Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 990: Chương 990: Xuôi dòng? Ngược dòng? (P1)




Trong ấn tượng của Dương Túc Phong, Bạch Ngọc Lâu là nam tử anh tuấn nhất, mỹ lệ nhất, có ý chí tiến thủ nhất của đế quốc Đường Xuyên, người tướng lĩnh thanh niên gần ba mươi bảy tuổi này, bởi vì một kiếm kinh động thiên hạ của mình mà vang danh bốn biển, trở thành thần tượng của vô số thanh niên nam nữ đế quốc Đường Xuyên, đồng thời từ đầu tới cuối đều được hoàng đế Đường Minh cực kỳ tín nhiệm.

Từ một tuyệt đại kiếm khách trở thành thượng tướng quân cấm vệ quyền khuynh triều chính, Bạch Ngọc Lâu chỉ dùng vẻn vẹn thời gian chưa tới tám năm, ở trong con mắt của người khác, sự quật khởi của Bạch Ngọc Lâu là một kỳ tích, là một đóa kỳ hoa khác trên đại lục Y Lan.

Bất quá, người tướng lĩnh thanh niên không có người thân không có bằng hữu này, ở trước mặt Dương Túc Phong lại trông có một chút tiệu tụy, có chút chua chát, lại có một chút cảm giác như được giải thoát.

Bạch Ngọc Lâu đã lặng lẽ nhập kinh rất nhiều ngày rồi, Dương Túc Phong mãi không có cơ hội gặp hắn, kết quả cuối cùng Bạch Ngọc Lâu chủ động tìm tới tận cửa.

Phòng hội nghị của bộ chỉ huy quân Lam Vũ được quét dọn sạch bong không một hạt bụi, trong không khí cũng phiêu đãng mùi hương hoa quế, hoa quế mùa thua, hoa sen tháng mười, hiện giờ chính là mùa hoa quế nở rộ, khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh đô Ni Lạc Thần hoa quế tiết thu nở vô cùng rực rỡ, vô cùng ngát hương, cuối cùng đã che lấp đi được những xú uế của kinh đô Ni Lạc Thần, để toàn bộ người dân thường đều nhận ra được từ bên trong không khí, quân Lam Vũ sắp đem tới cho bọn họ một kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn mới.

- Ngươi không muốn báo thù rửa hận cho Đường Minh sao?

Dương Túc Phong thong thả nói, rồi chậm rãi nâng chiếc ly pha lê ở trước mặt lên, xuyên qua làn nước trong khẽ lay động bên trong chiếc ly pha lê, trầm tĩnh nhìn khuôn mặt u buồn của Bạch Ngọc Lâu, y rất tò mò vì sao Bạch Ngọc Lâu không muốn dùng võ công suất thần nhập hóa của hắn, giết chết mình báo thù cho Đường Minh.

Nhưng mà đúng là Bạch Ngọc Lâu không hề có ý định báo thù rửa hận cho Đường Minh, bởi vì trên người hắn không có một chút sát khí nào cả, với thân thủ của Bạch Ngọc Lâu, chỉ cần có một chút ý giết người thôi, đều sẽ phát ra sát khí hừng hực.

Đám người Cung Tử Yên cũng có thể cảm giác được điều này, Dương Túc Phong sau khi hợp thể song tu với U Nhược Tử La cũng có thể nhận ra, bất quá, cũng chính vì Bạch Ngọc Lau không hề có một chút sát khí nào, cho nên Dương Túc Phong mới tỏ ra đặc biệt chú ý.

Ai ai cũng biết, sự tồn tại của Bạch Ngọc Lâu là một kỳ tích của đế quốc Đường Xuyên, trong con mắt của người khác cũng là một kỳ tích, sự tín nhiệm của Đường Minh đối với hắn tựa hồ còn trên cả Đường Lan và Đường Cảnh, nếu không đã chẳng nhiều lần an bài trọng trách cho hắn, thậm chí trong thời khắc mẫn cảm nhất còn tiếp nhận binh quyền của Đường Hạc.

