Giang Sơn Tống Đế

Chương 73: Chương 73: Thân cận và chạy trốn




“Ngày ấy Tướng quân dạy chúng ta chữ, ta cảm thấy chữ Loan rất được, liền sửa tên gọi mình là Ngũ Loan.”

Tiêu Sơn nói: “Tên hay, dãy núi non trùng điệp, rất khí phách.”

Ngũ Loãn nói: “Đa tạ Tướng quân đã khen.”

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, cầm lấy cung tên Ngũ Loan đưa qua, hít sâu một hơi, sau đó kéo căng.

Thời điểm kéo cung Tiêu Sơn có chút giật mình, hắn không nghĩ tới Ngũ Loan vậy mà có thể giương được một cung cứng. Cung cứng thời Tống, sức kéo căng phải dùng tới một trăm năm mươi cân. Nếu muốn bắn xa, lại phải thêm ba trăm cân nữa.

Có thể giương cung ba trăm cân cũng không có nhiều người, trong ba trăm năm nhà Tống tồn tại, đạt tới kỷ lục này cũng chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Tiêu Sơn hiện tại cũng có thể miễn cưỡng giương cung ba trăm cân, nhưng chỉ bắn được mấy lần sẽ không còn chút sức lực, muốn sử dụng dĩ nhiên vẫn còn chút khó khăn. Lúc này hắn kéo cung, lập tức cảm nhận cung cứng này ít nhất không dưới hai trăm cân. Hắn không biết làm sao Ngũ Loan có thể sử dụng một cung cứng, bởi vì cung cứng này quá không thích hợp với Ngũ Loan, cần phải có khí lực lớn.

Tiêu Sơn hơi khụy người xuống, hai chân tách ra, nói: “Vừa rồi ngươi đứng quá thẳng, nên trọng tâm không được ổn định, cần phải hạ vai và khuỷu tay, dùng sức ở hông.”

Tiêu Sơn nhắm kỹ rồi thả tay, vèo một cái mũi tên bắn ra, găm vào chính giữa hồng tâm cách xa trăm thước. g

Ánh mắt Ngũ Loan nhìn Tiêu Sơn, lộ ra một tia hâm mộ.

Tiêu Sơn đưa cung lại cho Ngũ Loan, nói: “Ngươi đổi loại cung có tầm bắn không cần xa như vậy, sẽ càng thích hợp hơn.”

Ngũ Loan nhẹ gật đầu, nhưng không nghe theo, chỉ nhận cung cứng trong tay Tiêu Sơn, bắt đầu luyện tập.

Tiêu Sơn liền ở một bên quan sát, Ngũ Loan cũng không thông minh, căn bản không lĩnh hội được những lời Tiêu Sơn vừa chỉ. Tiêu Sơn phải giảng lại cho y hai ba lần, lại tự tay uốn nắn động tác, sau đó y mới có thể hiểu được. Nhưng y vẫn luyện vô cùng vất vả, không ngừng bắn tên, bắn xong liền chạy qua rút tên găm trên bia rồi lại tiếp tục luyện tập.

Chung quanh yên tĩnh, bầu trời đã dần thả xuống những bông tuyết nhỏ, đêm đã khuya, Ngũ Loan nhưng vẫn không tiến bộ là bao.

Tiêu Sơn bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Viện, nếu như là Triệu Viện mà nói, nói một lần là đã có thể lĩnh hội hoàn toàn. Bóng hình Triệu Viện không khỏi hiện lên trước mắt Tiêu Sơn, hắn ra sức lắc đầu, để chúng tan biến đi.

Giữa đêm đông, võ trường trống trải đã được phủ một tầng tuyết mỏng, một tiểu binh không ngừng giương cung bắn tên, muốn dựa vào nỗ lực của mình, thay đổi vận mệnh của bản thân. Mà vị Tướng quân bên cạnh y, lại lẳng lặng đứng một chỗ, tay vịn thiết kiếm, đang suy tư như thế nào thay đổi vận mệnh của một người thậm chí cả thiên hạ.

