Giang Sơn Tống Đế

Chương 57: Chương 57: Cùng ngủ ngoài trời




Triệu Viện cũng nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn thay đổi vô cùng lớn.

Hắn đã không còn nửa điểm dấu vết của năm đó, vóc người hết sức cao lớn, đã cao hơn Triệu Viện nửa cái đầu, làn da màu lúa mì sáng bóng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng. Ánh mặt trời rọi thành từng chùm trên người hắn, đai lưng màu đen buộc quanh áo giáp, hiện ra eo lưng thẳng tắp. Trên đai lưng có treo bội kiếm, trên chuôi có gắn chùm tua vải màu đỏ, đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Đây là một nam tử trưởng thành cao lớn uy mãnh (*Mạnh mẽ dữ dằn đáng nể sợ.), không còn là thiếu niên dáng vẻ ngây thơ của năm đó nữa rồi.

Trong khi Triệu Viện đang quan sát Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng đồng thời đánh giá Triệu Viện. Cả người mặc đồ trắng khiến cho Triệu Viện thoạt nhìn hết sức tao nhã, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt nhưng lại hết sức thâm trầm, lại giống như hồ sâu không đáy, cả người toát lên một loại dáng vẻ hoàng thất cao quý.

Tiêu Sơn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được Triệu Viện ở chỗ này, sau khi hắn hỏi liên tiếp mấy vấn đề, mới phát hiện dường như mình hỏi nhiều quá, liền ngại ngùng cười cười.

Triệu Viện cũng mỉm cười, vào thời điểm này, dường như có nói nhiều hơn nữa, cũng không có ý nghĩa bằng một nụ cười.

Hai vị tướng lĩnh đồng hành cùng Tiêu Sơn lúc này cũng chạy tới, nhảy xuống ngựa, dò hỏi Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn huynh đệ, vị này chính là?”

Lúc này Tiêu Sơn mới phục hồi tinh thần, kéo Triệu Viện lại giới thiệu cho hai người kia.

Hắn chỉ vào vị tướng lĩnh hơn ba mươi tuổi, để một chòm râu dài, giới thiệu: “Vị này chính là Hộ quân – Bộ Quân đệ nhị Chu Hoành tướng quân của Trấn Giang phủ.”

Triệu Viện chắp tay hành lễ: “Chu tướng quân hữu lễ!”

Quân đội triều Tống chia làm quân, tướng, đội tam cấp, mỗi đơn vị quản lý từ ba trăm đến hơn một ngàn người, tương đương với cấp bậc đoàn trưởng của thời đại sau này, cũng là sĩ quan trung cấp; gọi là Tướng quân, một quân ước chừng vạn người, lại có hơn mười tướng quân.

Tiêu Sơn giới thiệu vị tướng lĩnh hơn hai mươi tuổi kia, cũng là một tiểu tướng quản lý hơn ba trăm người, gọi là Kim Thắng.

Sau khi giới thiệu hai người xong, Tiêu Sơn liền kéo Triệu Viện, nói: “Vị này chính là... bằng hữu của ta. Gọi là..” Thời điểm nói tên, Tiêu Sơn có chút rối rắm, hắn nhìn thấy Triệu Viện chỉ đi một mình, liền biết rõ y không muốn bất kỳ người nào phát hiện ra thân phận của mình, nên thuận miệng nói: “Gọi là Triệu Thận.”

Triệu Thận là tên gọi sau khi Triệu Viện xưng đế, mình giới thiệu cái này, cũng coi như tiếc lộ chút xuất xứ.

Sau khi ba người chào hỏi, bởi vì nhiều người, Tiêu Sơn cũng không tiện trò chuyện, liền nói với Triệu Viện: “Thần còn có chuyện muốn làm, chờ cho xong xuôi lại đến tìm người! Người chuẩn bị đến chỗ nào?”

