Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 800: Chương 800: Tư lược chứng (Phần 8)




- Đương nhiên, yêu cầu nho nhỏ thì phải có chứ, đây chính là điểm thứ hai mà ta muốn nói, tất cả thương thuyền đều phải treo cờ của phủ đại đô dốc Y Vân, nếu không quân Lam Vũ sẽ không bảo hộ, bao gồm cả cờ của đế quốc ở trong đó, đều không phải là đối tượng bảo vệ của chúng ta.

Tiết Tư Ỷ và Tô Phỉ Thái Vi đều khe khẽ gật đầu, rồi lại trầm tư suy nghĩ.

Đây là chuyện hiển nhiên thôi, ở trên hải dương, đúng là chỉ có cờ xí và văn thư thuyền bè với có thể tỏ rõ lập trường của thương thuyền, nhất là ở trong thời đại chiến tranh, công kích thương thuyền của đối phương cũng là chiến lược định sẵn của hải quân các nước. Quân Lam Vũ cũng không ngoại lệ, hiện giờ hạm đội A Phương Tác của hải quân quân Lam Vũ đang ở hải vực Solomon thẳng tay tấn công thương thuyền của nước Mã Toa qua lại, mà hải tặc Solomon bị nước Ma Toa mua chuộc cũng không ngừng tấn công những thương thuyền có quan hệ tới quân Lam Vũ.

Thế nhưng, hai người các nàng đều mẫn cảm ý thức được, ở đằng sàu những lời nói này của Dương Túc Phong, chỉ có hai câu cuối cùng mói là trọng điểm. Hải quân quân Lam Vũ không gánh vác nhiệm vụ bảo vệ thương thuyền của đế quốc Đường Xuyên nữa, điều này có nghĩ là những thương thuyền treo cờ của đế quốc Đường Xuyên, hoặc là phải lựa chọn đăng ký mới, treo cở xí của phủ đại đô đốc Y Vân, hoặc là lựa chọn đăng ký mới, hoặc là đừng có đi qua hải vực quân Lam Vũ không chế, nếu không bọn họ có khả năng sẽ bị làm khó. Đương nhiên, hải quân quân Lam Vũ tạm thời sẽ không sử dụng vũ lực công kích bọn họ, thể nhưng an toàn của bọn họ chắc chắn là sẽ giảm tới mức thấp nhất. Không có sự bảo vệ của quân Lam Vũ, bọn họ sẽ đi nửa bước cũng khó.

Tô Phỉ Thái Vi tâm tư tinh tế, cảm thấy những lời này của Dương Túc Phong mới chỉ là một sự mở đầu, khẳng định là còn có quyết sách mãnh liệt hơn nữa ở đằng sau, nếu không sẽ không đem vấn đề kiến thức cơ bản về cờ xí nói riêng ra, vì thế vẻ mặt cũng trở nên thật trọng, từ tổn nói :

- Phong, nếu như chỉ có hai tin tức này thôi, chàng sẽ không nghiêm túc như vậy. Nói đi, còn có điều gì nữa ?

Tiết Tư Ỷ cũng cảm thấy quái lạ, cho dù là thuyền bè treo cờ của đế quốc Đường Xuyên không được hải quân quân Lam Vũ bảo hộ, thì đây cũng chẳng phải là chuyện gì ghê ghớm lắm, ít nhất thì đối với nàng và gia tộc của nàng mà nói thì chẳng hề có một chút quan hệ gì. Vậy thì, rốt cuộc ý tứ của Dương Túc Phong là gì?

Dương Túc Phong yết hầu cuộn lên cuộn xuống, tựa hồ đang tìm kiếm ngôn ngữ thích hợp, trầm mặc trong chốc lát mới nói với chút lấp lửng nói :

- Điều thứ ba, ta hi vọng các nàng trang bị vũ trang cho đội thuyền của các nàng một mức độ nhất định, đối với bất kỳ chiếc thuyền nào không treo cờ của phủ đại đô đốc Y Vân, ta ban cho các nàng có quyền lực tấn công …

Tiết Tư Ỷ và Tô Phỉ Thái Vi tức thì ngạc nhiên.

Dương Túc Phong sắc mặt trầm tĩnh, giọng nói rõ ràng đem những lời này nhắc lại một lần nữa, để hai nàng nghe thật rõ ràng.

Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tư Ỷ đưa mặt nhìn nhau, hồ nghi nói :

- Chàng bảo bọn thiếp đi tấn công người khác?

Dương Túc Phong khe khẽ gật đầu.

Tiết Tư Ỷ có hơi chút sợ hãi nói :

- Công kích bất kỳ thuyền bè nào không treo cở của phủ địa đô đốc Y Vân … điều này, điều này, chẳng phải là không khác mấy với hải tặc sao? Chàng, chàng chuẩn bị để bọn thiếp đi làm hải tặc à?