Đến nửa đêm, Ngu Doãn văn mang theo một số lượng lớn quần áo lương thực rốt cuộc chạy tới nơi. Lúc Tiêu Sơn nhìn thấy Ngu Doãn Văn đánh xe la chạy tới, cảm thấy chưa khi nào nhìn thấy y lại vui mừng như lúc này.

Ngu Doãn Văn giao lại tất cả vật tư cho đội phó, sau đó liền xoa xoa hai tay liên tục hơ lửa, còn nói: “Biết rõ bên này lương thực khan hiếm, vì vậy Tần lão cha còn chưa trở lại, ta liền ở Tú Châu, cạnh Gia Hưng, đặt làm mấy bộ quần áo mùa đông, chỉ chờ tiền về liền có thể lấy hàng rời đi.”

Tiêu Sơn cười lớn vỗ vai Ngu Doãn Văn, thầm tán thưởng: Ngu Doãn Văn không hổ là Ngu Doãn Văn, thời điểm mình còn đang rầu rĩ như thế nào dùng tiền để mua lương thực cùng quần áo mùa đông, y đã làm xong toàn bộ.

Chờ đến khi mọi người rời đi, Ngu Doãn Văn mới cởi giày, đặt ở bên chậu than hong khô, cả căn phòng tràn ngập mùi hôi chân.

Tiêu Sơn không hề che dấu mà bịt lại mũi, chuẩn bị ra ngoài để thông khí, lại bị Ngu Doãn Văn gọi lại: “Hiền đệ, đừng đi vội, ta còn có việc tư muốn nói với đệ!”

Tiêu Sơn chỉ có thể quay lại tiếp tục chịu đựng mùi chân thối của y.

Ngu Doãn Văn đem giầy ướt sũng hong khô, một bên giũ giũ giày, một bên nói: “Mẹ đệ nhờ ta chuyển lời, bà nói đã tìm cho đệ một mối tốt, bảo đệ nhanh chóng trở về nhìn một cái.”

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, nói: “Được!” Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lần này ra biển được lợi nhiều hay ít? Đủ bạc để chuộc lại tranh chữ đồ cổ cho Phổ An Quận Vương không?”

Ngũ Doãn Văn buông tay: “Lời gấp mười lần, nhưng ta nghĩ, trước đừng vội chuộc về, số tiền còn lại mua thêm một ít hàng hóa, ra biển thêm lần nữa, đợi đến khi dư tiền rồi hẵn chuộc về cũng không muộn.”

Tiêu Sơn cũng không hỏi nữa, trong quân vốn có người chuyên quản tiền bạc, những cái này giao cho bọn họ là được rồi.

Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Sơn liền khuyên Ngu Doãn Văn tham gia khoa cử. Nếu hắn muốn thay đổi lịch sử cùng vận mệnh, hy vọng có thể thông qua mình mà khiến cho hồ điệp vỗ cánh.

Tiêu Sơn nói: “Đại ca, sang năm là kỳ thi xuân, huynh vẫn là nên chuẩn bị một chút, vào kinh ứng thí đi!”

undefined

Ngu Doãn Văn hoài nghi nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nói: “Không phải đuổi huynh đi, chỉ là sớm ra làm quan cũng không phải chuyện xấu, Tần Cối, sẽ không sống quá lâu!”

Ngu Doãn văn nói: “Đệ nghe được tin tức gì sao?”

Tiêu Sơn lắc đầu: “Không có, tóm lại ta sẽ không hại huynh. Huynh cứ ngốc ở chỗ của ta, thật sự là mai một nhân tài. Huynh muốn làm quen quân sự, cũng đã ở đây gần nửa năm rồi, đã không sai biệt lắm rồi phải không?”

Ngu Doãn Văn gật gật đầu, quần áo cũng không cởi, liền ngã xuống giường Tiêu Sơn: “Nói không sai, sắp qua một năm mới rồi, ngày mai ta muốn về nhà một chuyến, nhìn xem thê nhi phụ thân, đợi đầu xuân năm sau, liền đến Kinh Thành thử xem!”

Tiêu Sơn cũng rất mệt mỏi, quần áo cũng không cởi đã nằm xuống bên cạnh Ngu Doãn Văn, nghe đối phương nhắc đến chuyện vợ con, hắn bỗng nghĩ đến vị cô nương chưa từng gặp mặt, không tệ qua lời của Vương Mỹ Nương.

