Hắn không biết Cổ Địch Sâm kết cục là đã lần ra dấu vết từ đâu, nhưng bất luận như thế nào thì Dương Túc Phong cũng không thể không bội phục sự tinh khôn của Cổ Địch Sâm, quả thật, Da Luật Cao Phi suất lĩnh quân đoàn đệ nhị đội hải quân lục chiến xuyên qua đường Tử Vong, đã phạm vào một sơ xuất rất lớn, ngoại trừ những gian nan nguy hiểm ven đường ra, thì một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, thì cũng là một mối hiểm họa lớn.
Ánh mắt Dương Túc Phong nhất thời trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nếu có kẻ nào tiết lộ bí mật này, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn phương án giết người diệt khẩu.
Dương Túc Phong trầm mặc đúng ba giây đồng hồ, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra sát khí như gã đao phủ đã từng giết hàng vạn người, gằn giọng từng chữ một nói: “Cổ Địch Sâm, ngài đang uy hiếp ta đấy hả?”
Cổ Địch Sâm nhất thời toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Không, không, không, ta tuyệt đối không có ý cả gan như vậy. Chúng ta chỉ là trao đổi, trao đổi, trao đổi ngang hàng mà thôi. Quân của ta tuyệt đối không có ý dám mạo phạm các ngài, ta chỉ là hy vọng, bọn họ cũng có thể tham dự công kích Mông Địa Tạp La, ngài biết đấy, cừu hận của chúng ta đối với Tô Lai Mạn Tứ Thế, cũng không kém gì ngài, hơn nữa, khả năng thông thuộc đối với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á của bọn chúng, tuyệt đối vượt trên quân đội của ngài, ta nghĩ không ra sự hợp tác của chúng ta có chỗ nào không tốt cả...”
Theo ngữ khí thong thả, ôn tồn của Cổ Địch Sâm, còn kèm theo thần thái chân thành cực kì hiếm thấy, Dương Túc Phong cảm giác được một loại tình cảm chân thật biểu lộ, mà không phải là sự đóng kịch dối trá. Cứ cho là Cổ Địch Sâm luôn tạo cho người ta một cảm giác là y vĩnh viễn cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc chân thật của chính mình, tất thảy đều che giấu dưới bộ dạng mập mạp phì nộn của hắn, che giấu tận chân tơ kẽ tóc, nhưng ở khoảnh khắc ngắn ngủi này, hắn có thể phán đoán được chính xác, lời đối phương nói thật sự là chân tình, thật sự là lời nói từ sâu thẳm tận đáy tâm can y. Mặc dù không cách nào có thể xác định hắn rốt cục là đằng sau có những nguyên nhân và mục đích gì, đã khiến cho hắn đi đến quyết định như vậy, phải biết rằng, muốn cho con cáo già Cổ Địch Sâm vốn là một kẻ tinh ranh bậc thầy lại nói ra những lời chân thành đến như vậy, đích xác không phải là một chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không mơ tưởng hão huyền rằng chính nhân cách hơn người của y đã toát ra thứ mị lực chinh phục đối phương. Chỉ có ích lợi, vĩnh viễn chỉ có ích lợi mới có thể khiến một kẻ như Cổ Địch Sâm phải đến đây diện kiến y, Cổ Địch Sâm hy vọng có thể từ quân Lam Vũ sẽ có thể đạt được lợi ích to lớn hơn so với lợi ích hiện tại, đây mới chính là nguyên nhân căn bản khiến hắn đầu nhập vào đây.
Dương Túc Phong nhìn Cổ Địch Sâm thật chăm chú, tựa hồ đang muốn tìm kiếm, lần ra đầu mối ích lợi đang che giấu trong lòng y, đồng thời cũng thong thả mà trầm thấp nói: “Cổ Địch Sâm, ngài nguyện ý trả một cái giá quá đắt như vậy, kết cục là ngài muốn đạt được điều gì ở chỗ bọn ta vậy?”
