Mục Tử Huân gằn giọng nói, đấm một quyền vào tảng đá hoa cương ở bên đường, tức thì làm cho tảng đá hoa cương to như cái thớt đạp tan thanh bụi, chu vi mấy chục mét cũng phát sinh ra chấn động kịch liệt, ba tên đệ tử của hắn cũng phân chia ra ba phương hướng, chuẩn bị giáp kích Đường Tư.
Nếu như đã động thủ, như vậy tuyệt đối không thể để cho Đường Tư chạy ra khỏi thôn Bạch Thạch …
- Hả, ngươi còn có tình nghĩa huynh đệ nữa cơ à?
Đường Tư lạnh lùng nói, con mắt nheo lại thành một cái khe hẹp, ở trên đường đi Đường Tư đã dự liệu được khẳng định sẽ có kết cục này, Mục Tử Huân tuyệt đối sẽ không dễ dàng tử bỏ sự khống chế của mình đối với tiểu thiên vương, nếu muốn đoạt lấy quyền khống chế tiểu thiên vương, thì cần phải đánh bại Mục Tử Huân, sau đó bắt hắn làm con tin.
Đương nhiên, đây chẳng phải là một chuyện dễ dàng, Mục Tử Huân mặc dù chỉ là tay ngang, nhưng võ công cũng rất phức tạc, dù sao thì cũng tu luyện ba bốn chực năm, cũng có vốn liếng nhất định, bất quá, Đường Tư tin rằng mình vẫn có thể nắm chắc được vài phần.
Đường Tư lạnh lùng siết chặt nắm đấm của mình, chính đang chuẩn bị tung một dòn sấm sét, thì đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng động gì đó ầm ầm, tiếng nổ rất lớn, nhưng cũng rất rõ ràng, hơn nữa còn ẩn chứa sức mạnh cực lớn.
Bất quá, trong nhất thời, Đường Tư lại không thể phán đoán ra được tiếng động đó tới từ phương nào, bởi vì hắn cảm thấy tiếng động đó tới từ trên bấu trời, thế nhưng trên bầu trời thì làm sao có thể có những tiếng ầm ầm như thế chứ?
Mục Tử Huân cũng phát giác ra, cũng hồ nghi nhin bốn xung quanh, hắn vô cùng quen thuộc với bất kỳ vật thả nào ở quanh đây, biết rằng không thể có cái gì phát ra tiếng ầm âm như vậy được, hắn cũng phát hiện ra tiếng động đó tới từ trên bấu trời. Nhưng hắn cũng giống như Đường Tư, không tin trên bấu trời lại có thể phát ra những tiếng ầm ầmnhư vậy, thậm chí Mục Tử Huân còn có chút hoài nghi là Đường Tư cố ý giở trò, cho nên hai con mắt càng thêm bắt chết lấy Đường Tư.
Đường Tư lập tức cảm nhận được sát khi cực lớn tới từ phía Mục Tử Huân, vội vàng tỉnh lại, tập trung tinh thần ứng phó, những tiếng ầm ầm kia càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng tới gân, nhưng lại ảnh hưởng đối với hai người không lớn.
Trong cuộc đối đầu giữa cao thủ như thế này, bất kỳ một chút phân tâm nhỏ nhất nào cũng có thể tạo thành vận mệnh tử vong không thể vãn hồi, cho nên bọn chúng tuyệt đối không dám khinh xuất lơ là, cho dù trong lòng bọn chúng cảm thấy tiếng ầm ầm này đúng là càng ngày càng cổ quái.
Vao lúc này đám người Đặng Hồ, Sa Khắc và Tống Hỏ cũng phát giác ra, tiếng ầm ầm này đúng là tới từ trên bấu trời, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, giống như là phát ra ở phía đằng sau lưng núi vậy.
Nhưng khi bọn chúng đưa ánh mắt chuyển về phía trên núi thì bọn chúng chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẩm, còn cả ánh mặt trời chói mắt, ngoài ra không thấy thứ gì khác nữa.
“Chẳng lẽ là do ù tai?” Ba tên đệ tử không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy, bọn chúng thậm chí còn cho rằng đấy là do áp lực cực lớn sinh ra khi những cao thủ cấp bậc như Đường Tư và Mục Tử Huân đối đầu với nhau, làm cho người bên cạnh sinh ra ảo giác. Nếu không vì sao lại không nhìn thấy cái gì cơ chứ?
Thế nhưng, ngay khi bọn chúng cau mày cúi đầu chuẩn bị tham gia vào cuộc chiến, thì những tiếng ầm ầm kia đột nhiên lớn lên, giống như trong chớp mắt đã tới bên tai bọn chúng, chấn động khiến cho bọn chúng trong khoảng hai giây, căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Khi bọn chúng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì chỉ thấy ở phương hướng quay lưng lại với ánh mặt trời, xuất hiện hai bóng đen hình trứng cực lớn, gần như che lấp hết ánh sáng mặt trời, làm toàn bộ thông Bạch Thạch chớp mắt trở nên u ám.
Mục Tử Huân và Đường Tư cũng lập tức thu nội lực lại, kinh ngạc nhìn cái bóng đen càng ngày càng tới gần, với học thức của bọn chúng, cũng không thể nào phán đoán ra được đó là cái gì, bọn chúng chưa từng tiếp xúc với phi dĩnh của quân Lam Vũ, cũn chưa từng từ bất kỳ một con đường nào biết về tình hình phi dĩnh của quân Lam vũ. Cho nên bọn chúng căn bản không biết phi dĩnh của quân Lam Vũ đã tới gần rồi.
Nhưng hai thứ đồ vật khổng lồ này thình lĩnh xuất hiện, cũng đã đủ cho bọn chúng tập trung một trăm hai mươi phần trăm rồi.
- Đó là cái gì vậy?
Sa Khắc kinh ngạc kêu lên, Mục Tử Huân và Đường Tư cũng không cách nào nhận ra được cái thứ đó, thì hắn lại càng không thể nhận ra rồi, loáng thoáng hắn tựa hồ có thể nhìn thấy ở phía dưới lớp vỏ hình trứng đó, tựa hồ có cái gì đó hình vuông vức, trên thứ đó tựa hồ còn có vật thể thần kỳ cào đó đang chuyển động, nhưng hắn không nhìn rõ được đó rốt cuộc là vật thể gì.
