Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 745: Chương 745: Tương lai của cao nguyên Huyết Sắc (Thượng) (Phần 3)




Dương Túc Phong một bên cẩn thận kiểm tra khẩu súng, lộn đi lộn lại xem kỹ từng món linh kiện, vừa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn để người ta nói ở sau lưng, thống soái của quân Lam Vũ còn không can đảm bằng thống soái của người Tây Mông sao?”

Đao Vô Phong lập tức ngậm miệng.

Đây đúng là không phải chuyện vinh quang lắm.

Phong Phi Vũ muốn nói lại thôi, cũng cảm thấy lời của Dương Túc Phong có đạo lý, lời ra tới miệng lại nuốt trở vào.

Một tiếng đồng hồ sau, trên khoảng đất trống nằm giữa quân Lam Vũ và người Tây Mông, tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ và tất cả tướng lĩnh cao cấp của người Tây Mông đều tập trung lại cùng một chỗ. Ở giữa bọn họ đặt một cái bàn tròn, trên chiếc bàn đặt một bản hiệp nghị. Hiệp nghị đã được Cổ Tư Đinh viết lại một lần nữa, nét chữ vô cùng ngay ngắn, nội cung cũng hoàn thiện hơn nhiều, nhưng trên cơ bản nội dung vẫn gồm tám điều.

Các tướng lĩnh cao cấp phía bên quân Lam Vũ có đám người Dương Túc Phong, Phong Phi Vũ, Đồ Tẫn Tru, Tri Thu, còn phía bên người Tây Mông là bọn Ai Đức Mông Đa, Cáp Lặc Đồ, Ô Qua, Lan Đạt, Pháp Bỉ An. Hai bên vừa rồi còn kịch chiến, hiện giờ khoảng cách còn chưa tới một mét, Ai Đức Mông Đa và Dương Túc Phong đấu tay đôi hiển nhiên khiến cho mỗi một người ở nơi này hứng thú, tới ngay cả rất nhiều quan binh bình thường của người Tây Mông cũng đã biết, đều ở bên kia đang thò cổ ra chờ đợi bên nay bắt đầu quyết đấu.

Cũng như vậy, bên quan Lam Vũ cũng hết sức chú ý, rất nhiều các chiến sĩ quân Lam Vũ cùng nghển cổ ra, quan sát động tĩnh ở vùng đất trống ở giữa này. Trung đoàn trưởng Lôi Minh trung đoàn pháo binh 901 càng thêm sốt rột như kiến bò trên chảo nóng, cứ ở đó đi qua đi lại, còn kkhông ngừng thở dài, cảm thản bản thân xui xẻo, thiếu chút nữa là xô đổ tham mưu Hà Vị Thần của trung đoàn 315 ngã lăn ra đất. Vì đề phòng sự kiện bất ngờ phát sinh, Lôi Minh và Hà Vị Thần phụ trách trực ban chiến đấu, không thể đến hiện trường để biết tình hình, nên tất nhiên là sốt ruột vô cùng, phía trên trán Lôi Minh còn như muốn bốc khói ra nữa.

Ngược lại những tướng lĩnh cao cấp của hai bên phụ trách đàm phán đứng ở vùng đất trống trung tâm kia thì chẳng có chút khẩn trương nào, thậm chí còn mỉm cười với nhau, gắng sức thể hiện phong độ của bản thân, Cổ Tư Đinh giải thích nội dung của từng điều hiệp nghị một, người ở phía bên quân đội Tây Mông càng nghe càng cảm thấy lòng ai oán, cảm giác bản thân giống như bị cắt rời từng chút từng chút một. Nhưng bọn chúng đã hoàn toàn rơi vào khốn cảnh rồi, mặc dù biết hiệp nghị của quân Lam Vũ rất quá đáng, nhưng không thể không kiên nhẫn ngồi nghe.

