Phong Phi Vũ tức thì không kìm chế được tức giận quát: “Mẹ kiếp! Muốn luân xa chiến à? Để ta chơi với ngươi!”
Giật cương một cái, cưỡi Ngân Đề Ky Tông Hô Lôi Báo chạy tới muốn giúp y, nhưng bị Dương Túc Phong phất tay ngăn lại.
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn Cáp Lặc Đồ một cái, không nói gì cả, chỉ bình thản ra dấu hiệu mời.
Cáp Lặc Đồ phóng ngựa rời đi, cũng giống như Ai Đức Mông Đa vòng một vòng tròn áp sát Dương Túc Phong, động tác của hắn càng linh hoạt, càng chuyên nghiệp hơn Ai Đức Mông Đa, vừa nhìn một cái là biết dũng sĩ người Tây Mông dầy dạn chinh chiến rồi. Thân hình của hắn cũng gầy nhỏ hơn Ai Đức Mông Đa không ít, nhưng uy thế cấp cho người ta lại càng thêm cường liệt, một cỗ sát khí nồng liệt đó cũng chỉ có những tướng lĩnh quanh năm chinh chiến mới có thể phát tán ra.
Trên thực tế, nếu như luận sức chiến đấu, Cáp Lặc Đồ so với Ai Đức Mông Đa xuất sắc hơn nhiều, Ai Đức Mông Đa tới tuổi trung niên, đã bắt đầu chìm đắm trong tửu sắc, kỹ năng tác chiến giảm sút cực nhiều, hơn nữa hắn rời xa chiến trường, cơ bản là rất ít cơ hội sờ tới cung tiễn rồi, thủ pháp sớm đã trở nên xa lạ. Nhưng Cáp Lặc Đồ lại là điển hình của loại khắc khổ giữ gìn bản thân, xưa nay chưa từng chìm đắm tửu sắc, cứ rảnh rỗi là lại khắc khổ rèn luyện võ nghệ, hắn thường xuyên chinh chiến bên ngoài, luyện được một thân bản lĩnh hơn người. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tốc độ ngựa của Cáp Lặc Đồ không được nhanh như của Ai Đức Mông Đa, nhưng lại càng thêm phiêu hốt, làm người ta không thể phán đoán chuẩn xác được động tác tiếp theo của hắn. Chiến mã của hắn cưỡi mặc dù không xuất sắc như con Ngân Đề Kim Tông Lô Hôi Báo giống Đại Uyển, nhưng cũng là ngựa tốt chọn ra từ cả vạn, tên gọi là Thấu Cốt Ô Long Chuy, toàn thân màu đen, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy xương cốt, khi phi nước kiệu, giống như một trận gió màu đen thổi qua mặt đất.
Dương Túc Phong vẫn không có động tác gì.
Nhưng vào lúc này, đã không còn một ai có thể coi thường sự tồn tại của Dương Túc Phong nữa, tới ngay cả người bên phía quân Lam Vũ, cùng không còn lo lắng vì Dương Túc Phong nữa. Sau khi được chứng kiến tài bắn súng thần kỳ của Dương Túc Phong, các tướng lĩnh của quân Lam Vũ bao gồm cả Đan Nhã Huyến ở trong đó đều giống như được ăn một viên thuốc định tâm, những quan quân Lam Vũ khác thì càng chẳng cần phải nói nữa. Ở trong mắt bọn họ, Dương Túc Phong quả thực là đã thăng tới đia vị của thần thánh. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ở trên khoảng cách một trăm tám mươi mét, Cáp Lặc Đồ bắn ra mũi tên đầu tiên.
Vút!
Dây cung vô cùng ngân vang, từ đó có thể đoán được lực dộ của mũi Nhạn Linh tiễn này, cây cung Cáp Lặc Đồ sử dụng chính là Tử Điêu cung mà thần tiễn thủ người Tây Mông thich dùng nhất, sử dụng gỗ tử sam thượng đẳng trải qua chế luyện nhiều lần mà thành, uy lực kinh người, nhưng đem so với Ngân Dực cung mà nói, Tử Diêu cung có trọng lượng và độ dài lớn hơn rất nhiều, nhìn qua càng trở nên uy phong.
Tên như sao băng, rít lên bay thẳng vào hậu tâm Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong cuối cùng cũng quay người lại, nâng tay bắn một phát, viên đạn và Nhạn Linh tiễn va chạm trên không trung, tóe lên đốm lửa mỹ lệ.