Đặng Hồ và Tống Hỏa nheo mắt lại, mong từ trong đó có thể nhận ra được một chút manh mối nào đó, nhưng đáng tiếc, bọn chúng cũng thật vọng rồi, đối với hai thứ khổng lồ bay được ở trên trời này ấn tượng đầu tiên của bọn chúng chinh là : chấn động.
To lớn, ầm ĩ, bọn chúng chưa từng nhìn thấy trên không trung có thể xuất hiện vật thể to lớn như thế, chẳng lẽ là Hỏa Long trong truyền thuyết ư? Nhưng rõ ràn cái thứ này không giống với rồng, ngược lại còn có một cảm giác giống như quả trám vậy.
- Ta cũng không biết.
Tống Hỏa nói, hắn mơ hồ cảm thấy chút gì đó không lành, tựa hồ hai thứ này tới đây không có ý gì tốt đẹp, bất quá nếu Mục Tử Huân không có phản ứng gì, hắn cũng không tiện có phản ứng gì, nếu không khiến cho Đường Tư chê cười thì không hay.
- Sư phụ, đó là cái gì vậy?
Sa Khắc đầu óc luôn không được linh hoạt lắm vào lúc này đã phát huy ra tinh thần truy hỏi tới cùng, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy sư phụ trả lời, nhìn sang thấy sư phụ cũng có vẻ mặt hoang mang, tựa hồ Mục Tử Huân cũng bị thứ này làm khó, Sa Khắc chỉ đành xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, vận dụng đầu óc suy nghĩ.
Mục Tử Huân đúng là không biết đây là cái gì, đối với phi dĩnh hắn chẳng có mảy may chút khái niệm nảo cả, thậm chí ở trong mấy giây liền hắn còn cho rằng có điều huyền cơ gì đó xuất hiện, dù sao lão thiên vương năm xưa có truyền thuyến nói là từ trên không trung hàng lâm, nhưng sau khi hắn ngồi lên vị trí tối cao, mới hiểu ra cái truyền thuyết kia hoàn toàn là lừa gạt con mẹ nó thôi, do tự bản thân bịa bừa vẽ bậy ra, nếu không hắn thực sự tin tưởng rằng hai thứ khổng lồ kia là do trời cao phái xuống để cứu mình.
Bất quá mặc dù Mục Tử Huân không có suy nghĩ như thế, nhưng lại có rất nhiều giáo chúng phổ thông của Xích Luyện giáo thành kính quỳ ở nhà trước nhà sau, sì sụp khấn vái với hai cái phi dĩnh của quân Lam Vũ trên trời, thậm chí còn có tên luống cuống thắp hương, chuẩn bị nghênh tiếp sứ giả tới từ nước trời, bọn chúng đúng là cho rằng hai chiếc phi dĩnh kia do lão thiên vương đã lên nước trời phái tới đón bọn chúng lên thiên đường.
Chẳng còn cách nào, ai bảo tất cả giáo nghĩa của Xích Luyện giáo đều có liên quan tới nước trời cơ chứ? Sau khi chết rồi tất nhiên là có thể lên thiên đường, nhưng không chết hẳn là cũng có thể lên thiên đường chứ nhỉ?
- Lão Hứa, xem ra anh sắp trở thành sứ giá của thiên đường rồi, nghề nghiệp này phong quang vô hạn đấy.
Lăng Kiếm hài hước trêu Hứa Nho Long đang bận rộn tít mù, nhưng Hứa Nho Long chẳng có thời gian đâu ra mà để ý tới Lăng Kiếm, bởi vì hắn còn đang bận rộn chuẩn bị cho công tác nhảy dủ, đây là lần đầu tiên phi dĩnh của quân Lam Vũ tham gia nhảy dù tác chiến, hắn muốn phải làm cho thật tốt, bất quá thao tác phi dĩnh đúng là một chuyện rất rắc rối, hắn hận bản thân không thể có ba đầu sáu tay.
Hai cái thứ khổng lồ này đương nhiên là phi dĩnh của quân Lam Vũ rồi.
Trầm Tường Vân điều khiển phi dĩnh số 1 chở đại đội thứ 1 lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ do Đao Vô Phong suất lĩnh, Hứa Nho Long điều khiển phi dĩnh số 3 chở đại đội thứ 2 lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ do Lăng Kiếm chỉ huy, bọn họ xuất phát từ căn cứ không quân ở Nguyên Xuyên đạo xuất phát, phải bay hết cả nửa buổi đêm mới tới được mục tiêu.
Do ở trong ban đêm phi dĩnh phân biệt mục tiêu vô cùng khó khăn, cho nên bọn họ kỳ thực đã phải di không ít đường oan, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của bộ đội Vương Lê Minh ở dưới mặt đất mới tới được mục tiêu, hiện giờ cuối cùng đã tới được bầu trời của thôn Bạch Thạnh.
- Lăng Kiếm, nhích cái mông của anh ra!
Hứa Nho Long đá cho Lăng Kiếm một phát, Lăng Kiếm lập tức nhảy lên như một con thỏ, biết rõ ràng rằng Hứa Nho Long lấy việc công báo thù riêng, nhưng hắn chỉ có thể hận ngứa ngáy răng lợi chứ không thể làm gì, ai bảo mình còn ở bên trên phi dĩnh của người ta chứ, đây là địa bàn của không quân ngươi ta, người ta muốn dày vò mình thế nào thì cứ thoải mái.
Lăng Kiếm thay thế Đồ Đấu Châu nhận chức đội trưởng đại đội thứ hai lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ, Đồ Đấu Châu đã bị điều tới trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ là giáo viên rồi.
Lăng Kiếm bản thân vốn là học viên giỏi của trường học quan quân quân Lam Vũ, trắng trẻo vô cùng, nhìn bề ngoài không nhận ra hắn là thành viên của bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm ngặt, bất quá sau khi buổi duyệt binh vào tháng tám kết thúc hắn biểu diễn ngón nghề phi dao, đã chấn nhiếp không ít người.