Triệu Viện đã từ miệng những tên lính Kiến Khang phủ mà sớm biết Tiêu Sơn muốn đi diệt trừ mấy yêu tặc ở Tuyên Châu, y vừa vặn trái phải không có gì làm, lại gặp được Tiêu Sơn, đương nhiên không chịu rời đi như thế, liền nói: “Ta biết các ngươi muốn đi làm cái gì, cũng không bận, ta cũng muốn đi nhìn một chút.”

Tiêu Sơn lấy làm kinh hãi, đây chính là đụng đến đao thật thương thật, vạn nhất có gì sơ suất, mình tuyệt đối không đảm đương nổi. Lập tức không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: “Không thể! Lỡ như người gặp phải chuyện gì, thần nhưng đảm đương không nổi.”

Triệu Viện không đáp, hai người Chu Hoành cùng Kim Thắng liền nói: “Chỉ là mấy tên tặc nho nhỏ, khẳng định vọng phong phi mỹ (*thua chạy như cỏ lướt theo gió; cỏ vừa gặp gió đã gục.), sẽ có chuyện gì? Vị Triệu... Thận huynh đệ này nếu như muốn đi, liền đi xem một chút thì thế nào?”

Tiêu Sơn có chút do dự, Triệu Viện cười nói: “Ta đã một mình ra ngoài, còn có thể gặp phải chuyện gì muốn ngươi chịu trách nhiệm?”

Tiêu Sơn cũng không ngăn cản nữa, Triệu Viện hôm nay đã hoàn toàn khác xa với người trước kia ở Vương phủ, ra ngoài không có tiền hô hậu ủng*, cũng không có trang phục hoa lệ, giống như mấy đứa bạn hàng xóm cùng tuổi. Thân phận cao quý đã trở nên mơ hồ, Tiêu Sơn cũng không muốn cứ như vậy tách khỏi Triệu Viện, thấy Triệu Viện kiên trì, cũng vui vẻ đồng ý.

(*Trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.)

Dọc đường đi hai người cũng không thuận tiện nói chuyện, ngược lại là Chu Hoành và Kim Thắng lại cảm thấy tương đối hứng thú với Triệu Viện, bọn họ quanh năm trong doanh trại, nhìn thấy đều là đám người tục tằng thô kệch, đối với loại người đọc sách nhã nhặn như Triệu Viện, có một loại kính sợ trời sinh cùng hảo cảm xuất phát từ đáy lòng, hỏi đông hỏi tây Triệu Viện, Triệu Viện trả lời từng cái một, vô cùng khéo léo.

Thời điểm đi được nửa đường, Triệu Viện khẽ nói với Tiêu Sơn: “Vừa mới nghỉ chân tại tửu điếm, gặp phải vài tên lính của Kiến Khang phủ, dường như là muốn giết thuộc hạ của ngươi cướp quân trang trà trộn vào, ngươi phải coi chừng.”

Tiêu Sơn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau đội ngũ, dường như có hơn mười người theo sát, liền cười nói: “Không cần phải để ý bọn họ, nếu như đã đến thì bắt bọn họ giao cho Kiến Khang phủ là được rồi!”

Triệu Viện liền không nói gì thêm, thời điểm y ngồi trên lưng ngựa, không ngừng quay đầu nhìn Tiêu Sơn, ánh mắt hai người thường thường chạm vào nhau, đều có một bụng những lời muốn nói, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn xuống, trên đường hành quân không phải là thời điểm quá tốt, đặc biệt là chuyện xưa lại dính dáng đến nhiều bí mật.

Thẳng đến chạng vạng tối, đội ngũ mới dừng lại, Tiêu Sơn cảm thấy chung quanh là đồng không mông quạnh, ngay cả vùng lân cận cũng không có nguồn nước, nên không quá đồng ý cắm trại ở chỗ này, đi tìm hai vị tướng lĩnh kia thương lượng, hy vọng có thể tiếp tục tiến về phía trước, tìm một nơi thích hợp hơn để cắm trại.

Kim Thắng nói: “Trời không còn sớm, đi cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, không cần phiền toái như vậy, nơi này cách Tuyên Thành còn một hai trăm dặm, không người nào dám đến gây chuyện với quân triều đình!”