Nhạn Linh tiễn rơi xuống mặt đất, viên đạn đánh nát mũi tên, viên kim cương khảm ở trên đầu mũi tên rơi ra ngoài, ở trong cát phản chiếu ánh mặt trời, phát ra hào quang long lanh đủ màu. Tứ Đại kim Cương của người Mông Cổ, Nhạn Linh tiễn sử dụng đều được khảm kim cương, Cáp Lặc Đồ cũng không ngoại lệ. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cáp Lặc Đồ cả kinh, dùng sức kẹp bụng ngựa, tiếp tục tiến lên, trên khoảng cách một trăm năm mươi mét lại bắn ra mũi tên thứ hai. Mũi tên này lực độ lại càng thêm trọn vẹn, khoảng cách cũng càng gần hơn, thế tới vô cùng hung mãnh, mũi tên còn xoay tít, bởi thế nên ánh hào quang ở viên kim cương ở bên trên mũi tên cũng phát tán cũng xoay tít.
Dương Túc Phong vẫn cứ thong dong đủng đỉnh nhấc tay lên bắn một phát, đạn và Nhạn Linh tiễn lại một lần nữa chạm nhau, cũng bắn lên ánh lửa mỹ lệ.
Nhạn Linh tiễn lại một lần nữa rơi xuống đất, viên đạn lại một lần nữa bắn nát mũi tên, viên kim cương gắn ở bên trên mũi tên cũng lăn ra bên ngoài, phản chiếu ánh mặt trời ở trong cát, cũng phát tán ra ánh hào quang long lanh đủ màu. Do mũi Nhạn Linh tiễn này xoay tròn tiến tới, cho nên mũi tên mặt dù bị bắn nát rồi, mũi tên bị nát vẫn cứ hướng về phía Dương Túc Phong bay tới. Tới chỗ cách trước mặt Dương Túc Phong không tới năm mươi mét mới rơi xuống, thì ra là một nửa mảnh mũi tên hình hai cạnh.
Sắc mặt Cáp Lặc Đồ tức thì biến đổi, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, soạt một tiếng, rút ra sáu mũi Nhạn Linh tiễn, cùng lắp cả lên trên dây cung.
“Thiên nữ tán hoa!” Có người thét lên.
Trong lòng Phong Phi Vũ tức thì run lên, cảm giác trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Trong truyền thuyết, Thiên Nữ Tán Hoa chính là tiễn thuật tinh túy nhất của thế gian, có thể trong cùng một cây cung đồng thời bắn ra sáu mũi tên, bởi vì có lực độ khác nhau, tốc độ cũng khác nhau. Sáu mũi Nhạn Linh tiễn này sẽ lần lượt tới vị trí mục tiêu. Do tới có trước có sau, cho nên đối phương rất khó đoán được số lượng và phương vị của Nhạn Linh tiễn, mục tiêu bị tiễn thuật Tiên Nữ Tán Hoa tập kích, căn bản là không có cơ hội sống sót. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lữ Tứ Lang vội vàng gỡ cây súng ngắm Già Lan Mã ở trên người xuống, thế nhưng, vẫn còn chậm mất một bước, hơn nữa, khoảng cách cũng quá xa. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Thân thể của Cáp Lặc Đồ cũng thành nửa hình tròn, hiển nhiên sáu mũi Nhạn Linh tiễn cùng lúc kéo căng không phải là chuyện dễ dàng gì. Dùng tiễn thuật Thiên Nữ Tán Hoa để bắn cung tiễn, có thể đồng thời bắn ra bốn mũi Nhạn Linh tiễn đã là nhân vật vô cùng ghê gớm rồi, huống hồ là sáu mũi?
Cung cong như trăng rằm.
Cáp Lặc Đồ khuôn mặt vặn vẹo, cười gằn quát lớn: “Dương Túc Phong, ngươi đi chết đi!”
Đoàng!
Súng của Dương Túc Phong vang lên.
Cáp Lặc Đồ vừa mới buông tay, đột nhiên cảm thấy không đúng, chỉ thấy toàn thân run lên, tựa hồ cảm giác được có thứ gì đó rất mạnh mẽ đánh lên trên đầu vai của mình, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là nửa cánh cung. Lực phản chấn của cánh cung mạnh vô cùng, đánh cho Cáp Lặc Đồ trước mắt tối sầm, khó khăn lắm Cáp Lặc Đồ mới khôi phục được lại, bình tĩnh nhìn lại, thì ra Tử Điêu Cung đã bị gãy rồi. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dương Túc Phong lần này không bắt đứt dây cung, mà là trực tiếp bắn nát cánh cung, viên đạn từ chính giữa cánh cung của Tử Diêu cung xuyên qua, mặc dù không trực tiếp đánh nát Tử Diêu cung, nhưng Tử Diêu cung đang cong lên cao độ, lực gánh chịu lớn vô cùng, sau khi đạn xuyên qua, lập tức tự đứt gãy.
Sáu mũi Nhạn Linh tiễn lặng lẽ rơi tự do trên mặt đất. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trên người Cáp Lặc Đồ chỉ có một một cây cung này, cung gãy rồi, hắn không còn vũ khí gì để uy hiếp Dương Túc Phong nữa. Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dương Túc Phong lạnh nhạt nhìn hắn.
