Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 995: Chương 995: Xuôi dòng? Ngược dòng? (P6)




Sau khi tiến vào trường học lính bắn tỉa của quân Lam Vũ, điều mà La Hầu chủ yếu học tập là cách sử dụng súng ngắm kiểu mới, cùng với một số lý luận bắn tả chuyên nghiệp, đại bộ phận nhưng tay súng bắn tỉa khác đều cũng giống như La Hầu, đều có điều kiện bẩm sinh, sau đó mới được lựa chọn thành tay súng bắn tỉa.

Cho nên, từ chỉnh thế mà nói, việc huấn luyện lính bắn tỉa của quân Lam Vũ mặc dù triển khai tương đối muộn, nhưng cơ sở của nó lại rất tốt, bởi vì những tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội đã chuẩn bị sẵn tài liệu dạy học chu đáo rồi, thứ mà các tay súng bắn tỉa lục quân thiếu chỉ là rèn luyện thực chiến thôi.

Đây cũng chính là mục đích các quan quân cao cấp của quân Lam Vũ muốn tận sức đầy bọn La Hầu lên chiến trường rèn luyện đạn thật.

Mặc dù hoài nghi đối với trình độ của các tay súng bắn tỉa do lục quân phái tới, có điều Phong Chi Xa vẫn mau chóng định ra kế hoạch tác chiến.

Xét thực tế lần này phải lấy cái mạng chó của Vũ Văn Thành Đô, cho nên không có gì phải khách khí, cứ thoải mái mà bắn, đem Vũ Văn Thành Đô và người bên cạnh hắn cùng giết chết hết.

Lần chiến đấu này, cần phải dùng tới lính bắn tỉa của lục quân, là bởi vì Phong Chi Xa bản thân mặc dù mang tới những tay súng xuất sắc nhất của bộ đội Hắc Ngục Minh Phong, nhưng dù sao nhân số quá ít.

Bất quá, cho dù là có lính bắn tỉa của lục quân hỗ trợ, nhưng do thực lực của Vũ Văn Thành Đô đúng là quá mạnh, cho nên Phong Chi Xa cũng không nắm chắc trăm phần trăm.

La Hầu chưa được chứng kiến sự lợi hại của Vũ Văn Thành Đô, cho nên tràn trề tự tin với chuyến hành động lần này, còn đang hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng, thì Phong Chi Xã đã hạ mệnh lệnh xuất phát.

Căn nhà gỗ nhỏ mà Vũ Văn Thành Đô ẩn nấp, cách chỗ bọn họ tụ cập chí có hai con núi, bất quá trong khu rừng rậm rạp, mà phải vượt qua hai con núi thì chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, bởi vì bọn họ phải lựa chọn khu rừng kín đáo nhất làm con đường tiến tới.

Dù sao Vũ Văn Thành Đô không phải là người bình thường, tính cánh giác và năng lực phản ứng của hắn đều là hàng siêu cấp.

Khó khăn lắm, trải qua hơn hai tiếng đồng hồ vất vả bôn ba, bọn họ mới tới được xung quanh căn nhà gỗ nhỏ kia.

Từ khoảng cách hơn hai trăm mét nhìn tới, căn nhà gỗ nhỏ đứng ở giữa lưng núi kia đúng là không có chút gì đặc biệt, nếu chẳng phải tình báo của Tôn Thiên Chính đắc lực, có lẽ đám người La Hầu có đi qua ngay trước mặt nó, cũng không thể phát hiện ra ẩn nấp ở bên trong lại có thể là Vũ Văn Thành Đô, sát thủ số một của nước Mã Toa.

Lặng lẽ đưa tay ra hiệu, Phong Chi Xã hạ lệnh cho các nhân viên tham chiến dựa theo kế hoạch hành độc riêng lê, bọn họ sẽ sử dụng đội hình rẻ quạt, hoàn toàn bao vây căn nhà gỗ nhỏ này, sau đó bí mật lẻn vào cự ly một trăm mét …

Chuyện còn lại tất nhiên là nổ súng rồi, Phong Chi Xã có đầy đủ lý do để tin tưởng, khi súng đạn từ bốn phương tám hướng bắn vào trong căn nhà gỗ, Vũ Văn Thành Đô khẳng định là không có cơ hội chạy ra được.