Dương Túc Phong cười khẽ, trên mặt chẳng hề có chút biểu cảm nào, hờ hững nói :

- Đương nhiên là các nàng cũng có thể lựa chọn không tấn công.

Tô Phỉ Thái Vi cũng cảm thấy run sợ, bất quá nàng trầm tĩnh hơn Tiết Tư Ỷ, tâm tư cũng càng tỉ mỉ hơn, mau chóng nắm bắt được ý tứ chân thật của Dương Túc Phong, nói thăm dò:

- Chàng chuẩn bị để đội thuyền vũ trang dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Y Vân đều đi làm hải tặc?

Dương Túc Phong khe khẽ lắc đầu, phủ địch ý nghĩ của nàng.

Tô Phỉ Thái Vi nhíu chặt mày, lạnh lùng nói :

- Nhưng, ý tứ này của chàng rõ ràng là bảo bọn thiếp đi làm hải tặc.

Dương Túc Phong thong thả nói :

- Ta chỉ trao quyền cho bọn họ thôi, cho phép bọn họ đi làm hải tặc hợp pháp, nhưng ta không yêu cầu bọn họ phải đi làm, cũng không cưỡng ép bọn họ phải đi làm, ta chỉ cho bọn họ quyền lợi lựa chọn. Nếu như mà các nàng không muốn, thì các nàng có thể không làm hải tặc cơ mà.

Tô Phỉ Thái Vi lắp ba lắp bắp nói :

- Nhưng …

Nàng không thể nào diễn đạt chuẩn xác ý tứ của mình, nhưng ở trong lòng nàng hiểu rất rõ, hai điều mà Dương Túc Phong nói trước đó, kỳ thực đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là điều thứ ba này, đó chính là Dương Túc Phong đã quyết định, rỡ bỏ sự khống chế với các đội thuyền vũ trang, tiến hành cướp đoạn dã man và đẫm máu nhất đối với thương thuyền của các thế lực khác, từ đó đả kích thật mạnh nghề vận chuyển trên biển của đối thủ, thậm chí hoàn toàn bóp nghẹt đối thủ ở trên hải dương.

Cho dù đã tiếp xúc với chuyện làm ăn trên biển có thời gian nửa năm, còn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo với nghề nghiệp này, nhưng Tô Phỉ Thái Vi biết rất rõ ràng, bất kỳ lợi nhuận của vụ buôn bán trên biển nào đều không nhiều bằng trực tiếp cướp bóc, cướp bóc không cần có chút vốn liếng nào, chỉ cần có đủ dũng khí và thực lực là có thể . Ở trên mặt biển mênh mông, nhìn khắp bốn phía, chỉ có nước biển mênh mông vô tận, bất kỳ ai cũng đều sẽ sinh ra cảm giác cô lập yếu đuối, đồng thời cảm thấy tất cả những điều mà mình làm, đề sẽ không bị người khác biết được. Nếu như khi đó đối diện với một chiếc thương thuyền chờ đầy hàng hóa đi tới, tuyệt đại đa số mọi người đều này sinh ra ý định cướp đoạt, nhưng bời vì sự hạn chế của pháp luật, bọn họ không dám tùy tiện ra tay, nếu không một khi cướp bóc của người khác thì bản thân chỉ có tiếp tục làm hải tặc, mới có thể tránh được sự trừng phạt của hải tặc.

Chính bời vì hậu quả nghiêm trọng như thế, cho nên mới chặt đứng ý định cướp bóc của những người đó, nói một cách chuẩn xác thì không phải là chặn đứng ý định cướp bóc của bọn họ, mà chỉ là ngăn chặn bọn họ thò tay ra cướp bóc mà thôi. Một khi quân Lam Vũ trừ bỏ đi giới hạn này, thì quả thực là không cần hô hào cổ vũ, cũng chẳng cần tuyên truyền biểu dương, chỉ cầng vào việc ngầm cho phép, nhưng chủ thương thuyền hung hãn kia sẽ chủ động phát triển trên con đường nguy hiểm kia, không chút kiêng dè cướp đoạt đối thủ của mình.