Bất kể là bọn chúng có tiếp thụ hay không, thì bản hiệp nghị này mới là lối thoát duy nhất của bọn chúng.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn Ai Đức Mông Đa, trầm giọng mà kiên quyết nói: “Nếu như ngươi thua rồi, ngươi và bộ hạ của ngươi đều phải tuân thủ bản hiệp nghị này. Bất kỳ một ai cũng không được làm trái, Cáp Lặc Đồ, Pháp Bỉ An, ta nghĩ các ngươi cũng đã nhìn thấy rõ ràng bản hiệp nghị này rồi, nếu như thủ lĩnh của các ngươi thua, các ngươi cũng phải tuân thủ bản hiệp nghị này, toàn bộ người Tây Mông cũng phải tuân thủ bản hiệp nghị này, nếu không, chiến hỏa sẽ lan tới khu vực sinh hoạt của người Tây Mông trên cao nguyên Huyết Sắc.

Ai Đức Mông Đa hung dữ trừng mắt nhìn Dương Túc Phong, không nói một lời.

Đám người Cáp Lặc Đồ và Pháp Bỉ An sắc mặt đều vô cùng tập trung, cẩn thận xem xét mỗi điều của hiệp nghị. Cổ Tư Đinh giải thích hết sức rõ ràng, không ai có thể sinh ra hiểu lầm. Thế nhưng chính bởi vì nội dung hiệp nghị vô cùng rõ ràng cho nên thần sắc của bọn chúng mới thận trọng như thế. Bản hiệp nghị này, chẳng những liên quan tới tính mạng của toàn bộ tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông ở nơi này, hơn nữa còn quan hệ tới tương lai của người Tây Mông.

Đất đai phân chia, quân đội giải trừ, thông thương tự do đều là những điều khoản chết người nhất, một khi đem những điều này ra thực hiện, người Tây Mông sẽ hoàn toàn mất đi địa vị độc lập tự chủ của mình, từ đó trở thành khu vực khống chế của quân Lam Vũ, ắt phải tuân thủ tất cả quy luật pháp điển của quân Lam Vũ. Dưới sự bao phủ của cái bóng cực lớn quân Lam Vũ, lịch sử của người Tây Mông từ nay đứt đoạn, thậm chí vĩnh viễn biến mất trong dòng sông dài lịch sử.

Mỗi một tướng lĩnh người Tây Mông có mặt ở đây đều hiểu rõ, nếu như dựa theo bản hiệp nghị này mà chấp hành, người Tây Mông sẽ từ nay không còn năng lực và tư cách tranh bá thiên hạ nữa. Công tích huy hoàng từng có trong quá khứ của bọn chúng đều đi theo bản hiệp nghị này mà biến mất toàn bộ. Bọn chúng chừng như có thể dự đoán được, trong tương lai không xa, người Tây Mông chỉ cần ngoan ngoãn giúp quân Lam Vũ nuôi ngựa là được rồi.

Suy nghĩ của Ai Đức Mông Đa thì càng phức tạp hơn một chút.

Dựa theo bản hiệp nghị này, về sau người Tây Mông chỉ cần yên tâm nuôi ngựa là được rồi, không nghi ngờ gì là cấp cho mục dân bình thường của người tây mông cảm giác ổn định và an toàn sinh sống cực lớn, đồng thời chính sách có thể tự do di dân khẳng định sẽ được đại đa số mục dân người Tây Mông và số ít quý tộc người Tây Mông thích thú, mà chính sách tự do thông thương cũng sẽ dần dần làm tan rã cuộc sống du mục của người Tây Mông, cùng với thời gian trôi đi, ngươi Tây Mông bình thường sẽ càng ngày càng lưu luyến cuộc sống do quân Lam Vũ cung cấp, tới khi đó, nhân tâm sẽ quyết định người Tây Mông từ nay không còn thoát khỏi ảnh hưởng của quân Lam Vũ nữa.

