Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1223: Chương 1223: Vòng tay tử thần (P1+2)




Nằm ở xích đạo, nước Lạc Na có lượng mưa rất lớn, mỗi năm lượng mưa bình quân trên 6000mm, thậm chí mức cao nhất có thể lên tới 13000mm, có thể gọi là đất nước của mưa. Bất kể là khi nào những cơn mưa bất ngờ như trút nước không chút xót thương quét qua mọi ngóc ngách của Lạc Na, làm sông ngòi nơi này đây ắp, nước sông chảy cuồn cuộn, nước lũ tràn lan.

Nhất là mỗi năm tới tháng 7,8 chính là thời điểm nguy hiểm nhất, mưa bão cơ hồ đều không ngừng ngơi nghỉ. Làm cho Lạc Na gặp phải nạn lũ nghiêm trọng. Nhưng tháng 6,7 năm 1732 thiên nguyên, thời tiết của Lạc Na vô cùng khác thường, chẳng những không có mưa, mà mặt trời chói chang suốt một thời gian dài.

Cái nắng gay gắt làm cho đất đai Lạc Na nứt toác, những khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp bị mặt trời ngược đãi cũng lặng lẽ cúi gằm mặt xuống, mực nước sông ngòi sụt giảm nghiêm trọng, các biệt có những nơi giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử.

Do lượng mưa ít, bốc hơi nhiều, làm đất đai Lạc Na tựa hồ đang trải qua biến hóa trọng đại nhất trong lịch sử. Trong thời tiết nóng bức này, Vũ Văn Giang Nam tỏ ra có chút lo lắng, hắn thường xuyên đi lại dưới bóng râm của tường thành, bởi vì hắn thường đi rất lâu, cho nên cảnh vệ ở bên đều ngáp ngắn ngáp dài, còn binh sĩ thì tán gẫu ầm trời.

Đám binh sĩ Mã Toa trên thành lâu đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn vị trưởng tôn điện hạ của gia tộc Vũ Văn này, tựa hồ cho rằng hắn cũng phải xuất hiện ở nơi quỷ quái này đúng là xui xẻo cực độ. Bỏ đi khác biệt về thân phận, đúng là có cảm giác người luân lạc chân trời góc biển, gặp nhau cần gì phải quen biết. Trong số đám con cháu đông đảo của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Giang Nam kỳ thực được tính là người điềm tĩnh, mừng giận không lộ ra ngoài, nhưng lúc này đã không còn kiềm chế được nữa rồi.

Mông Ca đã bị quân Lam Vũ bao vây chặt, trừ phi sớm rút lui, nếu không chỉ còn một con đường chết, nhưng rút lui lại không thể, Vũ Văn chấn Thiên đã hạ lệnh, yêu cầu các hậu bối của gia tộc Vũ Văn phải tồn vong cùng thành.

Vũ Văn Giang Nam tuyệt đối không có gan làm trái mệnh lệnh của ông ta, đại khái những người khác cũng không dám làm trái. Nhưng tư vị chờ chết đúng là chẳng dễ chịu gì, nhất là khi thời tiết vô cùng oi bức, tựa hồ chết một cách thống khoái cũng là một hi vọng xa vời.

Đứng trên tường thành Mông Ca, tựa hồ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo, hẳn là quân Lam Vũ đang tấn công Minh Na Tư Đặc Lai rồi, không biết tình hình chiến đấu ở đó như thế nào.

Trên lịch sử mỗi cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai đều máu chảy thành sông, hẳn lần này cũng không ngoại lệ, con sông từ Minh Na Tư Đặc Lai chảy tới đã ngửi thấy mùi máu tanh rõ ràng, nước sống tựa hồ cũng đổi màu tươi hơn, đại khái là máu từ Minh Na Tư Đặc Lai chảy tới rồi.

Mông Ca lúc này mặc dù chưa gặp phải tấn công quy mô lớn, nhưng ngày tháng còn khó khăn hơn ở Minh Na Tư Đặc Lai, ít nhất ở bên kia còn có thể cầm súng chiến đấu với quân Lam Vũ, nhưng ở Mông Ca, chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh trả, tư vị đó người ngoài đúng là không hiểu nổi.

quân Lam Vũ khinh người quá đáng, toàn kiếm những chỗ hiểm yếu của quân Mã Toa hạ thủ, đúng là một lũ tiểu nhân hèn hạ, nếu như bọn chúng có bản lĩnh thật sự thì thống khoái bày trận đánh với quân Mã Toa ở cửa tây một trận đi. Cứ lén lút như vậy thật ra cái thể thống gì?

