Vân Đóa Thánh La là thầy của Tiêu Nam, danh tiếng của lão ta chẳng phải là dựa vào Tiêu Nam mà khoác lác ra, lão ta có bản lĩnh thực sự, người Cung Đô cũng đã gây ra mấy cuộc bạo động, kết quả đều bị Vân Đóa Thánh La dễ dàng trấn áp, sau chuyện ngay cả một chút dấu vết cũng chẳng có, từ đó có thể thấy sự lợi hại hơn người của lão quân nhân nước Y Lan này.
Nhưng, rốt cuộc quân đội nước Y Lan đã xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho Vân Đóa Thánh La cũng không thể không vứt bỏ thành Kiếm Cung chứ?
Đường Thiết Chiến và Vũ An Quốc nghĩ đi nghĩ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra được.
Trên thực tế, vào lúc này quân đội nước Y Lan trừ ở hai nơi là thành Kiếm Cung và cổng Thiên Đường ra thì những nơi khác đã hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn, lượng lớn quân Lam Vũ xuất hiện một cách thần bí, đã kiếm cho quân đội nước Y Lan cảm thấy chấn động và mất an toàn, đối diện với quan LamVũ xuất hiện bất thình lình, bọn chúng rõ ràng là tỏ ra luống cuống chân tay, không biết phải làm như thế nào.
Vân Đóa Thánh La và A Huy Nam đều không có mặt ở thành Kiếm Cung, làm cho cuộc hỗn loạn này xảy ra, quân đội nước Y Lan không có thông tấn vô tuyến điện, tin tức truyền đi hàng ngày đều dựa vào nhân lực, chỉ có vào lúc khẩn cấp nhất mới sử dụng tới bồ câu.
Nhưng khi có lượng lớn quân Lam Vũ xuất hiện, quân đội nước Y Lan ở các khu vực đều không làm rõ được tình huống, mà tình hình lại vô cùng khẩn cấp, thế là bọn chúng liên tục phái bồ câu quay trở về để hỏi, một tới hai đi, bồ câu đưa thư làm sao có thể đủ để sử dụng được?
Mà ở giữa vùng núi đồi, sử dụng sức ngựa để truyền tin tức, nhanh nhất cũng cần phải mất thời gian nửa ngày, một khi tin tức cần phải qua lại để xác nhận, thì nhân viên thông tin sẽ hoàn toàn rơi vào khốn cảnh rồi.
Vì thế khi quân Lam Vũ lũ lượt xuất hiện, giữa các bộ đội nước Y Lan đồn trú ở các địa phương khác nhau, đã rơi vào trong cảnh tin tức hỗn loạn vo cùng, quân Lam Vũ tới quá nhanh, bọn chún khôgn cách nào chia xẻ tình báo, cũng không có cách nào kịp thời tiếp nhận tình báo tới từ Vân Đóa Thánh La và A Huy Nam, thậm chí đối diện với hai bản tình báo khác nhau cũng không thể nào phân biệt được thật giả, chỉ có thể dựa vào phán đoán của từng quan chỉ huy để đối phó với quân Lam Vũ, vì thể đủ các loại tình huống hỗn loạn cũng không thể tránh khỏi xảy ra.
Quân đội nước Y Lan trừ ba vị trí hiểm yếu và thành Kiếm Cung ra, những địa khu khác bộ đội đồn trú không có nhiều lắm, khi quan chỉ huy của những bộ đội này phát hiện ra quân Lam Vũ xuất hiện ở xung quanh mình, thì phản ứng đầu tiên là cho rằng mình đã bị rơi vào bẫy bao vây chia cắt của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ muốn tiêu diệt mình trước.
Vì thế dưới tình huống không thể kịp thời liên hệ được với thượng cấp, gần như tất cả bội đội đều áp dụng sách lược án binh bất động, cố thủ chờ đợi viện binh, đồng thời sằn sàng đợi quân Lam Vũ tới chiến đấu.
Sách lược cố thủ đợi viên binh của bộ phận quân đội nước Y Lan này không thể nói là sai lầm, dưới tình huống khi đó, bọn chúng có thể lựa chọn cố thủ đợi tiếp viện mà không phải chưa đánh mà lui đã đã là khá lắm rồi.