Tiêu Sơn thầm nghĩ: Có phải trong tương lai, mình sẽ có một ngày như vậy, khi sắp sửa đến lễ mừng năm mới thì quay về nhà, trải qua một chỗ với thê tử?

Ngày hôm sau Ngu Doãn Văn liền rời đi, còn quyết định sang năm sau thì tham dự kỳ thi xuân. Tiêu Sơn vô cùng cao hứng, hắn nhớ rõ hình như lúc Ngu Doãn Văn thi đậu tiến sĩ thì đã hơn bốn mươi, nếu như Ngu Doãn Văn hiện tại có thể thi đậu, cho dù là ở địa phương hay là ở lại Lâm An, đều là một chuyện tốt.

Lúc Ngu Doãn văn giục ngựa rời đi, Tiêu Sơn lại nhận ra rằng, bản thân lại đang thay đổi một chút hướng đi của lịch sử.

Hắn hy vọng, trong lúc mình nỗ lực khiến cho hồ điệp vỗ cánh, cũng có thể khiến cho vận mệnh của Triệu Viện thay đổi.

Thời điểm mừng năm mới, Vương Mỹ Nương phái người đến gọi Tiêu Sơn về nhà, nói đi xem mắt. Thời đại này, chuyện kiêng kỵ nam nữ còn chưa có khoa trương như vậy, trên đường vẫn có rất nhiều phụ nữ qua lại. Còn có rất nhiều nam nữ chưa lập gia đình, sau khi đính hôn đối phương gặp mặt một lần, nếu như không hài lòng còn có thể từ hôn. Lúc này, ý của Vương Mỹ Nương là muốn Tiêu Sơn thừa dịp năm mới, về nhà gặp mặt cô nương kia thử xem.

Tuy rằng Tiêu Sơn không có ý định trì hoãn, nhưng quả thực việc quân không thể đi. Bởi vì tám trăm binh sĩ của hắn không quay về quê nhà mừng năm mới, nếu như hắn rời đi, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Tiêu Sơn không muốn chờ đến khi mình đón năm mới quay lại, trong quân là tiếng oán than đầy đường.

Tiêu Sơn hồi âm cho Vương Mỹ Nương: “Lễ mừng năm mới sẽ không về, cha mẹ có thể đến đây làm khách. Còn vị hôn thê, nếu như muốn đến cũng được, nếu không muốn, tết Nguyên Tiêu nhất định sẽ về gặp đối phương một lần, nói rõ mọi chuyện.”

Lương thảo cùng quần áo mùa đông đều đã có, chương trình huấn luyện liền được nâng cao, sáng sớm chạy việt dã 5km là món ăn khai vị. Sau khi trở về liền luyện thương pháp, quyền pháp, cách ba ngày lại làm một trận diễn tập chiến đấu, sinh hoạt khẩn trương như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới tết âm lịch.

Bởi vì ba trăm binh sĩ ban đầu, người thân đều làm trong quân, tù binh sau này bắt được, phần lớn đều là đàn ông độc thân, đêm giao thừa, Tiêu Sơn cùng mọi người ngồi dưới đất ăn cơm tất niên, lại làm một vò rượu ngon, trộn với nước chia nhau mỗi người uống một ngụm, coi như chúc mừng,

Vương Mỹ Nương cùng Tần Trọng cũng không đến, trong trời đông giá rét, Tần Trọng lại lần nữa rời bến ra khơi, lần này ông dự định mở rộng làm ăn, tốt nhất là mua được hai chiếc thuyền, tự mình buôn bán.

13

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tiêu Sơn nhớ tới bản thân đã đáp ứng cha mẹ, vào tết Nguyên Tiêu trở về một chuyến, thời điểm cách Nguyên Tiêu còn hai ngày, hắn đã giao phó toàn bộ chuyện trong quân cho phó tướng.

Mấy ngày trước, có một tin tức khiến cho Tiêu Sơn ngoài ngạc nhiên còn cảm thấy mừng rỡ, chính là Ngũ Loan đã trở thành đội tướng, quản lý năm mươi binh sĩ.