Ai Đức Mông Đa len lén nhìn qua Dương Túc Phong, phát hiện ra sắc mặt của Dương Túc Phong không hề có biến hóa gì, vẫn rất bình tĩnh, bất quá vào lúc này lại khiến Ai Đức Mông Đa có một loại cảm giác cao thâm mạc trắc, Dương Túc Phong tùy tiện đưa ra mấy điều hiệp nghị, liền tước đoạt tương lai của người Tây Mông, chẳng trách ở trong bài báo Điệp Tư Thi miêu tả như thế này: “Dương Túc Phong tới cái thế giới này, từ đầu tới chân đều bốc lên mùi hôi tanh thối gian dối…” Đúng là lời nói không sai, mà càng đáng hận hơn nữa là đối diện với điều kiện tên ác ma này đưa ra, người Tây Mông không ngờ lại không có tư cách và lý do để phản đối.

Nếu như Trát Mộc Hợp ở đây mà nói, nhất định hắn sẽ bất chấp tất cả phản đối bản hiệp nghị này, nhưng thật tiếc là Trát Mộc Hợp đã chết rồi. Ánh mắt của Dương Túc Phong thật ác độc, ám sát người nào đó thì không, lại phái người đi ám sát đúng Trát Mộc Hợp, thoáng một cái đã cắt đứt toàn bộ hi vọng của người Tây Mông, ép người Tây Mông không thể không đi trên con đường cùng này.

Dương Túc Phong chẳng thèm để ý tới nỗi thống khổ trong lòng của Ai Đức Mông Đa, chậm rãi nói: “Nếu như các ngươi mà đồng ý bản hiệp nghị này, vậy thì xin mời các ngươi đóng dấu ở bên trên, đồng thời thề rằng sau này sẽ không hối lại, đương nhiên, ta không tin vào lời thề thốt cho lắm, cho nên, ta sẽ đem bản hiệp nghị này không khai cho người Tây Mông biết. Nếu như các ngươi không tuân thủ hiệp nghị, bọn họ sẽ có quyền lợi ngăn cản các ngươi.

Ai Đức Mông Đa và đám người Cáp Lặc Đồ lại một lần nữa biến sắc mặt.

Bản hiệp nghị này mặc dù tổn hại cực lớn tới lợi ích của người Tây Mông, nhưng chủ yếu là tổn hại tới lợi ích của quý tộc người Tây Mông, đối với đa phần mục dân phổ thông của người Tây Mông mà nói, chẳng những không có tổn hại, hơn nữa còn có không ít cái lợi. Nhất là những người Tây Mông có thân phận còn là nô lệ, hiện giờ trong số tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại kia đã có gần một phần tư là nô lệ, bọn chúng không nhiệt tình hoan hô mới là lạ, hơn nữa cùng với việc phổ biến pháp điển của quân Lam Vũ, mục dân bình thường có được lợi ích khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, tới khi đó, đối tượng mà bọn chúng ủng hộ, không nghi ngờ gì sẽ biến thành quân Lam Vũ, biến thành Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đúng là ác độc, y tước đoạt lợi ích của quý tộc người Tây Mông, nhưng lại đem những lợi ích đó chuyển giao cho mục dân người Tây Mông bình thường, từ đó chiếm được tình cảm của bọn họ. Tới khi đó, cho dù mình muốn bày ra một thủ đoạn nho nhỏ gì đó thôi, sợ rằng phía bên này còn chưa bắt đầu hành động, phía bên kia Dương Túc Phong đã biết rõ ràng rồi, có đông đảo mục dân phổ thông người Tây Mông giám thị hành vi của mình, sợ rằng mình cũng không thể làm được việc gì lớn.

Thế nhưng, hiện giờ người Tây Mông đã là cưỡi hổ khó xuống. Cho dù muốn hối lại, cũng không có tư cách và vốn liếng mà hối lại nữa. Ai Đức Mông Đa chỉ đành lạnh lùng nói: “Người Tây Mông chúng ta thực lực không bằng ngươi, nhưng người Tây Mông cũng biết chữ tín. Nếu như ta thực sự đấu tay đôi thất bại, ta sẽ làm theo bản hiệp nghị này.”