Trong ánh mắt thành kính và nghi hoặc của đám giáo đồ Xích Luyện giáo, hai chiếc phi dĩnh bắt đầu chầm chậm hạ xuống, vào lúc này tiếng động ầm ầm kia cang flúc càng kịch liệt, làm cho những thôn dân đang ngủ say cũng bị đánh thức, ào ào chạy ra ngó nghiêng, còn chỉ chỉ chỏ chỏ lên bầu trời, náo nhiệt cứ như là sang năm mới rồi vậy, càng có nhiều người quý trên mặt đất, vài lạy hai vị thần linh khổng lồ do trời cao phái xuống.
- Chuẩn bị sẵn cả đi.
Lăng Kiếm và Đao Vô Phong gần như phát ra mệnh lệnh cùng một lúc, tất cả các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đều sắn sàng hành động, chuẩn bị tham gia vào chiến đấu rực lửa, bọn họ vặn chốt lựu đạn, chuẩn bị trước khi hạ xuống cho kẻ địch một cơn mưa lựu đạn trước, đương nhiên, điều này phải đợi tới lúc cần thiết mới thi hành, nhưng hiện giờ xem ra khi phi dĩnh hạ xuống tuyệt đối sẽ không ai tới gần.
Lăng Kiếm và Đao Vô Phong bề ngoài nhìn thì bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vô cùng khẩn trương, sự xuất hiện của phi dĩnh chỉ có thể chấn nhiếp phỉ đồ của Xích Luyện giáo trong thời gian ngắn thôi, một khi bọn chúng kịp phản ứng lại, khẳng định sẽ phát động phản kích.
Phi dĩnh kỳ thực rất yếu đuối, chỉ cần một phát đạn của súng rãnh xoắn ở khoảng cách gần bắn trúng túi khí, cũng có thể tạo thành phiền tới cực lớn, thậm chí có khả năng dẫn đến hỏa hoạn rồi phát nổ, làm cho bọn họ ngã từ trên không xuống chết cả, đó cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Từ trên khoang treo của phi dĩnh số 2 nhìn xuống dưới, Lăng Kiếm gần như có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả chi tiết về đường xá và nhà cửa của thôn Bạch Thạch rồi, bất quá vẫn chưa thể nhìn rõ khuôn mặt của con người.
Lăng Kiếm nâng kính viễn vọng lên, cần thận tìm kiếm mấy lượt, cũng đều không phát hiện ra thân ảnh của Mục Tử Huân, ngược lại nhìn thấy càng ngày càng có nhiềungười quỳ lạy và ngó nghiêng.
Tiếng động cơ ầm ầm của phi dĩnh phát ra, hiển nhiên là đã đánh thức tất cả mọi người ở trong thôn Bạch Thạch, bọn họ kéo nhau chạy ra bên ngoài xem xét, ở trên đồng ruộng cũng tụ tập rất nhiều người xem, rất nhiều người vừa xem vừa không kìm được quỳ xuống.
Mục Tử Huân, Đường Tư và đám người Đặng Hồ đều ẩn nấp vào sau lưng một con dốc khi phi dĩnh hạ thẳng xuống, dè dặt nhìn phi dĩnh đang chầm chậm hạ bớt độ cao, bọn chúng đều là nhân vật cao tầng, tuyệt đối sẽ không ấu trĩ quỳ xuống lạy lục như những người thôn dân ngu muội vô tri kia, bọn chúng đã cảm thấy có điều rất không ổn, nhưng vẫn chưa xác định được cuối cùng.
Dưới con mặt nhìn chăm chú của vô số người, hai chiếc phi dĩnh của quân Lam Vũ bắt đầu chầm chập hạ xuống, ở bên ngoài thôn Bạch Thạch có rất nhiều khu ruộng vuông vức, những mảnh ruộng vừa mới được thu hoạch hoàn tất khô cằn mà bằng phằng, cùng với độ cao của phi dĩnh hạ thấp tới khoảng cách chưa tới hai mươi mét, các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ do đám người Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh cũng bắt đầu lộ ra rồi.
- Quân Lam Vũ.
- Là quân Lam Vũ.
- Quân Lam Vũ tới rồi.
Trong khoảnh khắc đó, những tiếng kêu chói tai tức thì vang vọng cả thôn Bạch Thạch, nhưng tên phỉ đồ Xích Luyện giáo còn đang quỳ lạy như vừa mới tỉnh mổng, vội vàng nhảy bật lên, sau đó tìm kiếm vũ khí của mình, chỉ có những người thôn dân trí thông minh thấp kém căn bản không biết là có chuyện gì, vẫn còn quỳ ở trên mặt đất lẩm bẩm khấn vái, tỏ ra vô cùng phẫn nộ và khinh bỉ đám phỉ đồ của Xích Luyện giáo đang kinh hoảng: bọn chúng không ngờ dám không tôn kính thần linh!
Năm người nấp ở đằng sau triền dốc đầu hít một hơi khí lạnh, Mục Tử Huân và Đường Tư dù sao cũng thấy nhiều biết rộng, trải qua sóng to gió lớn, sau khi phát hiện ra quân Lam Vũ, ngược lại trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần là ngươi không phải là thần, thì dễ đối phó rồi, chỉ có mấy người Đằng Hồ là còn tỏ ra vô cùng chấn động, bọn chúng trong nhất thời khó có thể lý giải được cảnh trước mắt.
Quân Lam Vũ không ngờ lại từ trên trời hạ xuống.
- Lão Mục! Ngươi gặp phiền phức rồi đấy!
Đường Tư lạnh lùng nói, nói xong liền đứng dậy, thong thả bỏ đi, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, hắn đã bị quân Lam Vũ dọa cho sợ mất mật rồi, tuyệt đối không dám cùng quân Lam Vũ đối diện nữa, hắn cần phải tìm chỗ để ẩn trốn.
Mục Tử Huân thẹn quá hóa giận nhìn theo bóng lưng của Đường Tư, chửi thầm tên gia hỏa này sợ chết, bất quá hắn cũng không kịp nguyền rửa Đường Tư, mà cần phải đưa ra phản ứng đối với quân Lam Vũ ở trước mắt.
Phản ứng của Mục Tử Huân chính là tiêu diệt bọn họ, bởi vì hắn nhìn thấy nhân số của quân Lam Vũ kỳ thực còn chưa tới một trăm người, mà ở bên trong thôn Bạch Thạch, hắn có trên một nghìn người, nhất thời đầu óc mất tỉnh tảo, Mục Tử Huân đưa ra phán đoán sai lầm.
