Ba đơn vị bộ đội này, bao gồm lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh, cón có tiểu phân đội tinh nhuệ của tiểu đoàn lính dù số 881 không quân, bọn họ đang ở các phương hướng khác nhau tiến vào khu vực chính giữa.
Lục quân đặc chiến đội doa Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất lĩnh đều là bộ đội từng trải rồi, thành viên đều là những chiến sĩ đã trải qua trăm trận, khi hành quân thì tốc độ nhanh chóng bí mật, không có âm thanh gì, nhưng các chiến sĩ của tiểu đoàn lính dò 881 do Trình Kiếm Thư suất lĩnh thì lại xuất hiện nhiều tình huống hơn, bộ đội cũng lộn xộn hơn, chủ yếu là bất mãn đối với không quân.
Trình Tân Kiến là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn lính dù số 881, bộ đối hắn suất lĩnh đều là từ trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh chuyển đổi thành, binh sĩ của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, đại bộ phận bắt đầu từ khi nhập ngũ chẳng trải qua thực chiến thực sự.
Cho dù bọn họ huấn luyện rất khoa học rất gian khổ, mỗi lần diễn luyện đều thu được thành tích đáng kiêu ngạo, khi thực chiến đối kháng với trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội biểu hiện cũng không tệ, nhưng trong con mắt người ngoài, bọn họ còn thiếu một chút sát khí, một chút sát khí thực sự của người đã chém giết thực sự ở trên chiến trường.
Sự thực thì trong đông đảo bộ đội của quân Lam Vũ, chỉ có bộ đội giết người như ngóe mới được các đồng sự tôn trọng, lính dù là nghé con mới ra đời, đương nhiên là không thể được các binh chủng khác coi trọng, cho dù có Dương Túc Phong chiếu cố cũng là như thế.
Lính dù quân Lam Vũ thiếu cơ hội giết người, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng đợi được cơ hội tích lũy sát khí.
Vốn khi Hà Vị Thần định ra sách lược rút củi dưới đáy nồi này, là chuẩn bị dùng tới chiến sĩ của hải quân lục chiến đội, dù sao loại chiến đấu thâm nhập vào hậu phương của địch này, cũng chỉ có chiến sĩ của hải quân lục chiến đội mới có kinh nghiệm.
Nhưng quan chỉ huy mới nhậm chức của lính dù quân Lam Vũ là Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần đều tích cực tranh thủ hạng nhiệm vụ này, bọn họ báo cáo với Dương Túc Phong, trình bày rõ tính khả thi của lính dù khi chấp nhành nhiệm vụ này, đương nhiên chủ yếu nhất là thể hiện ra tâm lý mong mỏi chiến đấu của bộ đội lính dù.
Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần đều cho rằng, bộ đội lính dù khẳng định phải trải qua vô số chiến hỏa mới có thể rèn luyện trưởng thành, để bọn họ tới vương quốc Cung Đô, chinh là bước thứ nhất để rèn luyện máu và lửa.
Dương Túc Phong đồng ý với thỉnh cầu của Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần, y cũng muốn xem xem bộ đội lính dù rốt cuộc có tác dụng không.
Vì thế Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần lập tức định ra kế hoạch chi tiết, quyết tâm biến vương quốc Cung Đô trở thành buổi biểu diễn hoàn mỹ đầu tiên của bộ đội lĩnh dù quân Lam Vũ.
Bất quá, chuyện này nói ra thì dễ, chứ làm thì khó, trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh mặc dù được tính là đơn vị bộ đội không tệ, nhưng dù sao cũng thiếu mất kinh nghiêm chiến đấu thực tế, rất nhiều chiến sĩ thậm chí hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến nào, đối với việc chiến đấu khi ở vào trong hậu phương của địch càng chưa từng trải qua, chết người hơn nữa là có rất nhiều môn học có liên quan chưa được triển khai kịp thời, nhất là phương diện phối hợp với không quân.