Trong ngày thường, Đường Minh cũng ban thưởng cho Bạch Ngọc Lâu nhiều nhất, bởi vì Bạch Ngọc Lâu còn chưa kết hôn, cho nên mỗi một lần Đường Minh đều dùng cớ chuẩn bị cho hắn lấy vợ mà đem tài chính trong quốc khố trút vào túi riêng của Bạch Ngọc Lâu.

Bời vì cự tuyệt thành gia lập nghiệp, nên ở kinh đô Ni Lạc Thần, Bạch Ngọc Lâu chỉ có một căn nhà rất nhỏ, tất cả những đồ được ban thương không biết bị hắn đem giâu ở nơi nào, nghe nói tổng số phải hơn một ngàn vạn kim tệ.

Nhưng đêm đó quân Lam Vũ thanh trừng kinh đô Ni Lạc Thần, trong khi thừa lúc cháy nhà hôi của, mặc dù đã lục khắp phủ đệ của Bạch Ngọc Lâu, mà thủy chung không phát hiện ra lấy một đồng kim tệ, làm quân Lam Vũ không khỏi tiếc nuối.

Dựa theo lý mà nói, được sủng ái tới múc đó, thì sĩ phải chết vì tri kỷ, nữ nhi đẹp vì người mình yêu, Bạch Ngọc Lâu nhận được bao nhiêu ân huệ của Đường Minh, thì sau khi Đường Minh chết đi đáng lý ra phải trăm phương nghìn kế báo thù cho Đường Minh mới đúng, cho dù không thể hoàn toàn báo thù rửa hận, thì cũng phải kiên trì nhẫn nại, trợ giúp cho hậu nhân của ông ta, ví như Nhị hoàng tử Đường Thước.

Nhưng Bạch Ngọc Lâu không hề làm được điều này, hắn một thân một mình rời khỏi Minh Xuyên đạo, rời khỏi bên người Đường Thước, sau đó bí mật cầu kiến Dương Túc Phong.

Đương nhiên, Dương Túc Phong không thể ngây thơ tới mức cho rằng Bạch Ngọc Lâu tới để quy thuận mình, nếu như Bạch Ngọc Lâu thực sự muốn quy thuận mình, hắn đương nhiên sẽ phải dẫn quân đội tới, nhưng hắn chỉ có hai bàn tay trắng, bất kể đi tới đâu cũng không thể được hoan nghênh lắm.

Bởi vì Bạch Ngọc Lâu trừ một thanh kiếm có thể giết người ra, thì đã không còn làm được bất kỳ chuyện gì nữa, biểu hiện của hắn ở trên chiến trường thì ai ai cũng thấy cả rồi, trừ kẻ ngu ngốc như Đường Minh ra, thì không ai còn sẵn lòng trao quân đội cho hắn nữa.

- Ta không muốn.

Bạch Ngọc Lâu chậm rãi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ lạc lõng, xem ra cái chết của Đường Minh đúng là sự đả kích rất lớn với hắn, bất quá lại bị hắn đè nén rất có hiệu quả, mà loại đả kích này tựa hồ cũng chưa đạt được tới mức như tang cha mất mẹ.

- Vì sao?

Dương Túc Phong hỏi tới, Bạch Ngọc Lâu đương nhiên là không bởi vì sợ hãi, càng không phải là vì sợ chết, nếu như hắn sợ chết, năm xưa hắn đã không bất chấp tất cả mà đỡ lấy một kiếm của Lê Hoa công tử, làm cho bị thương tới hiện giờ vẫn còn chưa hoàn toàn lành hẳn, nếu như hắn sợ chết, đã không nhiều lần gánh trọng trách ở trên chiến trường rồi.

- Ta không biết nữa, ta chỉ không muốn mà thôi.