Dương Túc Phong cười nhẹ, bình thản nói: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Cáp Lặc Đồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành ảm đạm thờ dài một tiếng.

Không phải là hắn không muốn phản đối, mà thực sự là không có thực lực phản đối, từ tình huống vừa rồi mà xét, nội dung của mấy điều trên bản hiệp nghị, người của phía quân Lam Vũ đã vô cùng quen thuộc, từ đó mà đoán, những nội dụng này khẳng định không phải là Dương Túc Phong vừa rồi mới nghĩ ra, mà là kết quả dày công suy tính của toàn bộ cao tầng của quân Lam Vũ, bọn chúng sớm đã chuẩn bị tốt để thực thiện kế hoạch đối phó với người Tây Mông, vấn đề chỉ còn là thời gian sớm muộn nữa mà thôi. Không may rằng, bản thân người Tây Mông lại chủ động dâng lên tới tận cửa, để cho quân Lam Vũ tóm ngay lấy, không có cách nào vùng ra được.

Dương Túc Phong chuyển bản hiệp nghị này cho Phong Phi Vũ.

Phong Phi Vũ cầm loa phóng thanh ở trên tay, cao giọng hướng tất cả quan binh của người Tây Mông nói rõ tình huống đấu tay đôi, còn cả nội dung của bản hiệp nghị. Tuyệt đại đa số người Tây Mông đều đưa mặt nhìn nhau, sau đó thì thầm bàn tán, thật lâu mới yên tĩnh trở lại được. Rất nhiều quan binh người Tây Mông vẻ mặt phức tạp, không biết nên phải biều lộ ra biểu tình như thế nào, những quan binh của người Tây Mông này vừa nhìn là biết thân phận của bọn chúng vẫn là nô lệ, bọn chúng mong mỏi Dương Túc Phong đấu tay đôi thắng lợi, để có thể giải trừ thân phân nô lệ của mình, để bản thân trở thành bình dân, nhưng là người Tây Mông, bọn chúng lại không muốn nhìn thấy thủ lĩnh của mình thất bại.

Nhưng trải qua suy tính thống khổ, đại bộ phận quan binh nô lệ của người Tây Mông vẫn đặt lợi ích cá nhân lên tình cảm dân tộc, hi vọng Dương Túc Phong có thể thắng lợi, từ đó kết thúc kiếp sống nô lệ của bọn chúng. Nô lệ của người Tây Mông không có bất kỳ tài sản cá nhân nào thuộc về bản thân, bao gồm cả tính mạng của bản thân, tất tần tật đều thuộc về quý tộc, quý tộc có thể tùy ý quyết định sống chết của bọn chúng. Nên bọn chúng thiết tha hi vọng thoát khỏi loại cuộc sống không bằng chết này. Hơn nữa, giữa người Tây Mông và quân Lam Vũ chẳng có thâm thù đại hận gì không thể tháo gỡ cả, chỉ giải quyết được tranh đoạt về mặt lợi ích, nói không chừng hai bên còn có thể trở thành đồng bọn hợp tác nữa!

“Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!…” Những tiếng hò hét không ngớt vang lên.

Người Tây Mông vây thành một nửa hình ô van ở phía bắc khoảng đất trống, còn quân Lam Vũ thì vây thành nửa hình ô van ở khoảng đất trống phía nam. Khoảng đất trống có hình vuông, dài rộng ước chừng đều tới ba kilomet, để tiện cho chiến mã tung hoành, cung kỵ thủ người Tây Mông phái ra rất nhiều người tiến hành đạp bằng cả vùng đất này, đem tất cả cỏ dại ở trên mặt đất nhổ đi, đem tất cả những khe hở đều lấp kín.

Ba giờ hai mươi phút chiều, cuộc đấu tay đôi chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.