Các chiến sĩ của quân Lam Vũ cũng thừa cơ không ngừng ném lựu đạn lên chiến đấu hạm của đối phương, trong một chuỗi những tiếng nổ liên tiếp, chiến đấu hạm của đối phương bị phá hủy hoàn toàn, chỉ nhìn thấy trên sàn thuyền bị nổ ra mấy lỗ hổng lớn, lựu đạn thuận theo những lỗ hổng đó tiếp tục rơi xuống, phát ra những tiếng nổ càng kịch liệt hơn trong khoang thuyền, cả chiếc chiến đấu hạm bị thương tổn nghiêm trọng, chầm chậm chìm xuống.
Thương Hải vội vàng chỉ huy ngươi chém đứt tất cả dây dừng, để tránh quân hạm của bản thân cũng bị đối phương kéo chìm, chỉ nhìn thấy ba phút sau, chiến đấu hạm của đối phương phát nổ dữ dội, một quầng lửa chói mắt ánh lên, sau đó hoàn toàn chìm vào đáy biển, hình thành một xoáy nước cực lớn.
“Bọn chúng là ai vậy?” Từ Bân nghi hoặc hỏi, từ lúc bắt đầu cho tới hiện giờ, hắn cũng chẳng biết những kẻ này lai lịch như thế nào, rồi lại vì sao mà tập kích mình. Từ cuộc chiến giáp là cà vừa rồi mà xét, kẻ địch là hải tặc không có gì phải nghi ngờ, không một ai thành thạo kỹ xảo leo thuyền như thế. Nhưng, vì sao hải tặc lại tấn công hải tặc chứ?
Thương Hải thâm trầm lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.”
Tiếng súng đơn điệu lác đác vang lên, đó là Vương Văn Đạt đang hứng thú bắn những tên hải tặc vẫy vùng trong nước biển. Chuyện mà hắn thích làm nhất, chính là như thế này, chỉ một mình mình thu dọn chiến trường, theo hắn mà nói, tín điều cái ác phải trừ tận gốc là lẽ tất nhiên phải làm, hơn nữa không phải mỗi một người đều có thể làm được. Ít nhất thì Phùng Dịch Thanh không có hứng thú tiếp tục truy kích những tên hải tặc rơi xuống nước này.
Ngăn cản Vũ Văn Đạt nổ súng, Từ Bân hạ lệnh bắt mấy tên hải tặc may mắn sống sót lên, muốn từ trong miệng bọn chúng moi ra được chút manh mối.
“Các ngươi là ai?” Từ Bân hung dữ chất vấn.
Thế nhưng bất kể Từ Bân hoặc là Thương Hải dày vò bọn chúng khốc liệt như thế nào, thậm chí giết chết bọn chúng một cách tàn nhẫn vô tình, cũng không có một tên hải tặc nào trả lời. Rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là hải tặc bình thường, mà là tinh anh trong nhóm hải tặc nào đó. Đồng thời rất có khả năng là đám hải tặc bình thường này thực sự không biết manh mối có giá trị nào.
Sau khi tên hải tặc cuối cùng ruột bị Thương Hải cắt đứt từng đoạn từng đoạn một, tên hải tặc đó cuối cùng cũng đứt hơi, Thương Hải vẫn không có được bất kỳ đáp án nào. Nhưng có một số vấn đề không cần có đáp án cũng có thể biết được, đó chính là khẳng định đối phương nhằm vào kim ngân tài bảo trên thuyền mình mà tới. Lặc Ngõa Sắt Nhĩ từ đại lục Y Vân vận chuyển một chiếc thuyền lớn hàng hóa như vậy, không một tên hải tặc nào mà không động lòng.
Trong trận chiến giáp lá cà ngắn ngủi mà kịch liệt này, phần eo của Phùng Thanh Dịch bị mũi lao quét qua một phát, mất đi một miếng thịt lớn, ngoài ra còn có mấy thủy thủ thuộc hạ của Thương Hải hi sinh, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng có hai chiến sĩ bất hạnh hi sinh. Trong khoảng cách ngắn như thế, mũi lão của đám hải tặc đúng là uy hiếp rất trí mạng, may mà các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không cho đối phương có cơ hội phóng lao.
“Bây giờ làm thế nào đây?” Từ Bân trông đợi nhìn Thương Hải.
Thất phu vô tội, bởi mang ngọc mà có tội, chẳng ai biết được khi nào sẽ tiếp tục bị thuyền hải tặc bất minh đột nhiên đánh tới.
“Chúng ta không thể ẩn nấp mãi được, chúng ta phải đổ bộ từ cảng Roberts” Thương Hải trầm tĩnh nói.
Từ Bân hơi khẽ giật mình ngạc nhiên nói: “Ngươi tin chắc như vậy có thể được sao?