Bạch Ngọc Lâu tỏ ra đau khổ, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo, bất quá, Dương Túc Phong lại tự hồ có thể cảm nhận được, đau khổ của Bạch Ngọc Lâu không đơn giản là bởi vì cái chết của Đường Minh.

Dương Túc Phong thực sự là bị khơi lên lòng hiếu kỳ rồi:

- Vậy rốt cuộc là vì sao ?

- Ta không biết … ta chỉ cảm giác ta không thuộc về cái thời đại này.

Bạch Ngọc Lâu lắc đầu, hắn nói rất đau khổ, nhưng lời nói nghe có chút khó hiểu, đám người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thế nào gọi là không thuộc về cái thời đại này?

Dương Túc Phong lại gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, tựa hồ nẵm bắt được, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, Bạch Ngọc Lâu đã khôi phục lại vè bình tĩnh, kỳ vọng mà âm trầm nói:

- Ta tới tìm ngươi, là muốn làm cho rõ ràng, điều này rốt cuộc là vi sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao ta giết bao nhiêu kẻ địch như vậy, vì sao ta luôn giết được tướng lĩnh dẫn quân của kẻ địch, nhưng cuối cùng ta lại không thể giành được thắng lợi …

Bạch Ngọc Lâu nói một lúc một lớn hơn, cuồi cùng không ngờ lại có chút thương tâm bật khóc, có chút mất kiểm soát hét lên:

- Vì sao? Vì sao chứ? Dương Túc Phong, ngươi có thể trả lời cho ta biết được không? Vì sao ta không thể giống như Tiêu Trầm năm xưa, chỉ dựa vào võ công xuất sắc mà giành được thắng lợi? Vì sao binh sĩ của ta lại luốn đớn hèn như vậy? Vì sao bọn chúng không thể liều mạng với kẻ địch giống như ta? Điều này là vì sao? Dương Túc Phong, vì sao ngươi không hiểu võ công, nhưng bộ đội của ngươi lại luôn có thể giành được thắng lợi?

Hắn càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí không hề che dấu trào nước mắt ra, chẳng ai có thể ngờ được, vị tướng quân năm xưa oai phong một thủa, võ công không ai sánh bằng, lại có thể chảy nước mắt trước mặt kẻ địch.

Trong nhất thời, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều ngại ngùng quay mặt đi, nếu như không phải chính mắt nhìn, bọn họ tuyệt đối khó mà có thể tin được rằng, Bạch Ngọc Lâu cũng có lúc yếu đuối như thế.

Dương Túc Phong cũng ngẩn ra, y cũng không ngờ được Bạch Ngọc Lâu lại có thể thất thố như thế, cho nên cũng tỏ ra có chút luống cuống không biết phải làm sao, an ủi Bạch Ngọc Lâu ư, tựa hồ không ổn, hơn nữa, Bạch Ngọc Lâu vừa rồi kích động nói ra những lời ấy, cũng làm cho y cảm khái vạn phận, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện một hai câu an ủi mà có thể giải thích rõ ràng được.

Ở trong thời đại chiến tranh thượng cổ, vào mấy trăm năm trước đó, cái thời đại không có vũ khí hỏa dược, một vị tướng lĩnh kiệt suất, hoặc chuẩn xác mà nói, một vị tướng lĩnh có võ công cao cường, tuyệt đối là một nhân vật phong vân ở trên chiến trường, một thanh kiếm của hắn, một cây thương của hắn, thậm chỉ chỉ dựa vào mỗi cái tên của hắn thôi, đều có sức sát thương rất lớn.

Vào cái thời đại võ tướng thích đấu tay đôi đó, sức chiến đấu của quân đội gần như là hoàn toàn gắn liền với võ công của vị chủ tướng, chủ tướng võ công càng cao, ở trên chiến trường càng có khả năng giành phấn thắng lớn hơn, bởi vì hắn có thể giết chết được chủ tướng của kẻ địch ngay tại trận, thắng lợi cơ bản là điều không thể thay đổi, cho dù đôi sphương biết dùng âm mưu kế sách, nhưng cũng không thể hoàn toàn xay chuyển được vận mệnh cuối cùng.