Bởi vì thời gian dài không có mưa, sông ngòi ở Lạc Na mực nước bị hạ xuống mức thấp nhất trong lịch sử, rất nhiều con sông lộ ra bãi đã giữa lòng sông, bị mặt trời chiếu cho phát nóng ngay trong đêm cũng cảm thấy hơi nóng hừng hực.

Sông suối xung quanh Mông Ca cũng như thế, tuyệt đại đa số đều có thể đi bộ qua được, thậm chí còn có người nhìn thấy cư dân bản địa cưỡi trâu đi qua lòng sông. Mực nước như vậy, tất nhiên là cho quân Lam Vũ một cơ hội cực tốt để tấn công Mông Ca.

Vốn ở mực nước bình thường, quân Lam Vũ phải cách Mông Ca ít nhất 2,3 km, những con sông bình quân rộng 6,7 trăm mét, cản trở cực lớn cho quân Lam Vũ tiếp cận Mông Ca, làm bọn họ không cách nào ra tay được với bức tường thành kiên cố. Mực nước bình thường, nước sông chảy xiết, quân Lam Vũ cũng không có khả năng lội qua được, nhưng hiện giờ mực nước sông giảm xuống, quân Lam Vũ tức thì như hổ thêm cánh, lập tức tranh thủ cơ hội tiến công Mông Ca.

Cùng lúc với cuộc chiến ở Minh Na Tư Đặc Lai diễn ra nóng bỏng, quân Lam Vũ cũng bắt đầu tấn công thăm dò Mông Ca, những tiểu phân đội quân Lam Vũ thường xuất hiện xung quanh Mông Ca, quan sát và thăm dò động tĩnh của quân Mã Toa, đồng thời ghi chép tư liệu thủy văn sông ngòi xung quanh, tìm nơi thích hợp lội qua.

Quân số của bọn họ không nhiều, nhưng toàn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, kỹ năng bắn súng cũng cực kỳ tốt, ở khoảng cách 5,6 trăm mét, cũng bắn chết không ít binh sĩ quân Mã Toa bị lộ ra ngoài, gây ra tâm lý hoang mang rất lớn cho quân Mã Toa.

Ban đầu Vũ Văn Giang Nam không chịu tin có người giết được binh sĩ của mình từ bên sông cách 5,6 trăm mét, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến đạn bất thình lình bắn cho vệ binh của hắn vỡ đầu, não bắn cả lên chân, máu tươi chảy đầy người, hắn mới tín dưới gầm trời này đúng là có sự thần kì như vậy.

Thì ra quân Lam Vũ đã được trang bị súng ngắm Già Lan Mã đời thứ 3, tầm bắn tăng lên hơn 1 ngàn mét, trong một ngàn mét có sức sát thương rất lớn.

Bắt đầu từ hạ tuần tháng 7, quân Lam Vũ đã bắt đầu tỏ ra tích cực, xuất hiện ở ngoài Mông Ca mỗi lúc một nhiều, bọn họ tựa hồ không có tổ chức thống nhất mà tự do phát huy, muốn làm gì thì làm cái đó.

quân Mã Toa ban đầu còn không coi vào đâu, cho rằng quân Lam Vũ nhỏ lẻ rất dễ đối phó, sau đó mới phát hiện ra chỗ không ổn, số quân Lam Vũ này quá độc ác, toàn nhắm cơ hội chơi hiểm, chuyên môn gây khủng hoảng đả kích sĩ khí của quân Mã Toa.

Qua mười ngày đọ sức, quân Mã Toa trong thành Mông Ca cảm giác như ngày tận thế đã tới vậy, quân Lam Vũ trừ bắn lén ra, thỉnh thoảng còn bắn cả pháo, đồng thời còn áp sát, thậm chí còn lội qua chiếm lĩnh một số bãi cát ở giữa sông, mở màn đối kháng chính diện với quân Mã Toa.