Ý tứ của Dương Túc Phong đã nói ra rất rõ ràng, chỉ cần không treo cờ của địa khu Mỹ Ni Tư, thì đều ở trong phạm vi cướp đoạn của những đội thuyền buôn vũ trang này. Bên trong đó, tất nhiên cũng bao gồm cả thương thuyền của đế quốc Đường Xuyên, có lẽ ở trong lòng Dương Túc Phong, chỉ hi vọng những đội thuyền vũ trang chuẩn hải tặc này đi cướp bóc thuyền bè của những quốc gia đối địch như nước Mã Toa. Nhưng dưới sự dụ dỗ của lợi ích, bọn họ sẽ không để ý nhiều như thế, bọn họ sẽ dựa theo đúng y như lời Dương Túc Phong nói, chỉ cần là thuyền bè không nằm dưới sự quản lý của phủ đại đô đốc Y Vân, đều nằm trong phạm vi cướp bóc của bọn họ.

Tô Phỉ Thái Vi bấc giác nhìn lên trên tường, nhưng ở trên tường không có bản đồ, nàng chỉ đành lặng lẽ dự tính, khi quân Lam Vũ chính thức chấp hành chính sách này, trên mặt biển sẽ có tình cảnh như thế nào. Hiển nhiên có thể dễ dàng thấy dược, dưới sự cướp bóc này, trừ chiến hạm và thương thuyền dưới sự khống chế của quân Lam Vũ ra, thì không còn thuyền bè của ai khác có thể xuất hiện ở trên biển. Còn những thi thể của nhân viên bị giết chết và thuyền bè bị thiêu đốt, sẽ trôi nổi khắp nơi trên mặt biển, vĩnh viễn không có điểm kết thúc.

Tiết Tư Ỷ thì lại chẳng đa sầu đa cảm như Tô Phỉ Thái Vi, nàng hoàn toàn bị tương lai tươi đẹp thu hút, thương thuyền Tiết gia của nàng có thể cướp bóc của người khác, chính là chuyện mà bọn họ mong mỏi nhất. Cho dù bọn họ không có đủ thuyền bè vận chuyện hàng hóa, bọn họ cũng có thể thông qua thủ đoạn cướp bóc, tích lũy vô số tài phú đẫm máu, về phần làm như vậy có thỏa đáng hay không, có nhân đạo hay không, thì nàng chẳng thèm quan tâm. Dù sao chính sách là do Dương Túc Phong định ra, có hậu quả gì đều giao cho bản thân y gánh vác, y không gánh vác nổi thì còn có quân Lam Vũ giúp gánh vác, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tô Phỉ Thái Vi hít sâu một hơi, mặc dù nàng cảm thấy Dương Túc Phong khẳng định là đã cân nhắc tổng hợp nhiều phương diện rồi mới đưa ra quyết định như vậy, thế nhưng nàng vẫn cần phải nhắc nhở hậu quả của quyết định này của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thái Vi chậm rãi nói :

- Chàng đã tính toán hậu quả của việc làm này chưa? Toàn thế giới đều sẽ biến thành kẻ địch của quân Lam Vũ, bọn thiếp có chống đỡ nổi không?

Dương Túc Phong thần sắc không đổi, bình thản nói :

- Bọn ta đã tính toán rồi, tin chắc là chống đỡ được.

Tô Phỉ Thái Vi im lặng.

Nàng tin tưởng rằng Dương Túc Phong đúng là đã nghĩ tới những vấn đề này, việc cướp bóc không hề có hạn chế này sẽ mang tới kết quả tất yếu là toàn thể giới sẽ trở mặt với quân Lam Vũ, toàn thế giới đều trở thành kẻ địch của quân Lam Vũ. Nhưng với thực lực của hải quân Lam Vũ hiện nay, đúng là có đầy đủ lý do để coi thường bọn họ, hiện giờ không một cái có thể uy hiếp sự tồn tại của quân Lam Vũ ở trên biển, đại khái là cơ sở vững chắc đề Dương Túc Phong đưa ra chính sách như thế này.

Chả nhẽ nó không biết trả thủ trên đất liền là, thiếu gì cách làm khó dễ, thế giới này hình như chỉ biết đâm đàu vào nhau …

Con ngươi của Tiết Tư Ỷ mau chóng đảo mấy vòng, nghĩ một lát rồi vội vã hỏi :

- Vạn nhất sau khi bọn thiếp cướp bóc của người khác sau đó bị báo thù thì sao? Quân Lam Vũ có giúp đỡ bọn thiếp không?

Dương Túc Phong thong thả đáp :

- Đây cũng chính là điều thứ tư ta phải nói rõ ràng tỉ mỉ, chỉ cần giao nộp một số chi phí nhất định, hải quân Lam Vũ sẽ phụ trách bảo vệ đội thuyền thương vũ trang, tránh khỏi bị báo thù, đồng thời hàng hóa cướp bóc được cũng có thể tiến vào thị trường tiêu thụ một cách hợp pháp, đương nhiên ban ngành có liên quan của quân Lam Vũ phải thu lấy ba mươi phần trăm chi phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.