Thế nhưng, hình như ông trời rắp tâm làm cho chuyến hành động này không thể tiến hành hoàn mỹ, lính bắn tỉa của quân Lam Vũ còn chưa hoàn thành cuộc bao vây cuối cùng, Vũ Văn Thành Đô và người bên cạnh hắn đã phát hiện ra quân LamVũ tới.

Khi đó, Phong Chi Xã hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao Vũ Văn Thành Đô có thể phát hiện ra được quân mình, bởi vì những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều là thợ săn rất cao minh, dứt khoát không làm ra động tĩnh gì quá lớn.

Cho tới rất lâu sau này, mới hiểu ra được, hóa ra là Vũ Văn Thành Đô đã sắp đặt một số cành cây có tiếng động đặc biệt ở trong khu rưng xung quanh, khi những cành cây này bị đạp gãy, lập tức sẽ phát ra tiếng động làm cho Vũ Văn Thành Đô cảnh giác.

Chiến đấu nổ ra khi tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ ở gần nhất cách căn nhà gỗ kia còn gần tới hai trăm mét, còn bản thân La Hầu còn cách đó tới gần ba trăm năm mươi mét.

Phong Chi Xã thì càng ở xa hơn vì hắn cần phải cắt đứt đường lui của Vũ Văn Thành Đô, lúc này cách căn phòng gỗ ít nhất bốn trăm mét.

Một tiếng hú dài cất lên, Vũ Văn Thành Đô từ trong căn nhà gỗ xông ra, ánh mắt trời chiếu rõ thân hình mạnh mẽ của hắn, sau đó hắn không nói một lời, mau chóng chuyển mình phi băng băng về phía đông bắc.

Lổ hổng này vừa vặn là chỗ quân Lam Vũ còn chưa kịp lập kín, bởi vì nơi đó có một con suối nhỏ, nước suối chảy rất siết, có thể dễ dàng mang người đi, các tay súng bắn tỉa còn chưa tới được vị trí của dòng suối nhỏ đó.

- Mẹ kiếp!

Phong Chi Xa lập tức biết hành động sắp bị phá sản rồi, tốc độ phản ứng của Vũ Văn Thành Đô thực sự quá nhanh, nhanh tới mức làm người ta không sao tin nổi.

Phong Chi Xã bắn bừa một phát, tiếng súng mau chóng phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng rậm, tiếng súng này là một tin tiệu, tín hiệu này cho phép tự do nổ súng.

Trong thoáng chốc, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều thay nhau nổ súng, nhưng hiệu quả lại không được như ý muốn.

Súng ngắm mà quân Lam Vũ được trang bị hiện nay, thường đều là súng ngắm Già Lan Mã đời thứ hai có gắn kính viễn vọng với tầm nhìn được tăng cường gấp bốn lần, ở phương diện độ chính xác và tầm bắn đều được cải tiến không ít, còn được trang bị đạn súng ngắm chuyên dụng, đã trở thành lợi khí giết người được các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ yêu thích nhất.

Nhưng, loại súng ngắm này cũng không phải là không có khuyết điểm, đó là nòng súng của nó rất dài, trọng lượng cũng khá lớn, không thích hợp sử dụng trong vùng rừng núi lắm, hơn nữa, nó cũng không thích hợp sủ dụng khi đang di chuyển.

Nhưng vào lúc này đây, gần như tất cả các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đầu đang di chuyển tới vị trí của mình, cho nên bọn họ phải tiến hành xạ kích trong lúc di chuyển.