Bọn họ càng tới gần thì quân Mã Toa tổn thất càng lớn. quân Lam Vũ đáng ghét nhất là những tay súng bắn tỉa ngông nghênh, bọn họ như không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày 24 giờ theo dõi sát từng động tĩnh của quân Mã Toa, có cơ hội là bắn lén ngay, năm sáu trăm mét đã như thế rồi, giờ rút ngắn còn 3,4 trăm mét càng thêm khủng bố.

quân Mã Toa ở trên tường thành không dám thò mặt ra, chỉ cần lộ ra một chút, 99% là sẽ ăn đạn. Nhưng quân Mã Toa ẩn nấp mãi không thò đầu ra cũng không được, thế nào cũng phải đề phòng quân Lam Vũ thừa cơ đánh lén, có điều chòi canh ở Mông Ca thiết kế rất thiếu khoa học, xếp theo đường thẳng nên thường xuyên bị quân Lam Vũ hỏi thăm.

Kết quả làm cho sau này binh sĩ quân Mã Toa bị phái đi quan sát chẳng khác nào bị tử hình, luôn tìm đủ mọi cách trốn tránh, cho dù bị tóm lên cũng né tránh lỗ quan sát, hiện tượng này về sau phải đào lỗ xung quanh tường thành mới giảm.

Dưới sự áp chế của quân Lam Vũ, cư dân tất nhiên không được phép dời thành, quân Mã Toa cũng căn bản không dám ngẩng đầu lên, 7,8 vạn quân cùng hơn 10 vạn dân cư mỗi ngày đều phải sống trong áp lực cực lớn.

Con người sống trong áp lực rất dễ nổi nóng, mất đi lý trí, vì thế sự kiện xung đột đổ máu trong thành diễn ra không sao kể xiết, làm quân Mã Toa đề phòng không xuể, bọn chúng đối phó với bạo loạn càng đẫm máu, sự phản kháng của người dân càng mạnh, cảm giác mọi người như đều muốn phát tiết trước khi chết vậy.

Kỳ thực thương vong do quân Lam Vũ tạo thành không nhiều, chỉ thành cao tạo nên một loại không khí tử vong, làm mỗi người trong thành MÔng Ca cảm thấy sự đáng sợ của quân Lam Vũ mà sinh ra sợ hãi mà thôi.

Tâm lý sợ hãi rất dễ truyền đi, làm suy yếu sức kháng cự của quân Mã Toa. Đúng thế, dưới áp lực của quân Lam Vũ, bất kể là người dân hay quân Mã Toa đều rơi vào trạng thái điên cuồng. Bách kích pháo tiến hành oanh kích nhỏ lẻ, thi thoảng lại tạo thành một vài tiếng nổ trong thành, giết vài người, bắn sập vài căn nhà, gây nên tâm lý sợ hãi.

Kỳ thực pháo kích như thế chẳng có hiệu quả gì, mà Mông Ca không có mục tiêu nào giá trị đáng oanh tạc, nhưng lại đả kích nghiêm trọng sĩ khí của quân Mã Toa. Sĩ khí của quân Mã Toa vốn không cao, bọn chúng vốn rất phản cảm với việc phải đồn trú ở nơi quỷ quái này, nhưng quân lệnh như sơn, không thể không tuân lệnh.

Lúc này bị quân Lam Vũ oanh tạc ngày đêm, không biết cuộc sống khổ nạn này bao giờ mới kết thúc, muốn phản kích một trận, nhưng lại không thể làm gì được đối phương, tư vị đó quả thực làm người ta muốn phát điên.

Ngày 27-7, quân Lam Vũ đột nhiên công kích mãnh liệt, chòi quan sát phát hiện ra quân Lam Vũ ngày một nhiều, tiếng súng tiếng phải ngày một kịch liệt, có dấu hiệu muốn đánh hạ Mông Ca.

Vũ Văn Giang Nam vọt lên thành lâu quan sát, phát hiện trừ mặt tây, ba mặt khác cũng xuất hiện vô số bộ đội quân Lam Vũ. quân Lam Vũ phát động tiến công liên tục từ 3 phía, cuộc chiến hỗn loạn bỗng trở nên hết sức trình tự, vô số quân Lam Vũ lội qua sông, tới bãi cát cạn ở giữa lòng sông, dùng súng máy phong tỏa quân Mã Toa ở trên tường thành phản kích. Thậm chí còn dùng bách kích pháo điên cuồng oanh tạc nội thành, tạo thành khủng hoảng cực lớn, rất nhiều tân binh không nghe lệnh ôm đầu bỏ chạy tán loạn khắp nơi, làm khủng hoảng truyền ra khắp thành.