Mục Tử Huân phẫn nộ quát lên:
- Bảo bọn chúng xông lên! Thiêu hết hai cái thứ đó.
Đặng Hồ lập tức xông lên.
Một chốc lát sau, phỉ đồ của Xích Luyện giáo ẩn nấp ở bên trong thôn Bạch Thạch lục tục phát động tán công với hai chiếc phi dĩnh đang hạ xuống, những tên phỉ đồ Xích Luyện giáo ẩn nấp ở bên trong thôn Bạch Thạch, đều là tinh nhuệ cuối cùng của Mục Tử Huân, bọn chúng không hề biết sợ chết, hơn nữa còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phủ, dưới tư tưởng sau khi chết rồi có thể lên thiên đường kích thích, phát động công kích không cần biết tới sống chế về phía lục quân đặc chiến đội của quân Lam Vũ.
- Cung nỏ của chúng ta đâu? Cung nỏ của chúng ta vì sao lại không phát xạ?
Mục Tử Huân đột nhiên ý thức được một vấn đề trọng đại, sốt ruột kêu lên ngay tức khắc, súng rãnh xoắn của Xích Luyện giáo có lẽ không thể làm tổn hại được tới đồ vật khổng lồ như thế, nhưng, cung nỏ cỡ lớn thì thế nào cũng có thế chứ? Cung nỏ cỡ lớn tầm bắn xa nhất có thể tới được mục tiêu ở ngoài hai trăm mét, dùng để đối phó với thứ đồ vật khổng lồ này rất vừa vặn.
- Cung nỏ cỡ lớn của chúng ta đều được dặt ở vị trí trọng yếu ở bên ngoài thôn, còn ở bên trong thôn không có …
Tống Hỏa lắp bắp nói, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, những binh sĩ quân Lam Vũ tới từ trên trời này đã đả kích cực lớn tín ngưỡng của bọn chúng, đả kích lòng tin của bọn chúng.
Lão thiên vương bởi vì có được trời cao chiếu cố mới có thể khiến cho Xích Luyện giáo phồn vinh thịnh vượng, nhưng hiện giờ quân Lam Vũ không ngờ lại có thể được trời cao chiếu cố, có phải là Xích Luyện giáo đã bị trời cao vứt bỏ rồi hay không? Ôi, đây là chuyện thất vọng và thống khổ nhường nào ….
Mục Tử Huân ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra rằng, thì ra những chiếc cung nở cỡ lớn mà Xích Luyện giáo chuẩn bị đều dùng để phong tỏa những con đường ở bên ngoài thôn cả rồi, ở bên trong thôn tuyệt đối không có.
Không còn cách nào khác, chỉ đành dựa vào súng rãnh xoắn tiến hành xạ kích, hắn trợn mắt nhìn những tay súng kia đã sắp tới được địa phương bên cạnh phi dĩnh không tới một trăm mét, nhưng chính vào lúc này, quân Lam Vũ bắt đầu đánh trả kịch liệt.
Tạch tạch tach …
Súng máy Bạo Phong Vũ lắp ở bên trên khoang treo của phi dĩnh quân Lam Vũ rít lên dồn dập, âm thanh ác mộng cứ như tiếng xé giấy dầu đó vang vọng khắp cả thôn Bạch Thạch.
Rất nhiều tên phỉ đồ Xích Luyện giáo đã được chứng kiến sự lợi hại của loại âm thanh này, nên gần như không cần suy nghĩ úp sấp xuống không cần biết ở phía trước mặt mình là thứ gì, chỉ có những tên phỉ đồ Xích Luyện giáo còn chưa được nếm thử sự lợi hại của súng máy Bạo Phong Tuyến là còn liều mạng xông lên phía trước, kết quả bị cơn mưa đạn xối xả xé tan nát, thi thể ngã gục ở trong ruộng đồng giống như những con bù nhìn rơm.
Phi dĩnh cuối cùng cũng hạ xuống, đám người Đao Vô Phong và Lăng Kiếm lập tức nhảy ra khỏi khoang treo, phát động tấn công, chỉ trong nháy mắt, ở xung quanh phi dãnh đã tràn ra vô số binh sĩ lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ, bọn họ dùng hỏa lực hung mãnh nhất chặn đứng đám phỉ đồ Xích Luyện giáo đang xông về phía phi dĩnh, đủ các loại súng ông ở trong tay không ngừng khai hỏa.
Ở trong khu đồng ruộng bằng phẳng chẳng hề có lấy chút chướng ngại vật nào này, những tên đám phỉ đồ Xích Luyện giáo tay cầm súng rãnh xoắn xông lên đó chỉ có đường ôm đầu bỏ chạy, cho dù tư tưởng của bọn chúng vô cùng ngoan cố, nhưng khi chứng kiến quá nhiều cái chết của đám đồng bọn, thì bọn chúng cũng chỉ có thể co cẳng lên mà hạy, hơn nữa cầu khẩn đạn của quân Lam Vũ ngàn vạn lần đừng đuổi theo mình.
Mục Tử Huân lập tức ý thức được chuyện không xong, một nhúm người này của mình căn bản không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, lớn tiếng quát:
- Rút ! Rút!
Mục Tử Huân nhấc chân đá cho Sa Khắc gần như đã sợ tới chết lặng, nói gấp:
- Mau đi thông báo với Luyện Phong, lập tức rút lui từ đường hầm.
Sa Khắc vội vàng rời đi.
Mục Tử Huân và đám người Tống Hỏa lập tức rút lui, bỏ chạy về phương hướng đường hầm.
Con đường hầm đó là con đường cứu mạng do Mục Tử Huân đã chuẩn bị rất lâu trước đó, vị trí ở ngay phía sau gian nhà của hắn, quanh năm suốt tháng chỉ có tên đệ tử tâm phúc Luyện Phong của hắn canh phòng, người biết được con đường hầm bí mật này cũng chỉ có mấy tên bọn chúng.
May mắn là binh sĩ quân Lam Vũ không tăng tốc đột kích về phía của bọn chúng, có lẽ bọn họ không hề biết Mục Tử Huân ở nơi này, cho nên không hướng về phía này truy kích, mà mau chóng đột kích về phía tiểu thiên vương.
- Rút mau! Rút mau!
