, những quan viên triều đình này vừa nhìn biểu hiện của Bác Sơn là biết hắn đã được Đường Minh đặt kế, cố ý đi ra diễn kịch, bọn họ làm sao dám không phối hợp? Mặc dù một số người cảm thấy mình công khai chỉ trích quân Lam Vũ và Dương Túc Phong ở trước mặt Mễ Nặc Tư Lương Cách có thể mang tới hậu quả không thể tượng tượng được về sau, với tính cách của Dương Túc Phong, khẳng định là ân oán phân minh. Nhưng dưới ánh mắt của bao nhiêu con người nếu như không phát ngôn công kích quân Lam Vũ, sợ rằng lập tức bị bộ nội vụ điều tra, đãi ngộ mất đầu sung quân soát nhà bất kể lúc nào cũng có thể nghĩ được.

Chỉ có mình Minh Sơn Quế trầm mặc không nói.

Đột nhiên, Mễ Nặc Tư Lương Cách nghe thấy Bách Sơn gọi tên của mình, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao quân Lam Vũ lại rụt cổ ở địa khu Mỹ Ni Tư? Vì sao không thật mau chóng tới nội địa đệ quốc tham dự cuộc kháng chiến vĩ đại? Vì sao quân Lam Vũ thà tiến vào vương quốc Y Lệ Nạp cũng không muốn đổ bộ lên Ngân Xuyên đạo của đế quốc…”

Hắn hỏi liền một hơi sau cái vì sao, khẩu khí hùng hổ uy hiếp, tư thế bề trên dường như muốn xé xác Mễ Nặc Tư Lương Cách ra vậy.

Mễ Nặc Tư Lương Cách dường như căn bản không nghe thấy Bác Sơn chửi bời cái gì, chỉ thờ ơ hờ hững nói: “Ta đã chuyển đạt ý tứ của Phong lĩnh rồi, quân Lam Vũ sẽ đổ bộ vào năm sau…”

Bác Sơn vỗ đùi, nổi giận đùng đùng quát tháo: “Năm sau! Năm sau còn đổ bộ cái rắm gì nữa! Năm sau thì con mẹ nó kinh đô Ni Lạc Thần cũng không còn nữa rồi.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách trợn mắt lên, nhìn xoáy vào hắn, con ngươi đảo vòng quanh, nhún vai bất đắc dĩ nói: “Nếu như quân đội đế quốc tới ngay cả chống đỡ tới năm sau cũng không được, như vậy cho dù ngay bây giờ quân Lam Vũ tiến vào nội địa đế quốc cũng chẳng chống lại được công kích của nước Mã Toa, sức chiến đấu của chúng tôi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng là một cây chẳng chống vững nhà! Tướng quân Đường Lan, ngài thấy thế nào?”

Đường Lan có chút bất mãn nhìn Bác Sơn chằm chằm, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Ai nói quân đội đế quốc không thể chống cự được tới năm sau?”

Đám Thượng Quan Lâm Và Dương Long Thành cũng biểu lộ ra ánh mắt không tốt lành gì với Bác Sơn.

Tới ngay cả hoàng đế Đường Minh tựa hồ cũng cảm thấy lời của Bác Sơn phạm vào kỵ húy, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Bác Sơn lúc này mới ý thức được vừa rồi câu nói kia của mình đã vô hình trung đắc tối với quân đội của cả đế quốc, hơn nữa còn mạo phạm kỵ húy của Đường Minh, trong lòng lạnh buốt, lập tức im lặng không nói, nhưng sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng hắn cũng hiệu ra, Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng phải là hạng dễ bị bắt nạt, nếu như Dương Túc Phong dám ủy phái ông ta tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì đã tin tưởng vào tài ăn nói và bãn lĩnh của ông ta rồi, không ngờ mình quả nhiên bị ông ta lặng lẽ chơi cho một vố.

Ánh mắt Đường Minh âm u nhìn qua Đường Lan.

Đường Lan suy nghĩ rồi nói: “Quân đội đế quốc mặc dù hiện giờ gặp phải một số khó khăn nhất định, nhưng cùng với chiến tuyến của kẻ địch ngày càng kéo dài, chiến tuyến của quân ta ngày càng rút ngắn, lực lượng tăng giảm đôi bên có lợi cho quân ta, vì thế…”

Đại khái là không ngờ rằng Bác Sơn có thể phạm vào sai lầm ngây thơ đến như vậy, cho nên công tác lấp chỗ hỡ của Đường Lan trở nên vô cùng gian khổ, hắn ta phải vãn hồi lại thể diện mất đi từ lâu cho đế quốc, để tránh làm cho Dương Túc Phong và quân Lam Vũ càng thêm coi thường đế quốc, hắn không thể không lần lượt phân tích chỗ mạnh và chỗ yếu của quân đội Đường Xuyên, phân tích ưu điểm và khuyết điểm của quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn lựa cái tốt tránh cái xấu. Dưới tình huồng tiền tuyến đại bại, phải trợn mắt nói dối đúng là một chuyện rất khốn khổ, bất quá Đường Lan coi như không phụ sự trông đợi của mọi người, nói ra một phen những lời đường đường chính chính.