Vũ Văn Giang Nam đành hạ lệnh đội cận vệ của mình lên phố duy trì trật tự, giết không ít người mới miễn cưỡng khôi phục lại được ổn định, nhưng chuyện tốt không được bao lâu, nửa tiếng sau, hắn nhận được tin đội trưởng vệ binh bị pháo bắn chết. Đội trưởng vệ binh do Vũ Văn Giang Nam mang từ Mông Thái Kỳ tới, hắn chết rồi, Vũ Văn Giang Nam đành phải chọn một người khác thay thế vị trí của hắn, kết quả gián tiếp tạo thành bị kịch sau này.

Rất nhiều thuyền nhỏ theo dòng sông đi đến, có ý đồ tiếp cận tường thành Mông Ca, chở trên đó toàn là quân Lam Vũ, rất nhiều người còn dũng cảm đứng thẳng mình dậy, tay cầm những thứ vũ khí leo thành như móc câu, chỉ cần có góc độ thích hợp là bọn chúng tung móc câu ra, sau đó bò theo dây thừng lên tường thành.

Vũ Văn Giang Nam hạ lệnh cho quân Mã Toa ẩn nấp phát động công kích, tránh để quân Lam Vũ thừa cơ leo lên tường thành đánh lén.

quân Mã Toa dựa vào tường thành phản kích, nhưng khi bọn chúng thò mặt ra thì bị súng máy có sức sát thương cực lớn, bách kích pháo chuyên môn oanh kích, tạo thành thương vong cực lớn. Một số thuyền nhỏ của quân Lam Vũ bị bắn hủy, nhưng quân Lam Vũ thương vong không nhiều, bọn họ mau chóng vứt bỏ tranh bị nặng nề, lặn sâu vào trong nước né tránh đạn của súng trường Chấn Thiên, khi bọn họ ló đầu ra thì đã thoát khỏi tầm bắn của quân Mã Toa.

Lúc này Vũ Văn Giang Nam mới hiểu ra quân Lam Vũ cố ý dụ bọn chúng làm lộ mục tiêu, tức giận vô cùng, nhưng không còn cách nào khác, quân Mã Toa mà không phản kích, có thể quân Lam Vũ sẽ đánh lên thật.

Số ít quân Lam Vũ đánh lén không thành vấn đề, dù sao hai tay chơi sao nổi bốn tay, bất quá vấn đề là sợ sau khi quân Lam Vũ kéo lên tường thành đặt thuốc nổ thì nguy to.

Khi quân Mã Toa ra sức phản kích, lính bắn tỉa của quân Lam Vũ cũng hoạt động tích cực tạo thành thương vong vô số cho quân Mã Toa, làm cho bọn chúng căn bản không dám thò đầu ra. Quan quân trốn rồi, thì bộ hạ càng phản cảm, càng khinh bỉ, vạn bất đắc dĩ Vũ Văn Giang Nam hạ lệnh quan quân phải lấy thân là gương, dẫn bộ hạ dũng cảm phản kích, điều này khác gì bắt chúng nạp mạng, rất nhiều quan quân đầy bất mãn với Vũ Văn Giang Nam.

Xét tình huống hiện tại, tự hồ chỉ cần mấy trăm tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ là có thể dễ dàng phong tỏa toàn bộ Mông Ca. quân Mã Toa dù ở trên cao, chiếm ưu thế địa hình, nhưng bọn chúng lại giống như sói dữ bị nhốt trong lồng, đối diện với khiêu khích từ bên ngoài trừ gào rú tức giận ra thì chỉ có thể chịu đòn mà thôi.

Súng trường Chấn Thiên của bọn chúng không phải là đối thủ của vũ khí đối phương, huống chi rất nhiều tên còn phải trang bị súng rãnh xoắn cổ lỗ sĩ.

Vũ Văn Giang Nam tức lắm nhưng chẳng làm được gì, trừ khi quân Mã Toa mở cửa truy kích, nếu không thì hết cách. Thành Mông Ca là lá chắn của quân Mã Toa, nhưng cũng là gánh nặng của bọn chúng, chúng phải giữ chặt nơi này, nếu như vì kích động nhất thời mà phái binh đi thanh trừ quân Lam Vũ, rút rỗng binh lực, tới khi quân Lam Vũ ở phía tây phát động tổng tấn công thì sẽ trúng phải quỷ kế của quân Lam Vũ.

quân Mã Toa đương nhiên không thể bỏ thành truy kích, sợ lọt bẫy của quân Lam Vũ, còn phải hết sức cảnh giác vị trí cửa tây, đề phòng quân Lam Vũ tấn công quy mô lớn.