Nhìn thấy không ngờ còn có phần tử vũ trang Xích Luyện giáo cầm súng chuẩn bị chiến đấu với quân Lam Vũ, Mục Tử Huân tức phat điên quát lên, vội vội vàng vàng bỏ chạy như chó nhà tang, những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đó nhận được mệnh lệnh lũ lượt tụ tập ở hướng đường hầm, sau đó thông qua dường hầm chạy thoát ra bên ngoài.
Sau khi mau chóng chạy vào đường hầm, Mục Tử Huân nhìn thấy Luyện Phong tên đệ tử tâm phúc của mình đang điều khiển ở quan đường hầm, Mục Tử Huân mới yên tâm, lúc này hắn mới phát hiện ra biểu hiện vừa rồi của mình chẳng có chút khác biệt nào với một tên phỉ đồ Xích Luyện giáo bình thường, khi bỏ chạy cũng thảm hại y như vậy, may mắn xung quanh đều là tâm phúc của mình, nếu không khẳng định là sẽ bị người ta người nhạo rồi.
“Muốn bắt ta à? Hừ!” Trong lòng Mục Tử Huân lạnh lùng nghĩ như thế, khôi phục lại tâm thái khinh miệt, con đường hầm này được đào vô cùng kín đáo, hơn nữa chỗ thông ra cũng là nơi cực kỳ bí mật, nơi đó là một khu rừng rậm nguyên thủy, cho dù quân Lam Vũ có đuổi theo cũng không cần phải sợ, huống chi quân Lam Vũ căn bản không đuổi theo.
Bất quá, Mục Tử Huân rất nhanh ý thức được một vấn đề trọng yếu, đó chính là tiểu thiên vương, vừa rồi khi mình chỉ biết bỏ chạy giữ mạng, rõ ràng đã nhìn thấy quân Lam Vũ xông vào nơi ở của tiểu thiên vương, nhưng khi ấy không ý thức được tầm nghiêm trọng của sự viện, cho rằng dùng tính mạng của tiểu thiên vương đổi lấy tính mạng của mình là vô cùng lời. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút không hay rồi, nếu như quân Lam Vũ mà bắt sống được tiểu thiên vương …
- Hỏng bét!
Mục Tử Huân không kìm chế được nhảy dựng lên, hắn không dám tưởng tượng ra hậu quả này.
- Sư phụ, tiểu thiên vương thì phải làm sao bây giờ?
Gần như cùng lúc đó, Đặng Hồ cũng khẩn cấp nói, hắn cũng nghĩ ra được hậu quả sau khi quân Lam Vũ bắt sống được tiểu thiên vương.
Với tính cách của Dương Túc Phong, khẳng định sẽ dụng tiểu thiên vương nhắm thẳng vào Mục Tử Huân, ngày tháng củ hắn ta ở trong Xích Luyện giáo thực sự phải chấm dứt rồi.
- Sa Khắc, đi giết tiểu thiên vương đi!
Mục Tử Huân nói với vẻ kiên quyết, ngữ khí vô cùng dứt khoát lạnh lùng, mặc dù tiểu thiên vương còn có tác dụng, kéo theo được thì tốt nhất, nhưng hiện giờ quân Lam Vũ đã cơ bản khống chế được thôn Bạch Thạch, muốn đưa được tiểu thiên vương ra là cơ bản không có khả năng nữa, phương pháp duy nhất có thể sử dụng là giết nó đi, sau đó giá họa lên người quân Lam Vũ.
Sa Khắc do dự một chút, rồi vội vàng chạy đi.
Đột nhiên, một chuỗi đạn bắn lên đá nham thạch ở cửa đường ngầm, tóe lên vô số đốm lửa, có một tên phần tử cốt cán của Xích Luyện giáo vừa mới tiến vào bị đạn bắn trúng, ngã gục ngay ở bên cạnh Mục Tử Huân, đầu bị xạt một miếng, chết vô cùng khủng bổ.
Tống Hỏa và Đặng Hồ đều thầm hít một hơi khí lạnh, lúc này báo Sa Khắc ra ngoài không nghi ngờ gì là chỉ có nạp mạng, nhưng tiểu thiên vương rơi vào trong tay quân Lam Vũ, ngày tháng sau này của bọn chúng sẽ càng thêm bi thảm.
Tiếng súng ở bên ngoài bùng lên dữ dội, tiếng kêu thét không ngừng.
Bên khóe miệng của Đao Vô Phong mang theo một một nụ cười lạnh lùng khó phát giác, cầm súng tiểu liên chậm rãi tiến vào nơi ở của tiêu thiên vương, đứa bé trai chỉ có tám tuổi này, bị hai chiến sĩ quân Lam Vũ trói cùng luôn cả với chăn đệm, đặt vào trong góc tường, ở trên đầu cũng bị chùm chăn lên.
Chẳng phải là bọn họ muốn ngược đại nó, mà là muốn bảo vệ an toàn cho nó, bốn xung quanh đạn bay loạn xạ, lỡ chẳng may có viên đạn nào đó không có mắt bắn vào trong người nó, thì chuyến viễn chinh không trung này của bọn họ trở thành vô nghĩa rồi.
Lăng Kiếm còn ở trong gian phòng tìm kiếm tư liệu có giá trị, đám tùy tùng của tiểu thiên vương đều bị giết chết hết rồi, thi thể nằm ngôn ngang, bất quá hắn không phát hiện ra tư liệu gì có giá trị ở nơi này, vì thế quay đầu rời đi, suất lĩnh các đội viên của mình tiếp tục tìm kiếm các mục tiêu có giá trị khác.
Bọn họ mau chóng tìm hiểu được chỗ ở của Mục Tử Huân, lập tức liền dùng tốc độ nhanh nhất xông tới.
Đao Vô Phong thì không hề gấp gáp gì, dù sao tiểu thiên vương cũng đã bắt được, lưu lại Mục Tử Huân càng thú vị hơn, có lẽ trong khoảng thời gian tiếp theo, hắn sẽ vô cùng khốn khổ, đáng thương cho Mục Tử Huân còn cho rằng là mình chạy thật là nhanh, cho rằng quân Lam Vũ muốn bắt hắn.
Thực tế thì mục đích của quân Lam Vũ căn bản không phải là Mục Tử Huân, mà là tiểu thiên vương, hắn không cẩn thận một chút đã mặc lửa rồi.