Chu Hoành phàn nàn: “Chúng ta đã ngàn dặm xa xôi, từ Trấn Giang đến Tuyên Châu vốn để hỗ trợ, Phủ Doãn* Tuyên Châu phủ không tới tiếp đón coi như xong đi, chúng ta cũng không cần gấp gáp như vậy, muộn vài ngày cũng không có gì!”

(*Chức quan đứng đầu một phủ, nơi đặt kinh đô.)

Tiêu Sơn thấy hai người không nghe mình khuyên bảo, mặc dù có cảm giác không ổn, nhưng cũng không có biện pháp. Trước mắt hắn chỉ là thuộc cấp(*cấp dưới) quản lý hơn ba trăm thuộc hạ, so với hai người kia thì thấp hơn một cấp, cũng không nên vì loại chuyện này mà trở mặt dẫn quân độc hành (*đi riêng), đành phải đồng ý nghỉ ngơi ở chỗ này.

Binh sĩ liền dựng trại, Chu Hoành cùng Kim Thắng lại phái người của mình đi thăm dò mấy hộ nhà nông lân cận, để bọn họ dâng đồ ăn nước uống, cũng cưỡng ép mấy phú hộ nhượng ra ba gian tốt nhất, cung cấp cho ba vị tướng lĩnh nghỉ ngơi.

Triệu Viện thấy đội quân chỉ hơn ngàn người, đã quấy đến chỗ này gà bay chó sủa, không khỏi nhíu mày: “Đại Tống ta đóng quân, không thể tưởng được có thể quấy nhiễu dân như vậy.”

Tiêu Sơn cũng không thể tránh được, loại tình trạng này cũng không có gì đặc biệt, phần lớn quân đội xuất hành đều là như vậy. Hắn chỉ có thể hạn chế thuộc hạ của mình, không cho phép đi quấy rối dân chúng, nhưng không quản được quân của đội bạn, chỉ có thể mượn câu nói để đời của Hàn Thế Trung: “Quen là tốt rồi...”

Triệu Viện nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc, nếu có một ngày mình ngồi lên ngai vị, nên làm gì để thay đổi tình trạng này.

Chờ đến khi một ngàn người dựng trại xong xuôi, mặt trời vừa vặn ngả về tây, Chu Hoành và Kim Thắng mời Tiêu Sơn cùng đi đến nhà phú hộ trong thôn để nghỉ ngơi, Tiêu Sơn thấy chỗ phú hộ kia, cách nơi đóng quân rất xa, thân là tướng lĩnh lại rời khỏi đội ngũ thật sự là đại kỵ, liền khéo léo từ chối: “Đi đến nhà người khác không tránh được phải uống rượu, không quen lắm! Tiểu đệ ở bên ngoài, canh giữ cho hai vị đại ca.”

Chu Hoành, Kim Thắng thấy Tiêu Sơn không đi, cũng đã thành quen, liền mời Triệu Viện: “Triệu huynh đệ là người có học, ở nơi hoang vu này cũng quá không hợp lẽ, phú hộ kia có một gian phòng tốt, đi vào trong đó đi!”

Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, lắc đầu cười nói: “Đa tạ ý tốt của hai vị đại ca, ta ở một chỗ cùng Tiêu Sơn là được rồi!”

Chu Hoành, Kim Thắng sững sờ, lập tức nhìn Triệu Viện, lại nhìn Tiêu Sơn, liền bắt đầu cười hắc hắc, trong tiếng cười có chút hèn mọn bỉ ổi.

Chu Hoành vịn vai Tiêu Sơn, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, trách không được ngươi đã lớn vậy rồi còn không tìm nữ nhân, thì ra là có khẩu vị này!”

Tiêu Sơn ở trong quân đội hơn một năm, thấy cũng nhiều, đồng tính luyến ái của hậu thế cũng không phải là chuyện gì quá mới mẻ, hiện tại cũng không lạ, nhất là trong quân đội, nơi vừa thiếu nữ nhân, quân kỷ lại vô cùng nghiêm khắc, phàm là binh sĩ có chút thanh tú sẽ dễ dàng bị quấy rối, bản thân Tiêu Sơn cũng gặp phải hai ba bận, lần đầu vẫn còn lúng túng, về sau cũng là —— Quen là tốt rồi.