Vũ Văn Giang Nam vừa chỉ huy quân đội phản kích vừa tới thành tây đích thân tọa trấn, nhưng bên ngoài thành tây lại trống không, căn bản không thấy bóng dáng quân Lam Vũ, nhưng càng như thế, hắn càng lo quân Lam Vũ sẽ phát động công kích trí mạng từ nơi này.

Tình báo hữu quan mau chóng được đưa lên, quân Lam Vũ công thành bắc là quan binh của trung đoàn 1 hải quân lục chiến, ở thành đông là trung đoàn 2, ở thành nam là trung đoàn 3. Từ binh lực nắm được hiện nay thì mỗi phương hướng có chừng 2 ngàn quân .

“Toàn bộ hải quân lục chiến của quân Lam Vũ đều đến đây hết cả rồi?”

Vũ Văn Giang Nam trầm giọng nói, hắn cảm thấy cơ thịt co giật, đây chắc chắn là một cái bẫy.

Quan tình báo cẩn thận nói :” Trừ trung đoàn 4 và 5, thì tất cả đều đến hết rồi.”

Vũ Văn Giang Nam nói chắc chắn đưa ra một phán đoán nghiêm túc :” Đây là một cái bẫy thiết kế rất khéo léo, mỗi trung đoàn hải quân lục chiến của bọn chúng đều có 5 ngàn người, nhưng bọn chúng xuất động chỉ có 2 ngàn, vậy chủ lực còn lại khẳng định đều tập trung ở thành tây, bọn chúng sẽ phát động công kích ở nơi đó.

Quan tình báo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng tên khác đều không nói gì. Vũ Văn Giang Nam vốn không hiểu lắm về quân sự, bình thường rất ít khi phát biểu ý kiến về quân sự, nhưng hắn khẳng định lần này sẽ không sai, kế hoạch của quân Lam Vũ nhất định là dương đông kích tây, lùa quân Mã Toa đem chủ lực dồn vào 3 nơi kia, rồi phát động tấn công trí mạng.

Cách đánh này tuyệt đội đa số bộ đội công thành đều dùng, không có gì là kỳ cả. Bất quá lần này Vũ Văn Giang Nam lại sai rồi, quân Lam Vũ căn bản không có chủ lực khác ở thành tây, càng đừng nói là dương đông kích tây gì đó. Đúng là Trầm Lăng Vân muốn dùng cách này để đánh hạ Mông Ca, để cho ai đó chú ý tới sự tồn tại của hải quân lục chiến đội, nhưng xét sức chiến đấu và tình huống vật tư dự trữ hiện có, Trầm Lăng Vân tiếc nuối phát hiện ra hải quân lục chiến đội không thể đơn độc gánh vác trách nhiệm này.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành phái bộ đội công kích quấy nhiễu, gắng hết sức tiêu diệt quân Mã Toa trong thành, cũng coi như biểu thị qua sự tồn tại của hải quân lục chiến đội.

Bộ chỉ huy quân Mã Toa bố trí dưới thành lâu cửa tây, cách mặt đất chừng 10 mét, nơi đây vốn là một tầng hầm cực lớn, có thể chửa 500 người, trong chiến tranh thời cổ, hầm ngầm này dùng vào khi thành bị đột phá, đột nhiên đánh ra, thình lình phản kích quân địch.

Đối diện với hỏa pháo của quân Lam Vũ, Vũ Văn Giang Nam thấy tác dụng của hầm chứa quân không lớn, vì thế đành sửa nó thành bộ chỉ huy của mình. Vị trí như vậy đương nhiên rất an toàn, cho dù là đại pháo 122 ly cũng không thể gây tổn hại chút nào, nhưng có chút ẩm ướt, bên ngoài trời khô nóng, bên trong lại lạnh lẽo ẩm ướt, tạo thành hai thế giới khác biệt. Mông Ca ba mặt là nước, tầng hầm nằm ở phía dưới mặt nước nên ẩm thấp là chuyện đương nhiên, may mắn là nửa năm nay không có mưa, trong thành không có nươc đọng, mực nước bên ngoài hạ thấp kỷ lục, nếu không tầng hầm này càng thêm ẩm thấp.

Vũ Văn Giang Nam vốn có bệnh phong thấp, khẳng định là không thể chịu được loại dày vò này, hiện giờ coi như là hắn còn may mắn.