Vì thế Dương Thế Dân và Nhâm Thiên Quần quyết tâm rút ra bộ phận nhân viên tinh nhuệ nhất, để hoàn thành cuộc biểu diễn đầu tiên này, Trình Thư Kiếm chính là quan quân thích hợp nhất mà bọn họ tuyển trúng, khi bọn họ đưa tên báo lên cho Dương Túc Phong, thì DươngTúc Phong cũng đồng ý, y không có quá nhiều ấn tượng với năng lực lãnh đạo của Trình Thư Kiếm, bất quá vẫn rất hứng thú với tiểu tổ lính bắn tỉa cho hắn lập nên.
Trình Thư Kiếm năm nay chỉ có hai mươi bốn tuổi, cùng coi là lính có kinh nghiệm của trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh, từ khi thành lập trung đoàn này thì hắn đã tham gia rồi, trước đó hắn chỉ làm một tay súng bắn tỉa, hắn cũng thích cái vai trò này, tiểu tổ lính bắn tỉa do hắn lãnh đạo thường xuyên ra vào trong rừng mưa nhiệt đới, sau này tới đảo Lữ Tống còn cắt đầu không ít quan quân của nước Mã Toa trở về.
Về sau cùng với việc bộ đội mở rộng, cùng với cả trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh chuyển mình, hắn phải từ vai trò của tay súng bắn tỉa chuyển sang quan quân, cuối cùng hắn đảm nhậm chức tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn lính dù số 881, bởi vì biểu hiện xuất sắc, hắn được làm nắm đấm cho lần trình diễn đầu tiên của bộ đội lính dù, được tất cả quan binh của bộ đội lính dù gửi gắp hi vọng.
Nói ra thì nắm đấm này rất có sức mạnh, nhưng vào lúc đó Trình Thư Kiếm chỉ nắm được có chưa tới năm mươi quan bình, nên cái nắm đấm này cũng hơi nhỏ một ít.
Trừ mặt nhân số cực kỳ thiếu thốn ra, vũ khí đạn dược cũng chẳng đầy đủ gì, chiến đấu sắp tới lại không thể dự đoán trước được, nên Trình Thư Kiếm không thể tránh khỏi có chút căng thẳng, giống như vậy, các chiến sĩ lính dù bên cạnh hắn cũng có chút căng thẳng, có người nhỏ giọng thì thầm với nhau, cũng có người trầm mặc không nói.
Dù sao, thì huấn luyện là một chuyện, khi thực sự tới đại hậu phương của kẻ địch lại là một chuyện khác, ở hậu phương của địch nếu như chiến bại thì ngay cả thi thể sợ rằng cũng chẳng tìm thấy.
Trung đội trưởng Ngô Mộng ghé mặt tới, quan tâm hỏi:
- Lão đại, anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ xem quân đội nước Y Lan xuất động bao nhiêu người đối phó với chúng ta à?
Người thanh niên không cạo râu này, đầu tóc rất dài, râu tết bó, đôi mắt đen nhánh, trông có chút đáng sợ, nhưng thực ra thì hắn là một người rất dễ chung sống, quan hệ với các chiến hữu đều rất tốt, nếu ở trong các bộ đội khác của quân Lam Vũ, cái bộ dạng này của hắn khẳng định sẽ bị quân pháp xử trí, bất quá khi mỗi một lần kiểm tra hắn đều tự động “mất tích”, nói một cách mỹ miều là đi chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, không ngờ lần nào cũng thành công tránh được nguy hiểm.
- Không phải, ta đang nghĩ tới Hồ Hán Tứ, xem xem có cơ hội đập cho tên *** một trận không.
Trình Thư Kiếm rất khó chịu nói, xung quanh không có người khác, hắn không kìm được đem lới trong lòng nói ra, còn siết chặt nắm đấm lại.
Câu nói này khơi lên tức giận của Ngô Mộng Đạt, hắn cũng siết chặt nắm đấm lại, trong mắt như muốn phun ra lửa, gằn giọng nói:
- Thế nào cũng có cơ hội, tôi trước giờ chưa gặp tên gia hỏa nào đáng ghét như thế, vừa mới nghĩ tới con mắt tam giác của hắn thôi là … không nói nữa, có cơ hội phế thứ giữa hai chân của hắn đi, xem xem hắn còn đều càng được như vậy nữa không.