Cổ Địch Sâm cười cười, cái kiểu cười mang tính nhà nghề này, muốn cười là cười, muốn nín là nín, biến hóa dễ dàng như trở bàn tay, nhưng mà mới thoạt nhìn lại có vẻ chân thành cực kỳ, chỉ là những thớ thịt trên khuôn mặt phì nộn của y lại được một phen co lại chen chúc nhau theo vẻ mặt cười, ngữ điệu rất trầm ổn ôn tồn, nhưng lại có chút dư vị chua xót, trầm ngâm nói: “Không phải ta nghĩ đạt được cái gì. Mà là người Cách Lỗ Cát Á muốn đạt được cái gì. Bọn ta muốn hợp nhất thành một với Cách Lai Mỹ, nghĩ đến một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, bọn ta muốn đạt đến một cuộc sống có trật tự xã hội mà trong đó quân Lam Vũ nắm quyền trị pháp, kiểm soát pháp luật, bọn ta muốn được sống những ngày yên ổn an cư lạc nghiệp.”
Dương Túc Phong vẫn chú mục vào hắn thật lâu, con mắt từ từ nheo lại lim dim thành một đường thẳng, hắn tin tưởng người Cách Lỗ Cát Á đích xác là có hy vọng như thế. Nhưng lại rất hoài nghi hành vi cá nhân của con người Cổ Địch Sâm, cho nên trong ngữ khí có chút dư vị châm biếm mỉa mai, thanh âm tuy không cao nhưng lại rất bén nhọn nói: “Ngài cam tâm từ bỏ quyền lực của mình thật ư?”
Con mắt Cổ Địch Sâm cũng nheo lại thành một đường thẳng như thế, trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên thần sắc thống khổ không sao kìm giấu nổi, chậm rãi lắc đầu nói: “Ta không cam tâm, nói thật ra, ta thật sự không cam tâm, nhưng mà ta không thể không từ bỏ. Nếu như ta không cam tâm, thì từ đầu đến cuối ta có thể mất hết toàn bộ mọi thứ, chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thậm chí đến tính mạng người thân và đồng bào cũng không còn chứ đừng nói là chỉ mất đi quyền lực hiện có.”
Dừng lại một chút rất nhanh, ánh mắt của hắn thoáng chốc bỗng trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lùng nói: “Ta biết ngài ở đằng sau lưng ta đã lến lút âm thầm chiêu hàng Nại Quí Tư, hắn cũng tỏ vẻ muốn hàng phục ngài. Nếu như ta không ngay lập tức ra quyết định. Sợ rằng quá hai tháng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Ta chỉ có hai lựa chọn, một là ngay lập tức giết chết Nại Quí Tư, sau đó phất cờ kháng chiến, công khai cùng quân Lam Vũ các ngài đối kháng, cuối cùng bỏ mình sa trường; hai là nhanh chân đoạt lấy cơ hội trước Nại Quí Tư hàng phục ngài trước. Để hắn chậm chân chỉ còn lại con số không. Ta không muốn chết, nên không thể làm gì khác hơn là sớm tới gặp ngài.”
Dương Túc Phong trầm mặc nhìn chằm chằm sắc mặt của Cổ Địch Sâm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo là thay đổi.
Sắc mặt của Cổ Địch Sâm cũng nhìn không ra có bất cứ gì điều gì đặc biệt, phảng phất như là không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Dương Túc Phong vẫn biết, cái gã Cổ Địch Sâm này thật sự là nhân vật chính trị khôn khéo tinh ranh nhất mà từ trước đến giờ hắn đã chạm trán, cho dù Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng không có cách gì so sánh được với hắn. Bộ dạng mập mạp ngu ngơ của hắn rất thuận tiện để che giấu sự khôn khéo giảo hoạt của hắn, làm cho người ta rất dễ dàng sinh ra một loại tâm lý khinh bỉ và xem thường hắn, trên thực tế, ánh mắt của hắn, sự giảo hoạt của hắn, sự biến hóa khôn lường của hắn. Cái cách điều khiển tâm can bài trí bụng dạ của hắn trong lúc nói chuyện qua lại, quả thực đều khiến cho Dương Túc Phong cảm giác được người này quả thực không phải hạng tầm thường.