Hiện tại hắn nghe Chu Hoành cư nhiên dám đùa bỡn Triệu Viện, vội nghiêm mặt nói: “Đừng nói bậy, y không giống chúng ta, không thể đắc tội!”

Chu Hoành cười ha hả, cùng Kim Thắng rời đi, trước khi đi còn quay lại nháy mắt với Tiêu Sơn, giơ tay ra hiệu đầy hạ lưu, sau đó mới nghênh ngang rời đi.

Một nghìn binh sĩ, ngoại trừ Chu Hoành, Kim Thắng mang theo hơn hai mươi người, còn lại đều ở tại chỗ hoang vu, mấy dân chúng trong thôn lân cận đến đưa thức ăn nước uống, sau khi mọi người giải quyết ngay tại chỗ, thời gian vẫn còn sớm, liền có chút rối loạn, bởi vì tướng lĩnh không có, chỉ còn một vài người có nhiệm vụ trông coi binh sĩ. Những binh sĩ này lộn xộn lộn xộn, tụ tập tụ tập, cự mã* bên ngoài cũng dựng đến thưa thớt, Triệu Viện thấy được thì không khỏi lắc đầu: “Trách không được bình loạn (*dẹp loạn) không thành, ngày xưa ta ở Kinh Thành vẫn cảm thấy kỳ quái, triều đình thường xuyên phái mấy nghìn binh sĩ, vẫn không thể nào dẹp loạn được vài trăm người, hôm nay nhìn thấy mới được mở rộng tầm mắt.”

(*Cự mã: vật chướng ngại làm bằng khung gỗ hoặc sắt có chằng dây thép gai ở trên, dễ di chuyển.)

Tiêu Sơn thở dài: “Cái này vẫn còn tốt! Người chưa gặp cảnh binh của Kiến Khang phủ xuất hành, chỉ sợ mới đi được một đoạn đã tản ra hơn phân nửa!”

Tuy rằng hắn nói vậy, nhưng vẫn đi qua lệnh cho thuộc hạ của Chu Hoành, Kim Thắng dựng lại cự mã, lại an bài mấy người canh gác cho trại của mình.

Binh sĩ của ba tướng lĩnh, tự dựng ba trại lớn, Tiêu Sơn lo lắng nửa đêm gặp chuyện không may, liền lường trước mọi việc, an bài thuộc hạ của mình ở phía sau của một gò đất bằng phẳng. Để vạn nhất có xảy ra hỗn loạn, thuộc hạ của mình cũng không ảnh hưởng gì.

Triệu Viện thấy thuộc hạ của Tiêu Sơn, không cần hắn phân phó, liền làm việc trật tự không loạn, sau khi dùng lương khô không chạy lung tung khắp nơi, chỉ chia năm mươi người thành một đội, tại nơi của mình tổ chức trò chơi nhỏ, thủ vệ, tuần tra cùng cảnh giới đều chức nào việc đó, thời điểm thay ca cũng không cần trưởng quan (*đứng đầu trong đơn vị) đến thúc giục. Thoáng cái đã cảm thấy chút an ủi.

Cho đến tận lúc này, hai người mới chân chính có thời gian riêng. Tiêu Sơn ngồi trên mô đất, cách hắn khoảng hơn hai mét là hai binh sĩ có trách nhiệm cảnh giới, nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ nơi dựng trại. Triệu Viện ngồi bên cạnh hắn, hai người cùng nhau kể loại đủ loại tình huống sau khi ly biệt.

Tiêu Sơn phần lớn đều kể lại thú văn cố sự (* tin đồn thú vị. chuyện xưa) có không ít trong quân đội, nói tới nói lui cũng chỉ có chừng đó, Triệu Viện lại nghe đến hứng thú, cũng không cảm thấy buồn tẻ.