Nói tóm lại ý tứ của Đường Lan là, quân đội đế quốc Đường Xuyên mặc dù hiện giờ gặp phải tổn thất cực lớn, hiện giờ cũng tồn tại rất nhiều khó khăn. Nhưng, quân đội Đường Xuyên vẫn không thể nghi ngờ gì là chiến thắng nước Mã Toa, hơn nữa thu phục được tất cả quốc thổ, quân Lam Vũ có tham gia cuộc chiến ở đế quốc hay không, cũng không có tác dụng mang tính quyết định với thắng lợi của cuộc chiến, tối đa là chỉ gia tăng quá trình chiến tranh mà thôi.

Những quan viên khác lập tức luôn mồm phụ họa, trên điện Thái Hòa tràn ngập một không khí lạc quan, tựa hồ có một số quan viên thực sự tin tưởng từ trong lòng rằng, cho dù quân Lam Vũ có không tới, thì đế quốc Đường Xuyên thắng lợi cũng là sự thực chắc như định đóng cột. Một số người khác mặc dù cảm thấy khả năng không cao lắm, nhưng cũng mong đợi loại ảo giác này có một ngày trở thành sự thực.

Vì thế Mễ Nặc Tư Lương Cách lại nhắm mắt lại dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ tới nhiệm vụ mà đám Tri Thu gánh vác.

Vào hai ngay trước, chỗ Mễ Nặc Tư Lương Cách bí mật tới năm người xa lạ, bọn họ chính là từ vương quốc Y Lệ Nạp tiến vào biên cảnh đế quốc Đường Xuyên, phải vòng một vòng lớn mới tới được phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần, năm đội viên của đội đột kích Bạo Hùng thuộc trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, dưới dự chỉ huy của tiểu đội trưởng Vũ Văn Nghiệt đã thành công xâm nhập vào kinh đô Ni Lạc Thần đồng thời liên hệ được với Tri Thu.

Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng biết bọn họ tới, nhưng lại không biết nhiệm vụ mà bọn họ phụ trách, hơn nữa cũng có chút nghi hoặc với hành động của bọn họ, không hiểu bọn họ vì sao phải từ địa phương xa xôi như Y Lệ Nạp lẻn vào, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ, tựa hồ còn xử lý một số việc ở trên đường. Trong cái ba lô của Vũ Văn Nghiệt mang rất nhiều bí mật ngay cả Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng không thể nói cho biết.

Khi vừa mới nhìn thấy những đội viên của đội đột kích Bạo Hùng này, Mễ Nặc Tư Lương Cách còn cho rằng Dương Túc Phong muốn dùng thủ đoạn ám sát đưa Đương Minh về tây thiên, nhưng sau này nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, nếu như hiện giờ Dương Túc Phong giết Đường Minh, tạo thành nội loạn của đế quốc Đường Xuyên, thì quân đội nước Mã Toa sẽ đánh thẳng vào, không phí chút công sức nào đã đem cả đế quốc Đường Xuyên nạp vào bản đồ nước Mã Toa, kết quả như vậy đối với quân Lam Vũ còn chưa tiến vào nội địa đế quốc Đường Xuyên mà nói, tuyệt không phải là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng lẽ bọn họ muốn ám sát vị quan viên nắm thực quyền nào đó của triều đình, ví như Minh Sơn Quế chẳng hạn? Với năng lực của Minh Sơn quế, còn cả sự áp chế và lợi dụng của ông ta đối với quân Lam Vũ. Nhưng sau khi giết ông ta rồi, thì đế quốc có thể chống đỡ được bao lâu, sợ rằng cũng là một dấu chấm hỏi ….

Đang lúc suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người tranh cãi kịch liệt, lúc thì có người gọi “Ưng Đan”, khi lại có người nói tới “Đường Lê”, hai bên đôi co mãi không thôi. Ông ta liền thu lại một phần sự tập trung, cẩn thận lắng nghe một chút, thì ra Đường Minh đưa ra một cái giả thiết, nếu vạn nhất thập tứ công chúa thực sự phải tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì nên do ai đi hộ tống.

Một số đại thần đề nghị do thiếu tướng Ứng Đan đi hộ tống, Ưng Đan tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, bản thân chính là quý tộc người Vũ Chân, vô cùng quen thuộc với địa khu Mỹ Ni Tư, hơn nữa bản thân hắn lại đảm nhiệm quân chỉ huy sư đoàn thứ nhất quân cấm vệ thời gian dài, phục trách canh giữ an toàn của hoàng cung, hết sức quen thuộc với lễ nghi của hoàng cung, quan binh quân cấm vệ dưới sự chỉ huy của hắn cũng là tinh nhuệ còn sót lại của đế quốc, có thể đảm bảo hoàn toàn cho sự an toàn của thập tứ công chúa.