Trên thực tế, không lâu trước đó, ước chừng trong chiến tranh một trăm năm trước, võ tướng là con cưng của chiến trường, ở trên chiến trường bóng dáng của vị tướng quân luôn là sống động nhất.

Cho tới tận một trăm năm trước vũ khí nóng cuối cùng cũng được đưa vào trong thực chiến, xuất hiện vô số súng dùng thuốc nổ đen, uy lực khi đồng thời phát xạ có thể làm cho tướng quân của đối phương không chạy đâu cho thoát, cán cân chiến tranh mới bắt đầu dần dần lệch đi, địa vị võ công của một vị võ tướng cũng dần dần bị giảm đi, điều khiển súng ống thuốc nổ không cần có quá nhiếu sứ lực, cũng chẳng cần có kỹ thuật võ lâm gì hết, giống như thế, súng đạn càng có sức sát thương lớn hơn võ công.

Sau khi vũ khí nóng xuất hiện, võ tưỡng và võ lực đều dần dần suy tàn, võ công võ lâm những danh từ này cũng bắt đầu tách rời khỏi nhịp phát triển, mặc dù vẫn còn tồn tại, nhưng đã không thể mang lại tính chất quyết định trên chiến trường được nữa.

Ngược lại, đối với việc tổ chực và chỉ huy của lực lượng quân đội, khéo léo vận dụng sách lược quân sự, đã trở thành con cưng mới của chiến trường.

Năm xưa Nhạc Thần Châu, còn cả Tiêu Nam và Vũ Văn Phân Phương hiện giờ, bản thân đều không thể tính là cao thủ võ công xuất sắc, nhưng bọn họ ở phương diện chỉ huy mưu lược và tổ chức bộ đội đều có tài hoa xuất sắc.

Điều này cũng có nghĩ là, trong thời gian mấy chục năm đó, phương thức chiến đấu của quân đội đã xuất hiện một chuyển biến vô cùng lớn lao, đó chính là địa vị của tướng quân bị hạ xuống, địa vị của binh sĩ phổ thông tăng lên.

Nếu như có thể đem sức chiến đấu của binh sĩ phổ thông kích phát ra, đồng thời lợi dụng được biện pháp nào đó, đạt được lực lượng liên hợp thì sức mạnh tổng hợp sẽ càng lớn hơn nữa, trở thành yêu cầu cơ bản nhất đối với một viên quan chỉ huy trên chiến trường.

Sau khi quân Lam Vũ xuất hiện, sự cân bằng do thượng đế lập nên càng hoàn toàn bị phá vỡ, trước mặt súng ống của quân Lam Vũ, tạc dụng của võ công gần như trở thành con số không, kẻ địch tốc độ có nhanh hơn nữa cũng chẳng thể nhanh hơn được viên đạn, đây là kiến thức phổ thông không có gì cần phải nghi ngờ.

Nhưng hiện giờ xem ra thì vị tướng quân từng phong quang nhất của đế quốc Đường Xuyên này, còn chưa tiếp thụ được cái kiến thức phổ thông ấy, hoặc là ở bên trong đầu óc của hắn ý thức võ công là tối thượng, đã hoàn toàn chiến cứ đầu óc của hắn, khiến cho hắn không thể nào tiếp thụ được những kiến thức mới nữa.

Bạch Ngọc Lâu là một kiếm khách xuât sắc, nhưng không phải là một tướng quân ưu tú.