“Các người cho rằng phải đối phó như thế nào?”

Vũ Văn Giang Nam chậm rãi hỏi, mặc dù phán đoán “Chính xác” ý đồ của quân Lam Vũ rồi, nhưng hắn lại không biết phải phản ứng như thế nào, xưa nay hắn chỉ theo bên cạnh phụ thân Vũ Văn Truyền Thuyết xử lý chính sự, tự nhiên không hiểu về quân sự lắm, nên khiêm tốn học hỏi.

Đáng tiếc 3 tên chỉ huy sư đoàn bộ binh chỉ biết nhìn nhau, không có kiến nghị gì, kỳ thực trong lòng bọn chúng không tán đồng với ý kiến của Vũ Văn Giang Nam, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì bọn chúng cho rằng dù sao hắn cũng là người phụ trách toàn quyền, tất cả hành động tất nhiên lấy quyết định của hắn làm chủ.

Huống chi quân Lam Vũ có dương đông kích tây hay không thì có trời mà biết. quân Mã Toa có 3 sư đoàn bộ binh 21, 22, 23 đồn trú ở Mông Ca, binh lực dù nhiều, nhưng sức chiến đấu không mạnh, sĩ khí không cao, điều này có thể thấy trực tiếp trên người 3 tên chỉ huy.

Chúng lần lượt là thiếu tướng Phí Địch Nam, Chiêm Mỗ Tư và Lý Dịch An, đối với cuộc chiến này rõ ràng không tích cực cho lắm, thậm chí còn nói khó nghe một chút là có chút nhụt chí.

Dựa theo bố trí sơ bộ, sư đoàn 21 phụ trách cửa tây trọng yếu nhất, sư đoàn 22 phụ trách ba cửa còn lại, còn sư đoàn 23 thì làm đội dự bị, nghe Vũ Văn Giang Nam điều động. Bố trí như vậy tuy không thể nói là tốt, nhưng có thể nói là chu toàn, tuy vậy khi thực sự chấp hành thì lại sinh ra phiền phức.

Đầu tiên là Chiếm Mỗ Tư thấy mình bị thiệt, sư đoàn của hắn đảm nhận nhiệm vụ phòng vệ 3 hướng, binh lực phân tán, mỗi nơi một chút, như thể là tên sai vặt. Nhưng mấy hôm nay liên tục bị quân Lam Vũ đả kích, bọn chúng đã tổn thất mất 3 ngàn tên, quân lính oán thán ngập trời, cho rằng khi mình đang đánh sống chết với quân Lam Vũ, thì hai sư đoàn còn lại ngồi xem náo nhiệt, rất không công bằng, liên tục đòi đổi vị trí,nhưng Vũ Văn Giang Nam cự tuyệt.

Vì thế mà quan binh sư đoàn 22 thầm có ý kiến với Vũ Văn Giang Nam, cho rằng hắn thiên vị. Thứ đến vấn đề lớn nhất của quân Mã Toa là sĩ khí không cao, chán ghét chiến đấu, rất nhiều binh sĩ bị quân Lam Vũ ép cho không ngóc đầu lên được, thậm chí hoạt động thân thể cũng có thể chết. Vào loại thời tiết này mà suốt ngày rúc trong quân doanh như chuột, so với cái chết còn khó chịu hơn, rất nhiều tên hùng hổ yêu cầu mở cửa xuất quân liều chết với quân Lam Vũ, chết cũng chết cho thoải mái. Kết quả bị Vũ Văn Giang Nam từ chối, vì thể ở sau lưng bọn chúng đều chửi Vũ Văn Giang Nam là hèn nhát, cực kỳ khinh bỉ hắn.

quân Mã Toa sở dĩ sĩ khí không cao, không hoàn toàn là vì thua trận, bị quân Lam Vũ đàn áp, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa đó là do vị trí địa lý của thành MÔng Ca. Mông Ca là một tử địa, khi bị quân Lam Vũ bao vây ba mặt, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, binh sĩ trong thành mỗi ngày đều nghe thấy tiếng pháo nổ ở Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng không biết tình hình thế nào, nên càng ngày càng rối loạn, càng tuyệt vọng.

Đồn trú ở Mông Ca bất kể nói từ phương diện nào cũng là tuyệt vọng, hết lối thoát, dù quân Lam Vũ tấn công hay phong tỏa, kết quả bọn chúng đều bi thảm như nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.