Cáp Lặc Đồ chầm chậm đi tới gần bên người Dương Túc Phong, không cam chịu thất bại nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, hung dữ nói: “Ngươi không để cho ta ra tay, nếu như ngươi để cho ta ra tay mà nói, thì người chết chắc rồi.”
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi ra tay mà ta không chết thì sao?”
Cáp Lặc Đồ dứt khoát nói: “Ta sẽ quỳ lạy ngươi ngay tại chỗ.”
Dương Túc Phong khẽ cau mày lại, bình thản nói: “Ta không cần ngươi quỳ lạy, nhưng từ nay về sau ngươi phải làm việc cho ta.” Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cáp Lặc Đồ nói chắc chắn: “Được! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Dương Túc Phong hờ hững nói: “Ngươi đi thay cung đi!”
Cáp Lặc Đồ quay trở lại đội ngũ người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa lập tức đem Ngân Dực cung của mình ném cho Cáp Lặc Đồ. Ngân Dực cung của hắn ba lần bị đứt dây cung, hiện giờ lại thay trở lại dây cung mới rồi, vì để tránh cho dẫm lên vết xe đổ, Ai Đức Mông Đa còn chuẩn bị cho Cáp Lặc Đồ hơn mười sợi dây cung, hơn nữa đều là loại dây cung thượng đẳng nhất kết hợp giữa thiên tằm tơ và gân trâu tạo thành.
Cùng lúc đó, Dương Túc Phong cũng đổi một băng đạn khác, vẫn cứ cầm ngược súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lạnh nhạt nhìn động tác của Cáp Lặc Đồ.
Cáp Lặc Đồ tay khoác Ngân Dực Cung, lại một lần nữa phát động công kích, tại địa phương cách Dương Túc Phong một trăm mét, Cáp Lặc Đồ rút ra sáu mũi Nhạn Linh tiễn, giương cung lắp tên, sau đó đem dây cung kéo tới vị trí trăng tròn, dứt khoát buông tay ra.
Truyện copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Phụt phụt phụt phụt phụt phụt …
Thiên Nữ Tán Hoa bùng phát.
Sáu mũi Nhạn Linh tiễn lóe lên hàn quang, bắn về phía Dương Túc Phong.
Uy lực của Ngân Dực cung quả nhiên là cường đại, ở đuôi của sáu mũi Nhạn Linh tiễn đều thấp thoáng phát ra ánh bạc.
Dương Túc Phong hờ hững nâng sứng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng …
Liên tục sáu phát súng.
Sáu mũi Nhạn Linh tiễn bị đạn bắn nát hoàn toàn, từ trên lưng chừng không rơi xuống, vừa vặn xếp thành một đường thằng, mũi tên gần nhất, cách Dương Túc Phong không tới khoảng mười mét, tất cả viên kim cương ở bên trên các mũi tên đều bị đạn đánh văng ra, lác đác lăn ở trước mặt Dương Túc Phong, phản xạ ánh mặt trời. Dương Túc Phong thò tay nhặt toàn bộ chúng lên, sau đó thổi sạch bụi đất bị dính ở bên trên chúng, hết sức cẩn thận cho vào trong túi.
Cáp Lặc Đồ thần tinh ngây dại, nhìn cảnh trước mắt không thể tin nổi, rồi lại thẫn thờ nhìn Ngân Dực cung ở trong tay mình.
Dương Túc Phong vẫn cứ dáng vẻ hờ hững, tựa hồ chẳng có gì đáng để vui mừng.
Rất lâu sau đó, Cáp Lặc Đồ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thực lòng khâm phục lạy Dương Túc Phong ba cái.
Đối với tài bắn súng như vậy, Cáp Lặc Đồ bội phục từ tận đáy lòng.
Dương Túc Phong thản nhiên tiếp thụ.
Cáp Lặc Đồ nhảy trở lại trên mình ngựa, cao giọng nói: “Các huynh đệ người Tây Mông thân ái, ta phải tuân thủ lời hứa của mình, ra sức vì Dương Túc Phong! Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta không quên các ngươi, sau này, ta sẽ trở về thăm các ngươi!”
Nói xong một câu này, Cáp Lặc Đồ thúc ngựa chạy vào đại doanh của quân Lam Vũ.
Đám người Phong Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Cáp Lặc Đồ, đều thấy có chút không thể nào tin nổi.
Hả? Cứ thế là có thêm một chiến hữu rồi?
“Còn có ai lên nữa không?” Dương Túc Phong hướng về phía đội ngũ của người Tây Mông, bình thản nói.
Không một ai đi lên, người Tây Mông xếp trên hàng đầu đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Có lẽ có người Tây Mông cảm thấy mình có kỹ thuật xuất sắc hơn Ai Đức Mông Đa, nhưng không một ai cảm thấy mình có thể xuất sắc hơn Cáp Lặc Đồ.
T