Do tiếng động cơ của phi dĩnh phát ra quá lớn, cho nên muốn đột kích từ trên không trung làm cho kẻ địch phải bất ngờ là điều không có khả năng lắm, với tốc độ phản ứng của Mục Tử Huân, khẳng định là sẽ bỏ chạy thuận lời, tên gia hỏa này bản lĩnh gì khác không có chứ công phu bỏ chạy thì dứt khoát là hạng nhất.
Nhưng Mục Tử Huân mặc dù có thể bỏ chạy song tiểu thiên vương thì lại không chạy được, đứa bé chỉ có tám tuổi này còn có thể chạy đi đâu được nữa?
Đột nhiên, Đao Vô Phong tựa hồ cảm thấy có thứ gì đó không xa loáng lên một cái, hắn lập tức trở nên cảnh giác, bảo Lữ Tứ Lang dẫn người tới nơi đó kiếm tra.
Trực giác của Đao Vô Phong nhận ra rằng bóng người loáng lên đó không phải là giáo đồ bình thường của Xích Luyện giáo, bất giác liền đề cai cảnh giác, dặn dò chiến sĩ bên cạnh bảo vệ tiểu thiên vương, còn mình cũng cầm súng lao ra ngoài.
Bóng người loáng lên đó chính là Sa Khắc, Sa Khắc vội vội vàng vnàg chạy tới gần nơi ở của tiểu thiên vương, nhưng phát hiện ra nơi này đã bị quân Lam Vũ chiếm lĩnh mất rồi, hắn chỉ đành dừng lại, tìm kiếm cơ hội tiếp cận, không ngờ rằng bị Đao Vô Phong phát hiện, vì thế hắn liền xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, Lữ Tứ Lang đã dùng tốc độ cực nhanh xông tới.
Đoàng!
Lữ Tứ Lang không chút do dựa bóp cò súng.
Sa Khắc chầm chậm muốn quay đầu lại nhìn xem là ai đã giết chét mình, nhưng hắn đã không còn cơ hội nữa, đầu hắn chỉ mới quay đi được một chút đã uỵch một tiếng ngã xuống đất, cây súng rãnh xoắn hắn cầm trong tay cùng rời tay, đạn bắn trúng vào gáy của hắn, máu tươi từ từ chảy ra.
Lữ Tứ Lang cầm ngược súng ngắm, ánh măt thâm trầm, lạnh lùng dùng mũi giày đá vào thi thể của Sa Khắc, nhưng không nhận ra thân phận của Sa Khắc, hắn tiếp tục cúi xuống, tìm kiếm cẩn thận trên người của Sa Khắc, cũng không phát hiện ra có manh mối gì giá trị, hắn liền nhìn bốn xung quanh, không phát hiện ra có mục tiêu nào đáng để bắn, vì thế lại uể oải bỏ đi.
Đột nhiên, Lữ Tứ Lang cảm giác được điều gì đó, lập tức nhấc súng ngăm lên, gần như trong cùng lúc đó, ở trên không trung trên người hắn, xuất hiện một bóng người cực lớn, dưới ánh mặt trới che phủ, bóng người to lớn đó giống như con chim ưng giang cánh, mang theo móng vuốt lấp loáng ánh hoàng kim chộp xuống Lữ Tứ Lang như ánh chớp.
Người đó, chính là Đường Tư.
Đường Tư căn bản không ngờ rằng khữu giác của Lữ Tứ Lang lại có thể mẫn cảm như thế, phát hiện ra được nơi mình ẩn nấp, mặc dù biết rõ sau khi ra tay sẽ không tránh khỏi phiền toái, nhưng Đường Tư cũng không thể không ra tay.
Ra tay có lẽ còn có một chút cơ may sống sót, còn không ra tay thì không còn chút hi vọng sinh tồn nào nữa rồi.
Lữ Tứ Lang muốn nhấc súng lên, nhưng đã không kịp nữa rồi, động tác của Đường Tư thực sự quá nhanh, chính đang nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên cảm thấy thân thể của Đường Tư va mạnh vào người mình, hắn ngã hất văng thuận theo con dốc lăn xuống dưới, con dốc này toàn là đá núi, Lữ Tứ Lang bị đá trên con dốc va đụng cho mắt tóe sao, thiếu chút nữa thì lăn ra ngất xỉu.
Khó khăn lăm mới đứng lên được, Lữ Tứ Lang nhìn thấy Đường Tư đã nằm giang hai chân hai tay ra chết con dốc, không còn nhúc nhích một chút nào nữa.
- Chuyện quái gì thế?
Lữ Tứ Lang dụi mắt thật mạnh, thực sự là khó mà tin được, lão gia hỏa này động tác quá nhanh ngay cả bản than mình cũng không kịp phản ứng, chẳng lẽ là còn có ai lợi hại hơn mình nữa sao? Nhưng ở bên trong hai đội lục quân đặc chiến, rõ ràng chẳng có tay súng bắn tỉa nào lợi hại hơn mình nữa.
Cắn răng chịu dựng cơn đau tới méo mặt đứng lên, Lữ Tứ Lang thận trọng nhìn xung quanh, kết quả nhìn thấy một tên gia hỏa cũng đang hết sức thận trọng cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tới gần, không ngờ là Lăng Kiếm đại đội trưởng đại đội số hai.
Nóng súng của Lăng Kiếm tựa hồ còn đang bốc khói xanh, làm cho Lữ Tứ Lang trợn mắt há mồm, chẳng lẽ phát súng vừa rồi lại có thể là do Lăng Kiếm bắn? Nhưng, tên mặt trắng này chẳng phải là một viên quân giáo sao?
Đao Vô Phong cũng mau chóng chạy lại, hắn chẳng thận trọng dè dặt như Lăng Kiếm, mà ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Đường Tư, kiểm tra một lượt, phát hiện viên đạn vừa kháo bắn xuyên vào mũi Đường Tư sau đó xuyên lên não, chẳng trách mà Đường Tư không rên được nổi lấy mộ phát đã chết rồi.
Đao Vô Phong đứng lại, nhìn qua Lăng Kiếm, lạnh lùng nói:
- Đã chết rồi.