Thời điểm Tiêu Sơn nghe được Triệu Viện rõ ràng mới mười tám đã là người đàn ông có gia đình, trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ là gì, nói: “Người vậy mà đã làm cha, còn có đứa nhỏ của mình!”

Triệu Viện cười nhẹ một tiếng, chợt nhớ tới hai vị tướng lĩnh kia, liền hỏi: “Chu Hoành và Kim Thắng kia là sao vậy? Các ngươi xuất hành lần này, rốt cuộc chủ tướng là ai?”,

Tiêu Sơn giải thích một phen, lúc này đây là đang đến Tuyên Châu diệt yêu tặc, tự xưng là cái gì mà vâng mệnh trời, sau khi vẽ bùa có thể khiến người ta đao thương bất nhập (*đao thương không chém được vào người), lại có thể dùng phép cứu chữa dân chúng, đầu độc không ít người, ba tháng trước đã tập hợp được hơn trăm người, quan binh được phái đi vây quét mấy lần, nào có thể đoán được càng vây quét, thanh thế của đối phương lại càng lớn, đã chiếm được huyện thành của Tuyên Châu, theo tình báo mới nhất số lượng đã có hơn sáu trăm người.

Ban đầu, triều đình vốn để cho Kiến Khang phủ phái binh đi vây quét, nhưng Kiến Khang phủ không tình nguyện tổn thất người của mình, thương lượng cùng Trấn Giang phủ, mỗi bên đưa ra hai tướng lĩnh, dẫn binh đi diệt trừ, triều đình có ban thưởng thì mọi người chia đều.

Chu Hoàng và Kim Thắng chính là hai vị tướng lĩnh của Trấn Giang phủ phái tới, người của Kiến Khang phủ còn chưa đến, cũng không biết đang trên đường hay căn bản còn không xuất phát.

Chu Hoành lo lắng mình không thể dẹp được yêu tặc, liền thỉnh cầu thượng cấp Thiệu Hoành Uyên, để cho Tiêu Sơn đã quen biết hơn một năm nay, đã tiêu diệt không ít thổ phỉ cùng đồng hành, coi như là mượn người.

Thiệu Hoành Uyên đương nhiên biết rõ Tiêu Sơn, nghe được Tiêu Sơn nhiều lần diệt trừ thổ phỉ, đáng lẽ phải được thăng cấp, tuyệt đối không chỉ là thuộc cấp quản lý hơn ba trăm người, nhưng lần đầu tiên Tiêu Sơn mang theo thư của Hàn Thế Trung đến gặp ông, ông cũng biết chuyện tình của Tiêu Sơn, không thể thăng cấp, chỉ có thể ém xuống công trạng không báo cáo, miễn cho Tần Cối để ý. Lần này đến Tuyên Châu diệt yêu tặc, liền để cho Tiêu Sơn với tư cách là người hỗ trợ, dù có công lao cũng sẽ không cho hắn, chỉ đặt trên hai người Chu Hoành và Kim Thắng.

Hai người Chu Hoành Kim Thắng cũng vô cùng thân thiện khách khí với Tiêu Sơn.

Triệu Viện nghe về những chuyện đã qua, lại một phen cảm thán, thời điểm y ở Kinh Thành tuy rằng loáng thoáng nghe được những địa phương trên hỗn loạn, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y căn bản không thể tin được, một thuộc cấp dẫn binh sĩ xuất hành, lại dám rời bỏ đơn vị, bản thân thì đến nhà giàu có trong thôn uống rượu ăn thịt dừng chân cả đêm.

Tiêu Sơn nói: “Ban đầu, ta so với ngươi càng nhìn không quen Nhưng... điều có thể làm trước mắt, chính là quản tốt người của mình.” Hiện tại hai người không ở Vương phủ, lại cùng ngồi trên đất, Tiêu Sơn nói chuyện cũng không còn câu nệ, gọi thẳng “ta” “ngươi“.

Hai người trò chuyện một hồi, sau đó Tiêu Sơn liền đi xuống mô đất, kiểm tra tất cả trạm gác, Triệu Viện cũng đi bên cạnh hắn, chỉ thấy những binh sĩ kia vốn đang đùa giỡn, sau khi nhìn thấy Tiêu Sơn lại giống như phản xạ có điều kiện mà đứng dậy khỏi mặt đất hành lễ: “Tiêu thuộc cấp!”