Cảng Roberts chính là cửa cảng lớn nhất phồn hoa nhất của đảo Tinh Gia Khắc, cũng là nơi đám hải tặc ra vào, tên của nó chính là tơi từ mệnh danh của thuyền trưởng Roberts tổ tông của những hải tặc, từ đó có thể biết được địa vị của nó. Cái cửa cảng này nắm dưới sự khống chế tuyệt đối của gia tộc Hải Lôi Đình, quanh năm ở cửa cảng có hạm đội Hải Lôi Đình cường đại neo đậu, mỗi năm gia tộc Hải Lôi Đình đều thu được hàng hóa không ít từ cửa cảng này. Bởi vì tất cả những tang vật của hải tặc Sở La Môn cơ bản đều phải lên từ nơi này, sau đó chuyển tới bán ở vương quốc Lữ Tống, hoặc là những địa phương xa hơn nữa, gia tộc Hải Lôi Đình rút được hai mươi phần trăm lợi nhuận từ chỗ hàng hóa này.
Thương Hải cẩn thận cân nhắc, thận trọng nói: “Nếu như chúng ta còn vởn vơ ở nơi này, khả năng còn sẽ bị những hải tặc khác tập kích. Đại pháo trên con thuyền này của chúng ta chỉ là đồ trang trí, không thể hi vọng được, nếu như hải tặc quá nhiều chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta chỉ có cách trực tiếp lên bờ từ cảng Roberts, mới có thể tránh được sự tập kích của những đám hải tặc khác.”
Từ Bân nửa tin nửa ngờ nói: “Nhưng chúng ta có thể bình an lên bờ được ở cảng Roberts không?”
Cảng Roberts chính là cửa cảng được gia tộc Hải Lôi Đình khống chế chặt chẽ, không những có công trình hoàn thiện, hơn nữa ở phụ cận cửa cảng thường xuyên có hạm đội hải tặc cỡ lớn tuần tra, chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” chỉ là một chiếc chiến hạm kiểu cổ, muốn dùng sức mạnh tấn công cửa cảng kiên cố này há dễ dàng được? Cho dù là hạm đội A Phương Tác có dốc hết cả ổ ra mà không có hải quân lục chiến đội hùng mạnh phối hợp, cũng không thể công chiếm thuận lợi được.
Thương Hải ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về mặt biển phía tây, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Chuyện do người làm, thế nào chẳng có cách. Người tộc Đường chúng ta không phải có một câu nói, xe tới trước núi tự có đường sao? Trời không tuyệt đường con người, chúng ta thế nào cũng có cách trà trộn vào cảng Roberts.”
Từ Bân mẫn cảm phát giác ra Thương Hải dùng từ “trà trộn”, vì thế không nói gì nữa.
Có lẽ Thương Hải thực sự có biện pháp gì đó trà trộn vào cảng Roberts rồi.
Tựa hồ như để xác nhận cách nghĩ của Thương Hải, chiến đấu hạm Bối Đế Âu chuyển hướng di chuyển, tiến về cảng Roberts, kết quả còn chưa đi được bao xa, lại gặp phải đòn tập kích thứ hai của hải tặc. Lần này tập kích bọn họ không phải là một chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn nữa, mà là ba chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn và hơn mười chiếc chiến hạm cỡ nhỏ. Bọn chúng tựa hồ sớm đã đợi chiến đấu hạm Bối Đế Âu ở hải vực này đi qua. Vừa phát hiện ra bóng dáng của Bối Đế Âu, liền lập tức từ bốn phương tám hướng ào tới, giống như một bầy sói vậy, lập tức vây chặt Bối Đế Âu ở giữa.
Có thể dễ dàng nhìn ra, kẻ địch đã nhắm vào chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đã rất lâu rồi.
Nhưng Từ Bân thế nào cũng không nghĩ ra nổi, kẻ địch làm sao mà biết được mình sắp đi qua nơi này chứ?
Ở lần này, Thương Hải mau chóng nhận ra được đối phương chính là hạm đội hải tặc của nữ hải tặc Tắc Lạp A Chi Toa, mặc dù đối phương cũng hạ cờ hải tặc xuống, hơn nữa cũng thành công xóa hết đi tất cả dấu hiệu trên thuyền hải tặc, nhưng lại có sự tồn tại của một nữ hải tặc, Thương Hải nhìn một cái là nhận ra ngay là nữ hải tặc Phượng Thiên Kiều nữ giả nam trang. Phượng Thiên Kiều chính là con gái của Tặc Lạp A Chi Toa, cũng là nữ nhân dâm đãng nhất trong số những hải tặc Sở La Môn, cơ hồ không có một thủ lĩnh hải tặc nào không có quan hề mờ ám với ả, đó là nữ nhân thực sự có thể làm được tình và dục hoàn toàn tách biệt.