Nhưng, tuyệt đại đa số quan chỉ huy trong số bọn chúng lại không ý thức được tầm quan trọng của vật tư quân nhu, không phái thêm quân đội đặc biệt tăng cường công tác bảo vệ kho quân nhủ, kết quả làm cho bộ đội lính dù của quân Lam Vũ dễ dàng đánh lén thành công, số vật tư mà quân đội nước Y Lan chẳng dễ dàng gì mới tích trữ được, thế là bị bị phá hủy, cuối cùng khiến cho quân đội nước Y Lan rơi vào kết cục bi thảm.
Sách lược rút củi dưới đáy nồi của tham mưu cao cấp Hà Vị Thần quân Lam Vũ vừa mới triển khai đã thu được hiệu quả không nhỏ.
Bất quá, phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, khi bộ đội lính dù của quân Lam Vũ lần lượt đáy lén thành công, thì chủ lực của bọn họ, bao gồm lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh, còn cả bộ đội chủ lực tiểu đoàn linh dù số 881 quân LamVũ, lại gặp phải phiền phức.
Bọn họ đã gặp phải một thiên tài quân sự không ai biết tới của nước Y Lan, một quan chỉ huy liên đội, khiến cho trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ bọn họ đã gặp phải trở ngại, trải qua đủ các loại khó khăn gian nan hiểm trở cuối cùng mới chiến thắng được quân đội nước Y Lan, quyết định thắng bại chiến dịch ở vương quốc Cung Đô.
Chuyện xảy ra như thế này.
Không lâu sau khi Vân Đóa Thánh La rời khỏi thành Kiếm Cung, quân Lam Vũ liền tập kích đội tuần tra của quân đội nước Y Lan, làm cho quân đội nước Y Lan chấn động cực lớn, đồng thời cũng làm cho một số quan chỉ huy quân đội nước Y Lan chú ý cao độ.
Trên thực tế, khi một người thợ săn nào đó hiểu lầm quân Lam Vũ là thần tiên xuất hiện địa phương phía bắc cách thành Kiếm Cung ba mươi kilomét, thì Phất La Đà quan chỉ huy một liên đội của sư đoàn bộ binh 66 đã lập tức khẩn trương rồi, hắn thậm chí còn ý thức được nguy hiểm từ quân Lam Vũ nhanh hơn cả Vân Đóa Thánh La, mặc dù cuối cùng bản tình báo đó bị Vân Đóa Thánh La cho là hoang đường, thuận tay ném và đồng rác, nhưng Phất La Đà lại không dám sơ xuất, trong đầu vẫn nhớ kỹ lấy những “thần tiên” từ trên trời hạ xuống kia.
Vân Đóa Thánh La không tin vào lời người thợ săn kia, nhưng Phất La Đà lại tin.
Đương nhiên, cũng chẳng phải hắn tin đó là thần thiên, trực giác nói với hắn rằng, đó có khả năng là quân Lam Vũ giờ trò, cho nên sau khi Vân Đóa Thánh La đi rồi hắn liền lập tức hạ lệnh bộ đội dưới quyền của mình vào trạng thái trực chiến, đề phòng bị quân Lam Vũ tập kích bất ngờ, đồng thời phái ra đội tìm kiếm.
Sau này sự thực đã chứng minh, cái gọi là “thần tiên” từ trên trời hạ xuống kia, chính là quân Lam Vũ, tất cả công tác của Phất La Đà đều rất có hiệu quả.
Phất La Đà còn ý thức được nguy hiểm chết người tới từ quân Lam Vũ nhanh hơn cả Vân Đóa Thánh La.
Vân Đóa Thánh La mất tới nửa ngày mới ý thức được mục tiêu chân chính của quân Lam Vũ, nhưng khi Phất La Đà xác nhận được quân Lam Vũ xuất hiện, đã mau chóng ý thức được uy hiếp thực sự của quân Lam Vũ.
Phất La Đà trong thời gian ngắn đã phát hiện nơi quân Lam Vũ xuất hiện có kho quân nhu của quân đội nước Y Lan, bên trong cất chứa tất cả vật thư thiết yếu của quân đội nước Y Lan đồn trú tại thành Kiếm Cung, tổng số lượng vượt quá năm nghìn tấn, mà quân đội nước Y Lan phòng thủ kho quân nhu vật tư này, chỉ có hơn bốn trăm tên.