Triệu Viện khẽ nói với Tiêu Sơn: “Xem ra thuộc hạ của ngươi đều rất sợ ngươi!”

Tiêu Sơn bất đắc dĩ: “Thời điểm ban đầu kỷ luật nghiêm khắc, cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Kỳ thật bọn họ cũng không nghe lời lắm đâu, chỉ là không dám vi phạm quân kỷ mà thôi. Nhưng mà rốt cuộc cũng có chỗ tốt, thời điểm đánh nhau cũng không trốn chạy.”

Triệu Viện nhìn bộ dạng khổ não của Tiêu Sơn, không khỏi mỉm cười.

Tiêu Sơn cũng nở nụ cười: “Tuy nói lưu dân và cường đạo nhập ngũ không quá tốt, nhưng dù sao vẫn có chỗ tốt, những quân binh cấp thấp này không có hẫu thuẫn, thời điểm kỷ luật cũng không sợ đụng đến người không nên đụng.”

Triệu Viện nhịn không được cười phá lên: “Ngươi cũng là ăn mềm sợ cứng!”

Tiêu Sơn cười nói: “Ta bây giờ là tội nhân, chỉ có thể cụp đuôi lại* mà đối nhân xử thế a!”

(*Giáp trứ vĩ ba tố nhân (夹着尾巴做人): sống thu mình lại một chút; kín tiếng hơn một chút; khiêm tốn; không kiêu ngạo, phô trương; có chừng mực; ước thúc chính mình.)

Trong lúc hai người trò chuyện, sắc trời cũng đã tối, bởi vì cắm trại bên ngoài, lều vải cũng không nhiều, bình thường quân sĩ đều là mười người nhét vào một chỗ, Tiêu Sơn thì một mình một lều nhỏ, coi như là đặc quyền của trưởng quan.

Thời điểm chuẩn bị đi ngủ, Tiêu Sơn trải thêm một miếng lót trên đệm của mình, nói với Triệu Viện: “Hết cách rồi, nơi ở nhỏ, người chỉ có thể chen chúc cùng thần.”

Lúc này Triệu Viện cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi nằm xuống, đã cảm thấy cả người không được bình thường

Y chưa bao giờ nằm ngủ cùng ai, ngay cả Vương phi của y, cùng lắm chỉ là một đêm tân hôn, cũng không cùng ngủ, lúc này y chỉ cần hơi cựa quậy, đã có thể đụng trúng Tiêu Sơn, thật sự là cảm thấy vô cùng không thoải mái, cũng không ngủ được.

Tiêu Sơn thì gối đầu lên cái gối da trâu cứng ngắc, cởi ngoại sam cùng áo choàng của mình gấp thành gối mềm đưa cho Triệu Viện dùng. Bởi vì gần đây không có nguồn nước, Tiêu Sơn cũng không tắm rửa, quần áo trên người hắn, đều là mùi của hắn, không thối, nhưng tuyệt đối không thơm.

Đương nhiên bản thân Tiêu Sơn ngửi không thấy, nhưng mà Triệu Viện lại cảm thấy vô cùng không thoải mái, sau khi trở mình hai lần, thật sự là khó chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy Tiêu Sơn cũng mở mắt, liền nói: “Ta nhớ đến một chuyện, lúc ấy ta định hỏi ngươi, kết quả quên mất!”

Triệu viện nói: “Lúc đó, hai vị tướng lĩnh kia, thời điểm Chu Hoành và Kim Thắng đi, nói gì với ngươi? Sao lại cười kỳ quái như vậy? Còn làm dấu tay, có ý tứ gì?”

Lập tức trong đầu Tiêu Sơn hiện lên nụ cười bỉ ổi của Chu Hoành: Trách không được Tiêu lão đệ tuổi đã cao vẫn không cưới vợ,thì ra là có khẩu vị này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.