Trình Thư Kiếm gật đầu, theo bản năng nhìn lên bầu trời, xem xem có phi dĩnh không quân bay qua không, nếu như có, hắn sẽ phải nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, để biểu thị kinh biet đối với không quân.
Ngay cả hắn cũng không sao hiểu nói, vốn quan hệ giữa không quân và lính dù phải vô cùng thân thiết, vì sao mình lại thù hận những tên gia hỏa của không quân như thế? Chẳng lẽ vì cảm thấy bọn chúng cứ ra vẻ bề trên nên khó chịu, hay là khó chịu vì bọn chúng không đối diện chiến đấu với kẻ địch? Hay là vì đám rác rưởi của không quân đó quá kiêu ngạo, không để người khác vào mắt?
Bởi vì lần này quy mô cuộc nhảy dù tác chiến rất lớn, địa điểm phải hạ xuống rất nhiều, không quân quân Lam Vũ đã dùng tới tất cả phi dĩnh có thể bay được, khó khăn lắm mới thỏa mãn được nhu cầu.
Chiếc phi dĩnh mà bọ Trình Thư Kiếm ngồi, nói thật ra là có chút cú kỹ rồi, tải trọng chỉ có năm tấn, không thể nào thỏa mãn được nhu cẩu của lính dù, khi bọn họ tới được căn cứ không quân, tên tên thiếu tá không quân Hồ Hán Tứ dĩnh trưởng phi dĩnh xuất thân chuyên gia ấy, bọn họ nhìn ngứa mắt nhất, con mắt tam giác cứ liếc mắt nhìn bọn họ, cảm giác như nhìn một đám dị loại.
- Các ngươi muốn đi du lịch à? Làm sao không mang cả quân doanh của các ngươi tới? Một cái gối đầu có đủ không? Có cần thêm một cái nữa không? Hay là đem cả giường của các ngươi để vận chuyển đến nhé? Đúng là một đám tân binh, tân binh!
Tiếng quát tháo cảu Hồ Hán Tứ hiện giờ còn vang vọng ở trong tai Trình Thư Kiếm, làm trong lòng hắn rất không thoải mái, sắc mặt cũng khó coi.
Trước mặt bao nhiêu người như thế, tên Hồ Hán Tứ ấy không chút khách khí giáo huấn người của lính dù, làm cho Trình Thư Kiếm nắm đấm của bộ đội lính dù nén cả một bụng lửa giận, nếu chẳng phải Dương Túc Phong ở cách đó không xa, hắn thực sự muốn phế tên tiểu tử đó ngay tại chỗ.
Hiện giờ nhớ lại hắn còn cảm thấy tức tới ngứa ngáy răng lợi, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ tẩn cho tên gia hỏa đó một trận, sau đó chuồn đi trước khi hiến binh tới.
Tên gia hỏa đó thực sự quá đáng ghét, nguyên chẳng phải là một tên thả diều sao, có gì mà ghê gớm chứ? Kỳ thực mỗi một tên dĩnh trưởng phi dĩnh của không quân trông qua đều vô cùng đáng ghét, cho rằng mình có thể bay lên trời là tài ba lắm.
Thậm chí ngay cả vệ binh canh cửa căn cứ không quân cũng cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, ánh mắt nhìn người ta cũng tỏ thái độ bề trên, người của các binh chủng khác đều kém hơn bọn chúng ba phần, ngay cả hải quân lục chiến đội cũng không ngoại lệ.
Nghe nói bọn Đồng Vĩ của hải quân lục chiến đội muốn nhìn xem hình dạng của phi dĩnh như thế nào, trong quá trình đố xuất hiện hiểu lầm nho nhỏ, thiếu chút nữa bị người của không quân bắt lấy, làm cả hải quân lục chiến đội tức muốn xì khói.