Lăng Kiếm lúc này mới đặt khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ xuống, tò mò nhích tới gần, bất quá dáng vẻ tựa hồ còn cỏ ra khá là khẩn trương, sắc mặt có chút nhợt nhạt, hình như phát súng mới vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn, đương nhiên cũng có khả năng là quá sợ, Lữ Tứ Lăng càng muốn tin vào điều đằng sau hơn.
Lữ Tứ Lang nửa tin nửa ngờ nói:
- Anh nổ súng đấy à?
Lăng Kiếm gật gù, gian nan nói:
- Đây là mục tiêu có động tác nhanh nhất mà tôi gặp phải, so với phi đao còn nhanh hơn, bất quá thể tích của hắn lớn hơn phi đao nhiều … người này lợi hại lắm à? Sao ánh mắt của mọi người cứ quai quái vậy?
Lữ Tử Lang vỗ thật mạnh lên vai của hắn, giọng khàn khàn:
- Bất kể nói gì, tôi cũng nợ anh một mạng.
Nói rồi sách súng ngắm bỏ đi, bóng lưng trông có chút lạc lõng, không ngờ rằng trong đại đội lục quân đặc chiến thứ hai cũng có một cao thủ bắn tỉa, hơn nữa là một tên mặt trắng tốt nghiệp trường học quân sự không có gì đáng chú ý, Lữ Tứ Lang cũng không biết là nên vui mừng hay nên buồn bã.
Đao Vô Phong kỳ thực không nhận ra Đường Tư, chỉ đoán là thân phận của Đường Tư không đơn giản, bất quá cũng chẳng đề ý lắm, dù sao thì người cũng đã chết rồi, thân phận còn có tác dụng cái rắm gì nữa, cho nên khi Lứ Tứ Lang bỏ đi thì hắn cũng rời đi.
Lăng Kiếm càng không nhận ra Đường Tư, nhìn thấy mọi người đền đi cả rồi, bản thân cùng đành buồn bực rời đi, đáng thương cho đại tài thần Đường Tư của Xích Luyện giáo, cứ chết không rõ ràng như vậy, cũng chẳng có ai biết là hắn đã chết.
Nửa tiếng đồng hồ sau, thi thể của Đường Tư cùng với những tên phần tử vũ trang Xích Luyện giáo bị bắn chết chất cùng một chỗ, rồi sau đó bị lửa biến thành tro tàn bên trong đống cỏ khô.
Đao Vô Phong quay trở về nhìn qua thi thể của Sa Khắc, cũng không nhận ra thân phận của Sa Khắc, hắn cau mày lai, thuận miệng hỏi:
- Có nhìn thấy Mục Tử Huân không?
- Không thấy.
Lữ Tứ Lang từ bên cạnh đi qua lắc đầu, từ khi chiến đấu bắt đầu cho tới khi kết thúc, đều không nhìn thấy bóng dáng của Mục Tử Huân. Mục Tử Huân trong như thế nào mỗi người bọn họ đều rất quen thuộc, ảnh của hắn đã ghi sâu vào trong đầu bọn họ rồi, dứt khoát không thể nhận nhầm được.
Nhân vật cao tầng của Xích Luyện giáo, đều có tranh vẽ ở phía quân Lam Vũ, bao gồm cả đám người Mục Tử Huân, Tang Canh Loan và Ngạnh Dương Liệt, nhưng thế nào mà lại thiếu mất Đường Tư, chẳng biết là Dương Túc Phong vô tình hay cố ý, trong số ảnh của bao nhiều người rút đi mất cái của Đường Tư, kết quả làm cho vị từng là tài thần của Xích Luyện giáo này kết thúc cuộc đời của mình ở trên một triền dốc không biết phải miêu tả thế nào.
Tóm lại, bất kể là do Dương Túc Phong xuất phát từ loại mục đích gì, câu chuyện về Đường Tư thế là đã kết thúc một cách im hơi lặng tiếng.
Đao Vô Phong tiếc nuối sờ lên khuôn mặt của mình, để cho các chiến sĩ tiếp tục đi tìm tung tích của Mục Tử Huân, mặc dù Dương Túc Phong không chủ định phải bắt được Mục Tử Huân, bất quá nếu như lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ có thể bắt được Mục Tử Huân thì tin rằng Dương Túc Phong cũng sẽ không phản đối.
Hơn nữa ở trên lịch sử của lục quân quân Lam Vũ, cũng có thể thêm một đoạn văn quan trọng, đáng tiếc là Mục Tử Huân quá giảo hoạt, không ngờ lại không xuất hiện.
Mấy phút sau, Lăng Kiếm từ bên trong gian phòng của Mục Tử Huân đi ra, tới gần chỗ bọn họ, tiếc nuối nói:
- Có thể Mục Tử Huân không ở nơi này, trong gian phong của hắn cái gì cũng đều lạnh cả, có lẽ là đã di rất lâu rồi, chúng tôi phát hiện ra rất nhiều văn kiện tư liệu có giá trị ở bên trong gian phòng của hắn, có một số hình như hôm qua mới phê duyệt, không biết tên gia hỏa này làm sao lại biết được tin tức, vừa vặn bỏ đi trước khi chúng ta đến.
Đao Vô Phong gật đầu, hất sung tiểu liên ra đằng sau lưng, cũng nói với vẻ tiếc nuối:
- Tên gia hỏa này đúng là giảo hoạt.
Lăng Kiếm và Lữ Tứ Lang gật đầu, đều cảm thấy Mục Tử Huân đúng là rất giảo hoạt, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắt hắn rất nhiều lần, đều không bắt được, hiện giờ tới lượt lục quân đặc chiến đội ra tay, cũng không bắt được hắn ta, đúng là có chút thật kỳ rồi.
Sau khi tiếc nuối một hồi, bọn họ cũng chẳng để ý lắm nữa, dù sao thì tiểu thiên vương cũng đã bắt được rồi, Mục Tử Huân không có tiểu thiên vương ở trong tay, đã không còn được bao nhiêu sức hiệu triệu nữa, tin rằng quân Lam Vũ kế hoạch tiếp theo chính là đánh phá các lực lượng vũ trang đã bị chia năm xẻ bảy của Xích Luyện giáo rồi.