Ngoài ra có một số quan viên khác đề nghị do Đường Lê hộ tống, người đưa ra đề nghị này chính là Minh Sơn Quế, tán thành ông ta chính là Đường Lan. Từ trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng biết, với tính cách của Đường Lê, muốn hắn chấp hành việc hộ tống thập tứ công chúa đúng là không khỏi làm khó, bản thân hắn cũng tuyệt đối không muốn làm cái chuyện này. Thế nhưng, tạm thời đem Đường Lê ủy phái tới địa khu Mỹ Ni Tư, lại có thể giữ được tính mạng cho hắn, vừa rồi Đường Lê đã va chạm nghiêm trọng với hoàng đế Đường Minh, mặc dù sự tình đã tạm thời nguội lại rồi, nhưng chẳng ai biết được hậu quả sẽ như thế nào, nếu như đưa hắn tới địa khu Mỹ Ni Tư, ít nhất cũng cho hắn cơ hội đông sơn tái khởi. Hơn nữa, với kinh nghiệm và nhãn quan của Đường Lê trên mặt kinh nghiệm, có lẽ có thể học tập được chút gì đó ở quân Lam Vũ, tương lai ra sức vì đế quốc.

Có lẽ cảm thấy nhân tuyển hộ tống này có tranh luận một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì, cho nên đại bộ phận quan viên đều tích cực tham dự vào trong cuộc tranh luận này, bên trong điện Thái Hòa náo nhiệt cứ như là một vở kịch vậy, thậm chí có một số người tranh luận tới mặt đỏ tía tai, làm người ta cảm thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao bọn họ lại kích động như vậy.

Mễ Nặc Tư Lương Cách đột nhiên nghe thấy Đường Minh hỏi mình: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?”

Trong lòng Mễ Nặc Tư Lương Cách sớm đã có đáp án, nhưng ở bề ngoài lại tỏ ra chẳng hề để ý nói: “Công chúa thân thể ngàn vàng, quốc sắc thiên hương, chuyến đi này đường xá xa xôi, cô đơn vô cùng, nam tử hộ tống rất là bất tiện, nếu như có tướng quân Điệp Phong Vũ hộ tống, trên đường đi cũng tiện có người chiếu cố, công chúa nếu như có tâm sự, cũng tiện có đối tượng dốc lòng …”

Lời còn chưa nói song, Đường Lan đã không nén được cắt ngang lời ông ta, cuống quít nói: “Không được, không được, Điệp Phong Vu còn có nhiệm vụ tác chiến.”

Minh Sơn Quế cũng mau lẹ nói: “Kinh nghiệm của Điệp Phong Vũ còn thiếu một chút, e là khó lòng đơn độc ứng phó với những chuyện bất ngờ.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách chỉ cười nhạt không nói gì cả.

Ông ta sớm đã tính toán kỹ rồi, mở miệng đưa Điệp Phong Vũ tới địa khu Mỹ Ni Tư, là muốn báo thù rửa hận cho một roi vừa rồi, Điệp Phong Vũ và Dương Túc Phong vốn có ân oán cá nhân với Dương Túc Phong, nếu hai người gặp mặt nhau, khẳng định sẽ giống như chọi gà vậy, trò hay diễn ra thì đến lúc đó sợ rằng dù là có mặt thập tứ công chúa, cũng không thể nào ngăn cản được hành vi thú vật của Dương Túc Phong. Đám người Đường Lan và Minh Sơn Quế hiểu rõ dụng tâm hiểm ác này, cho nên mới vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Thần sắc của Đường Minh lại cao thâm mạc trắc, tựa cười tựa không nói: “Mễ Nặc Tư Lương Cách ái khanh, khanh không sợ hai người đó gặp nhau sẽ có chút không tự nhiên sao?”

Mễ Nặc Tư Lương Cách trấn tĩnh tự nhiên nói: “Có thập tứ công chúa ở bên, hẳn là sẽ không sao.”

Đường Lan nối giận nói: “Cái gì mà không sao, hành vi cầm thú của Dương Túc Phong…”

Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh lùng cắt ngang lời Đường Lan, vẻ mặt khinh miệt nói: “Tướng quân Đường Lan, nếu như nói chơi nữ nhân chính là hành vi cầm thú ra thì mỗi một người chúng ta ở đây, trừ hoàng đệ bế hạ ra, sợ rằng đều là cầm thú hết. Đường tướng quân, trong nhà ngài tổng cộng có mười sáu cơ thiếp, người nhỏ tuổi nhất chỉ có mười sáu thôi, ta nói không sai chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.