Trong những ngày tháng trước kia, Bạch Ngọc Lâu mặc dù nhiều lần được ban cho trọng trách, nhưng xưa nay chưa từng giành được một trận đại thắng chân chính, ngược lại còn làm tổn thất không ít nhân mã, hơn nữa, rất rõ ràng là trên phương diện tổ chức và chỉ huy của toàn bộ quân đội, Bạch Ngọc Lâu rõ ràng là không có nền tảng cơ sở, thậm chí có thể nói thẳng thắn thêm một chút nữa, Bạch Ngọc Lâu hoàn toàn không hiểu chỉ huy chiến trường.

Trong mỗi một lần chiến đấu, Bạch Ngọc Lâu đều chỉ dừng ở trong tư tưởng võ tướng đơn độc quyết chiến, luôn ý đồ dựa vào võ công của một mình mình để giành lấy thắng lợi, mặc dù cá nhân hắn có thể xông trận chém chết rất nhiều quân địch, nhưng lại thường thường làm cho bản thân sức cùng lực kiệt, cuối cùng không thể không thất bại bỏ chạy, cho nên, hắn mới phát ra những lời nghi vấn và cảm khái này.

Dương Túc Phong cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi nói:

- Bạch tướng quân, cái vấn đề này ta nghĩ không phải chỉ một hai câu nói mà có thể giải thích rõ ràng được … nói đơn giản thế này nhé, cùng với sự phát triển của chiến tranh, tác dụng của mỗi một cá nhân sẽ càng ngày càng nhỏ bé, càng thêm chú trọng và tác dụng của tập thể, ngươi có thể hiểu được không? Tập thể, cũng chính là toàn bộ đơn vị quân đội, không phải là cá nhân nào đó, chỉ có sức chiến đấu của toàn bộ đội ngũ được đề cao, mời có thể giành được thắng lợi …

Kỳ thực đây là một đạo lý rất sơ đẳng, ở t hế kỷ thứ hai mươi mốt, là kiến thức phổ thông mà bất kỳ một ai cũng biết.

Có điều Dương Túc Phong không biết vì sao Bạch Ngọc Lâu lại không tài nào tiếp thu được, càng đáng buồn hơn nữa là, khi y nói ra những lời này, khuôn mặt của Bạch Ngọc Lâu vẫn một vẻ mù mờ y như cũ.

Nhìn thấy cái dáng vẻ này Dương Túc Phong cũng không thể không cám thấy tiếc nuối thay cho hắn, Bạch Ngọc Lâu là một nhân tới rất tốt, chỉ tiếc rằng đã dùng ở sai chỗ, hắn không nên xuất hiện ở trên vị trí quan chỉ huy cao cấp của quân đội, bời vì hắn ta căn bản không có năng lực chỉ huy quân đội.

Khi xưa khi chiến tranh vừa mới bùng phát, nếu như Đường Minh không ủy nhiệm Bạch Ngọc Lâu làm quan chỉ huy tiến tuyến, mà ủy nhiệm cho những tướng lĩnh quan chỉ huy Đường Hạc, Đường Ca, Chu Nhan Kinh mà nói, thì quân đội nước Mã Toa căn bản không có khả năng phá được hai tòa cứ điểm hiểm yếu thiên nhiên là Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng Quan, đế quốc Đường Xuyên cũng không bị dồn vào bờ vực mất nước.

Chỉ tiếc rằng, ông trời tạo hóa trêu người, Đường Minh lại chỉ định Bạch Nọc Lâu, kết quả là liên tục trong mấy tháng chiến đấu, tinh nhuệ của quân trung ương đế quốc Đường Xuyên tổn thất hết sạch, cấm vệ quân cũng mất đi hơn một nửa, từ đó mà tạo thành kết quả trực tiếp cho cục diện cuộc chiến sau này.

- Bạch tướng quân, ta nói không khách khí một chút nhé, võ công đã hết thời rồi, ít nhất ở trong việc quân đội tác chiến ngày nay, thì võ công đã hết thời rồi … ngươi đúng là không thuộc về cái thời đại này, đây là một thời đại của tập thể …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.