Bọn họ không hề biết rằng, Mục Tử Huân chẳng hề đi xa, mà nấp ở trong con đường hầm cách chỗ bọn họ còn chưa tới hai trăm mét, đêm hôm qua hắn không trở nề phòng của mình, cho nên mới làm cho bọn Lăng Kiếm đưa ra phán đoán sai lầm, cho rằng Mục Tử Huân đã đi xa rồi, chính vì cái sai lệch nho nhỏ này, đã làm cho Mục Tử Huân một lần nữa chạy thoát khỏi vòng bao vậy của quân Lam Vũ.
Bất quá, cuộc sống của Mục Tử Huân cũng chẳng tốt đẹp được, đám người còn lại bên cạnh hắn đã không tới một trăm người rồi, không có tiểu thiên vương ở trong tay, hắn căn bản không ra lệnh được cho lực lượng vũ trang khác của Xích Luyện giáo.
Từ đó trở đi, Mục Tử Huân tối đa cũng chỉ được tính là một thành viên của Xích Luyện giáo, một cao tầng cốt cán, nhưng chớ mơ tưởng có thể gây nên sóng gió gì nữa, càng chết người hơn nữa là, những người trước kia có thù oán với hắn, như Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt, có thừa cơ hội dậu đổ bìm leo, lấy luôn cái mạng của hắn không thì cũng rất là khó nói, tóm lại là, tiền đồ hoàn toàn u ám.
Càng nghĩ càng bất lực, càn nghĩ càng chua xót, Mục Tử Huân thở dài một tiếng, nhìn thấy Sa Khắc không trở lại, hắn biết rằng chuyện này không thể vãn hồi được nữa, tiểu thiên vương khẳng định đã rơi vào trong tay quân Lam Vũ, nghĩ tới Dương Túc Phong sẽ lợi dụng tiểu thiên vương để giở thủ đoạn, Mục Tử Huân liền đau đầu. Bất quá hiện giờ cũng không cần phải nghĩ nữa, chạy thoát thân quan trọng hơn, còn về sau này như thế nào, chỉ còn cách đi bước nào hay bước đó thôi.
- Chúng ta đi!
Mục Tử Huân cũng không quay đầu lại, dẫn đầu đi vào trong đường ngầm, những tên còn lại cũng nối đuôi nhau đi vào, không khí ở bên trong đường hầm vô cùng ngột ngạt, còn phát tán ra mùi vị khó ngửi, dường như có thể làm cho người ta nghẹn thở, nhưng lúc này đối với những kẻ bỏ chạy bọn chúng mà nói, cảm giác đã là ở trên thiên đường rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Luyện Phong đi đoạn hậu đã dẫn nổ bộc phá, đánh sặp đường hầm, hoàn toàn lập kín cửa dộng, cho dù quân Lam Vũ có đuổi tới, cũng chẳng làm gì được bọn chúng nữa.
Tiếng nổ đã kinh động tới bọn Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra, nhìn cửa đường hầm vẫn còn bốc ra khỏi đen, bọn họ đều mang theo vẻ nghi hoặc, rất rõ ràng là có một đám phỉ đồ Xích Luyện giáo đã bỏ chạy tử nơi này, nhưng thân phận không cách nào xác định được.
Lăng Kiếm cẩn thận quan sát hồi lâu, cũng không phát hiện ra được manh mối gì có giả trị.
- Thôi vậy, mặc kệ bọn chúng, thông báo cho Vương Lê Minh, để bọn họ đuổi theo, mục tiêu ở khu vực 109, Mục Tử Huân có khả năng ở trong đó.
Cuối cùng vẫn là Đao Vô Phong đưa ra quyết định, quân của Vương Lê Minh thuộc trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội kiểm soát khu vực này, có lẽ có thể bắt được bầy cá lọt lưới này, còn về phần Mục Tử Huân, thuần túy chỉ là cấp cho Vương Lê Minh một động lực, bất quá Đao Vô Phong không hề biết, Mục Tử Huân đúng là có trong đám cá lọt lưới đó.
- Chúng ta có nên phái phi dĩnh đuổi theo không?
Lăng Kiếm hăm hở nói, khó khăn lắm mới được dãn gân cốt một lần, hắn cảm thấy còn chưa đã, sức chiến đấu của phần tử vũ trang Xích Luyện giáo quá yếu, chẳng có chút kích thích nào, trừ phát súng bắn chế Đường Tư kia ra, thì chiến đấu còn lại hoàn toàn chẳng có tính khiêu chiến.
- Vô dụng thôi, Mục Tử Huân khẳng định sẽ hết sứ thận trọng né tránh phi dĩnh của chúng ta, giờ chúng ta phải mau chóng trở về.
Đao Vô Phong lắc đầu chậm rãi nói, vì thế mọi người đều tan đi, ai làm việc nấy.
Kỳ thực bọn họ cũng hiểu rất rõ, điều khiển phi dích đi đánh du kích là khả năng không cao, phi dĩnh của không quân quân Lam Vũ còn chưa tới được trình độ đó, lần này vượt qua mấy trăm dặm viễn chinh, đã là cực hạn của bọn họ rồi, có thể an toàn trở về được hay không còn phải dựa rất nhiều vào vận khí.
Và lúc này ngoai thôn truyền tới tiếng súng nổ kịch liệt, đó là nhưng tên phần tử vũ trang Xích Liệt giáo trú ở ngoài thôn đánh trở lại, bất quá bọn chúng ngoại trừ nạp mạng ra, còn có thể làm được gì nữa chứ?
Lăng Kiếm thích tham gia náo nhiệt, vì thế vội vàng dẫn bộ đội của mình đi chặn đường, kết quả càng làm cho Lữ Tứ Lang buồn bực, tên Lăng Kiếm này rõ ràng là đứa bé còn chưa lớn, làm sao lại có thể một phát sung giết chết Đường Tư chứ?
Đao Vô Phong quay trở lại góc đông bắc của thôn Bạch Thạch, bộ hạ của hắn đã tụ tập ở nơi đó, lần này chỉ có chiến sĩ bị thương, bất quá đều bị thương nhẹ, không có gì đáng kể cả, hắn nhìn đưa bé trai tám tuổi cuộn mình trong một góc nhà mặt đầy hoang mang, quay đầu lại nói với lính thông tin :
- Lập tức báo cáo cho Phong lĩnh, nói chim ưng đã bắt được gà con, lập tức trở về.