Trong chớp mắt, Vũ Văn Thành Đô đã rời khỏi căn nhà gỗ của mình được một khoảng năm mươi mét, còn lúc này ở bên trong căn nhà gỗ cũng có ba người khác đồng loạt xông ra, hơn nữa bọn chúng tựa hồ cùng phát hiện ra lỗ hồng quân Lam Vũ chưa kịp lấp kín phia con suối nhỏ nằm ở hướng đông bắc.

Bọn chúng lập tức theo phía sau Vũ Văn Thành Đô nhào về phía đông bắc, đạn từ mé bên sườn bắn tới, không thể tóm được thân hình của bọn chúng.

Vị trí hiện tại của La Hầu, vừa vặn ở hậu phương của bọn chúng.

Dùng mũi sắt của giày lính đá văng đám cành lá rụng, đem những thứ đất đá và cỏ dại có thể khiến cho khi mình xạ kích thân thể không được thăng bằng trừ bỏ hết, cho tới tận khi phía dưới lộ ra đất đỏ, La Hầu mới theo phản xạ điều kiện gác khẩu súng ngắm lên một chạc cây rất lớn.

Đề đề phòng khi đạn rời nòng sản sinh ra chấn động làm cho chạc cây bị lún xuống, từ đó ảnh hưởng tới độ chuẩn xác khi bắn, La Hầu lật tay rút ra cây dao găm tước hết vỏ cây đi, còn thuận tay khoét một chỗ hõm trên cành cây, sau đó đặt súng ngắm lên.

Ba trăm sáu mươi mét…

Ba trăm bảy mươi mét ….

Con số bên trên kính ngắm đang không nhừng vọt lên.

Mục tiêu mà La Hầu nhắm vào chính là lão già cách mình gần nhất, dù sao lão ta tuổi tác đã cao, bởi thế tốc độ trong số những kẻnày là chậm nhất, xung quanh nhưng tiếng súng lác đáng vang lên liên tục, nhưng đám người Vũ Văn Thành Đô không bởi vì thế mà dừng lại bước chân thoăn thắt đang bỏ trốn.

Trong tích tắc đó, La Hầu phát hiện ra khoảng cách Vũ Văn Thành Đô so với mình đã vượt quá bốn trăm mét tựa hồ sắp thoát khỏi tầm khống chế của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ.

Hít nhẹ một hơi, La Hầu hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đem tất cả những tạp nhiệm, tất cả những thứ có liên quan tới Vũ Văn Thành Đô hoặc là quân Lam Vũ, đều quét sạch ra khỏi đầu, ở trong đầu hắn lúc này chỉ có thân hình có hơi lom khom của lão già quân sư kia thôi.

Lão già quân sư đang hơi lay động trong đầu ruồi của ống ngắm đại khái cũng không phát hiện ra, ở dằng sau lưng minh, trên khoảng cách ba trăm tám mươi mét, có một họng súng đen ngòm đang nhắm chuẩn vào lão, cho nên không tận lực thay đổi vị trí.

Gần như không có bất kỳ một tiếng động nào, La Hầu khe khe bóp cò súng.

Đoàng!

Âm thanh viên đạn rời nòng truyền vào trong lỗ tai La Hầu, nhưng hắn hoàn toàn không có chút phản ứng nào, tất cả mọi thứ gần như đã đông cứng lại, hiện giờ ở trong con mắt của hắn, chỉ có lão già ở bên trong ống ngắm kia thôi.

Ước chừng nửa giây sau khi viên đạn rời khỏi nòng, La Hầu nhìn thấy thân thể của lão già đó rung lên, sua đó loạng choạng xô về phái trước, tựa hồ không gặp phải ảnh hưởng gì quá lớn.

Bất quá La Hầu mau chóng phát hiện ra, lão già đó đã mất đi cảm giác về phương hướng, đêm thẳng đầu vào một thân cây lớn, than cây đó hất văng lão ta trở ngược lại, rồi không còn chút động tĩnh gì nữa.

Yeah! Giết được một tên rồi! La Hầu hưng phấn nói với bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.