Đồng thời Thương Hải cũng nhận ra, chiến đấu hạm dẫn đầu kia chính là chiếc “Hỏa Hồ Điệp” của Tắc Lạp A Chi Toa, ở hai bên mạn thuyền của nó có rất nhiều hình bươm bướm nhô lên, đó đều là những góc cạch do cương thiết tạo thành. Khi va đụng với kẻ địch, những góc cạnh hình con bươm bướm này có thể tạo thành tổn thương cực lớn cho boong thuyền của đối phương. Có thể nói Tắc Lạp A Chi Toa nếu đã xuất hiện kỳ hạm của mình thì trên cơ bản không cần thiết phải che dấu nữa, bởi vì kỳ hạm của ả thì ai ai cũng nhận ra được.
Trong bảy nhóm hải tặc lớn của hải vực Sở La Môn, quan hệ giữa Lặc Ngõa Sắt Nhĩ và Tắc Lạp A Chi Toa vốn còn tương đối mật thiết, từng sinh hoạt cùng nơi một thời gian dài, nhưng vì sau Hi Đức Lạp Khố Đế tới, khiến cho quan hệ của hai người nhạt đi rất nhiều, cuối cùng bị Tắc Lạp A Chi Toa vứt bỏ Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, sống cùng với Hi Đức Lạp Khố Đế, hơn nữa còn sinh ra một đứa con gái, vì thế Lặc Ngõa Sắt Nhĩ và Tắc Lạp A Chi Toa trở mặt thành thù, hai bên thường xung đột không ngớt, trở thành nhân tố không an toàn nhất trong hải tặc Sở La Môn trước khi A Phương Tác tới.
Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào con thuyền hải tặc của A Chi Toa, Từ Bân bình tĩnh nói: “Xem tình hình này thì ả hải tặc đó muốn giáp chiến với chúng ta rồi.”
Cửa số khoang pháo của chiến đấu hạm “Hỏa Hổ Điệp” không mở ra, tựa hồ không định nổ pháo. Rất hiển nhiên, đối phương cũng biêt trên chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” chở vô số kim ngân tài bảo, không nỡ đánh chìm nó, nếu không món hàng hóa làm người ta điên cuồng kia đã sớm chìm vào đại hải rồi.
Tâm tư của Thương Hải lại chẳng ở trên người nữ hải tặc, ngược lại ánh mắt sáng quắc chăm chú vào mặt biển mịt mù ở phương bắc, lơ đễnh nói: “Thật kỳ quái, làm sao mà có nhiều người biết sự tồn tại của con thuyền của chúng ta như thế? Vì sao Lặc Ngõa Sắt Nhĩ yên tâm để thủ hạ một mình một thuyền lang thang trên mặt biển như thế? Chẳng lẽ hắn không biết là đám huynh đệ tỷ muội của hắn này nhìn thấy kim ngân châu báu sẽ thèm nhỏ giãi ư?”
Vấn đề thâm ảo như vậy Từ Bân đương nhiên chẳng hiểu nổi mà trả lời, nhưng hắn hiểu một đạo lý đơn giản nhất, đó chính là chim chết vì mồi, người chết vì tiền, nếu như trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu đã có nhiều kim ngân châu báu như vậy, thì đám hải tặc chấp nhận bỏ mạng giành lấy khẳng định cũng không ít.
Gió biển đột nhiên trở nên mãnh liệt, bầu trời cũng bắt đầu âm u, hình như sắp có mưa bão tới rồi.
Từ Bân hơi chút cau mày lại, nếu cuồng phong bạo vũ đột nhiên tới, như vậy trận chiến này chắc chắn sẽ trở nên càng kịch liệt và tàn khốc.
Quả nhiên cuồng phong bạo vũ nói tới là tới, mưa lớn ào ào đổ xuống như trút nước, tức thì làm cho mặt biển thành một khoảng trắng mênh mông, những hạt nước mưa to bằng hạt đậu giống như mưa đánh đánh lên trên sàn thuyền, làm cho trên cả sàn thuyền toàn bộ đều là nước mưa chảy thành dòng. Dưới cuồng phong tập kích, chiến đấu hạm Bối Đế Âu chòng chành trên sóng biển, rung lắc giống như ngựa hoang chạy trên đường núi. Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội phải nắm chắc lấy lan can hai bên boong thuyền mới miễn cưỡng duy trì được thân thể của mình cân bằng, nếu như lúc này mà đám hải tặc lên thuyền thì ngay cả nổ súng cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Bất quá không một tên hải tặc nào có thể vượt qua mưa bão để lên được.