Nếu không phải là quân Lam Vũ có đủ lực lượng kiên cường, đủ để giết chết toàn bộ đội chiến sĩ Hắc Ưng, nếu không, đối phương có lẽ hiện tại trong lòng đang cực kỳ coi rẻ sự tồn tại của chính mình không đáng một đồng xu mẻ. Nói đến cùng, Cổ Địch Sâm sở dĩ muốn xuất hiện trước mặt mình, chính là muốn hoàn toàn giải trừ sự uy hiếp từ quân Lam Vũ đối với người Cách Lỗ Cát Á. Nếu đối phương mạnh quá đến mức mình không có cách nào đối phó nổi, như vậy thì chỉ còn cách là khiến cho chính mình cũng trở thành một thành viên cùng phe với đối phương thì sẽ có thể tiêu trừ được uy hiếp, Cổ Địch Sâm thật sự rất hiểu được đạo lý này.
Đồng thời, Dương Túc Phong cũng vô cùng bội phục mạng lưới tình báo của Cổ Địch Sâm, mạng lưới tình báo của hắn đích thực vừa xuất sắc vừa có hiệu quả cao, có thể giống như mạng nhện thám thính từng cử động rất nhỏ phát sinh ở chung quanh, hơn nữa còn đưa ra phản ứng rất đỗi nhanh chóng mà hữu hiệu, kịp thời, hành động cơ mật của quân Lam Vũ bí mật xuất binh đi Viễn Cổ thông đạo và chuyện mượn sức Nại Quý Tư đều là chuyện bí mật như vậy mà cũng không có cách nào lọt khỏi mắt y.
Nại Quí Tư chính là nhân vật số hai trong đám người Cách Lỗ Cát Á, y có quan hệ không tốt với Cổ Địch Sâm, dưới sự thuyết phục mua chuộc của Dương Túc Phong, Nại Quý Tư quả thật là có khuynh hướng đầu nhập vào quân Lam Vũ. Song, Nại Quí Tư không biết là bởi vì chưa từng diện kiến qua sự lợi hại của quân Lam Vũ, hoặc là cảm giác Cổ Địch Sâm quá khó đối phó, cho nên chậm chạp không tỏ rõ thái độ của mình, lại càng không có động tác chính thức cụ thể tỏ rõ muốn đầu nhập, khiến cho Dương Túc Phong trong lòng quả thực không vui, quân bộ quân Lam Vũ cũng đã bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu lập kế hoạch dùng vũ lực giải quyết chiến sĩ Hắc Ưng.
Vốn Dương Túc Phong tưởng rằng chuyện này là được ẩn giấu dưới lớp thiên y vô phùng, một giọt nước cũng không lọt, bởi vì trước sau vẫn đều là cùng Nại Quí Tư giữ liên lạc đơn phương một phía, hơn nữa là thông qua mật mã ký hiệu do người phụ trách vô tuyến truyền tin liên lạc qua lại, ở giữa không có bất kỳ kẻ nào ra vào biên giới Cách Lỗ Cát Á, thì sẽ không thu hút sự chú ý của người Cách Lỗ Cát Á, về phía Nại Quí Tư thì lại càng thêm không có người thứ hai biết chuyện này, nào ai có ngờ Cổ Địch Sâm thần thông quảng đại, vẫn đánh hơi thấy được.
May là, bởi vì có áp lực và lực chấn nhiếp của quân Lam Vũ quá mạnh mẽ, Cổ Địch Sâm không sử dụng biện pháp mạnh, nếu không, Nại Quí Tư đã lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều. Người lãnh đạo chiến sĩ Hắc Ưng là Qua Đức Lý Khắc chẳng qua cũng chỉ là một tên lính thuần túy, hắn không thể thâm nhập vào nội tình đấu tranh của người Cách Lỗ Cát Á, nhưng Dương Túc Phong cũng tin tưởng, nếu như Cổ Địch Sâm hạ lệnh hắn giải quyết Nại Quí Tư, hơn nữa lấy tội danh chính là cấu kết quân Lam Vũ mà nói, thì nhất định Qua Đức Lý Khắc khẳng định sẽ dựa theo mệnh lệnh chấp hành, đem thế lực của Nại Quí Tư nhổ sạch tận gốc.
Một sự yên lặng rất đỗi an bình nhưng vẫn có chút căng thẳng.