Không có gì phải nghi ngờ, vị quan chỉ huy liên đội xưa nay luôn thích nổi trội kia dùng đầu gối cũng đã nghĩ ra được rốt cuộc là quân Lam Vũ muốn làm gì, quân Lam Vũ không phải nhắm vào thành Kiếm Cung mà tới, mà là nhắm vào những kho vật tư quân nhu này mà tới.
Hay nói một cách chính xác, trước khi quân Lam Vũ tiến vào thành Kiếm Cung, bọn họ trước tiên muốn phá hủy những kho vật tư này.
Phất La Đà không biết nhân số của quân Lam Vũ rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng có thể dễ dàng tiêu diệt đợi một đội tuần tra của quân đội nước Y Lan và một đội tìm kiếm, chứng minh nănh lực chiến đấu của quân Lam Vũ rất mạnh, hơn bốn trăm binh sĩ canh giữ kho quân nhu vật tư kia, đối phó với kiếm sĩ Cung Đô làm loạn thì quá dư, nhưng đối phó với quân Lam Vũ thì … Phất La Đa cảm thấy chỉ có một từ để hình dung cảm giác của mình, đó chính là : run.
Phất La Đà hiểu rất rõ, một khi cái kho quân nhu này bị quá hủy, thì quân đội nước Y Lan ở bên trong thành coi như trắng tay, kết cục cuối cùng chỉ có thể bị chết đói chết rét ở trong núi cao non thẳm của vương quốc Cung Đô.
Số lương thực và đạn dược bọn chúng khó khăn lắm mới tích trữ được đều ở nơi đó, còn có rất nhiều trang phục mùa đông và các vật tư khác, một số đồ dùng mùa đông thì đã được phát trước rồi, nên vấn đề không lớn, vấn đề lớn nhất chính là lương thực và được dược, nhất là đạn dược, uy lực của súng trường Chấn Thiên là dựa vào đạn mà có, không có đạn phố hợp, súng trường Chấn Thiên còn chẳng lợi hại bằng Viên Nguyện Loan Đao trước kia của quân đội nước Y Lan.
Thế nhưng, làm cho Phất La Đà gấp tới độ muốn treo cổ là, vì để khống chế hữu hiệu lượng đạn dược tiêu hao, Vân Đóa Thánh La đã định ra chế độ phân phối đạn dược nghiêm ngặt, trừ bộ đội ở trên tiền tuyến ra, nhưng quân đội nước Y Lan ở hậu phương, bao gồm cả quân đội nước Y Lan đồn trú ở thành Kiếm Cung, mỗi một binh sĩ được phát ba viên đạn, chỉ có mộ số binh sĩ của bội đội hạch tâm nhất mới có được mười viên đạn.
Đừng có thấy súng trường của binh sĩ quân đội nước Y Lan trên đường phố đáng sợ thế nào, thực tế, nó chỉ bắn được ba phát.
Vốn dưới tình huống không có quân Lam Vũ uy hiếp, số lượng đạn dược trang bị như vậy là cũng đủ để đối phó với kiếm sĩ Cung Đô gây loạn rồi, cho nên quan quân các cấp không có dị nghị gì với quyết định của Vân Đóa Thánh La, thậm chí là cho rằng quyết định của lão thật anh minh.
Dù sao tổng lượng đạn dược dự trữ của quân đội nước Y Lan không nhiều lắm, ngày tháng sau này lại còn dài, không thể loáng một cái đã tiêu hao hết được.
Nhưng khi đó chẳng một ai có thể ngờ rằng quân Lam Vũ lại có thể đột nhiên xuất hiện ở hậu phương của mình, hơn nữa lại còn xuất hiện ở bên cạnh loại địa phương yếu hại như kho quân nhu.
Điều này khác gì muốn lấy mạng quân đội nước Y Lan, không có đủ đạn dược thì quân đội nước Y Lan cho dù nhân số có nhiều hơn gấp mười lần cũng sao có thể là đối thủ của quân Lam Vũ?
Trong thời gian ba gây đó, Phất La Đà chừng như cảm thấy trên đầu mình sắp bốc khói xanh rồi, vốn hắn chẳng có mấy sợ tốc, tựa hồ bị thiêu rụi hết bởi loại khói xanh bốc ra từ tận đày lòng này rồi.