Thời điểm Tiêu Sơn nghe phó tướng nói mấy ngày gần đây Ngũ Loan không ngừng khổ luyện, trong diễn tập chiến đấu cũng có biểu hiện nổi bật, nghĩ muốn đề cử thăng cấp, Tiêu Sơn liền gật đầu đồng ý. Mặc dù hắn không có thành kiến với Ngũ Loan, nhưng nhìn thấy y có thể cố gắng tiến bộ còn làm ra được thành tích, từ tận đáy lòng vẫn là cảm thấy vui mừng.

Bởi vì chuyện này, mấy ngày liên tục tâm tình Tiêu Sơn đều tốt, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, sáng sớm ngủ dậy, Tiêu Sơn sắp xếp quần áo cùng lương khô, lại dắt ngựa ra, đang chuẩn bị lên ngựa về nhà, bỗng có một tiểu binh đến báo: “Tiêu tướng quân, bên ngoài có một vị tiểu quan nhân tìm người!”

Tiêu Sơn sững sờ, nếu như hôm nay bị chuyện quấn lấy, vậy đành phải thất hứa rồi.

Hắn giục ngựa ra khỏi doanh, thời tiết rét lạnh, tuyết trong doanh đã được quét sạch sẽ, nhưng dốc núi cùng hai bên đường vẫn còn đọng đầy tuyết, mảnh đất trống ngoài doanh trại, có một nam tử thấp bé, đầu đội mũ rộng vành đứng đấy. Trước mặt rũ xuống một tấm lụa mỏng, nhìn không tới dung mạo của người kia.

Chỉ nhìn vào thân hình, Tiêu Sơn không nhớ rõ bản thân đã từng quen biết một người như vậy.

Hắn dẫn ngựa ra phía trước, hỏi: “Ta chính là Tiêu Sơn, xin hỏi quý tính đại danh của vị quan nhân này, tìm Tiêu mỗ có chuyện gì không?”

Người kia hơi ngẩng đầu, vươn tay, xốc lên tấm màn trước mặt, phía dưới khăn che là một đôi mắt thật to, cằm nhỏ bé đầy đặn, một gương mặt xa lạ.

Người kia làm một cái vạn phúc (*lời chào của phụ nữ thời xưa) với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vốn sững sờ, thầm nghĩ là một người nam nhân sao lại làm vạn phúc của nữ nhân? Lại nhìn kỹ người nọ, liền thấy được trên vành tai có lỗ khuyên, thì ra là một nữ nhân.

Người nọ thấp giọng nói: “Tên của thiếp thân Tiêu tướng quân cũng biết đấy. Thiếp thân họ Hà, tự Thái Vi.”

Tiêu Sơn sững sờ tại chỗ.

Quả thật hắn biết rõ tên của nàng, Vương Mỹ Nương đã nhắc đến không dưới một trăm lần trong thư rồi, cô nương trước mặt này, tên gọi Hà Thái Vi.

Tiêu Sơn vốn muốn đi gặp nàng, lại không nghĩ rằng nàng vậy mà tìm tới trước.:

Tiêu Sơn vội hành lễ, nói: “Thì ra là tiểu nương tử, mời vào!”

Hà Thái Vi vươn tay, hạ lụa mỏng trên mũ xuống, thấp giọng nói: “Quan nhân, mời!”

Nếu như đối phương đã đến, Tiêu Sơn cũng không cần chạy về nữa, hắn ném ngựa cho binh sĩ bên cạnh mang về, lại đến bên cạnh Thái Vi, dẫn đường cho nàng.

Tiêu Sơn để ý thấy Hà Thái Vi đi một mình, hơn nữa nhìn dáng dấp đi bộ của nàng, cũng không phải chân bó.(*tiểu cước)

Hiện tại mặc dù phụ nữ bó chân không nhiều lắm, nhưng cũng không hề ít, phần lớn con gái xuất thân từ những gia đình phú quý, đều có đôi chân bó, gia đình bình thường thì không để ý nhiều như vậy, phần lớn đều thiên túc (*chân không bó).

Tiêu Sơn sớm đã biết thân thế của Hà Thái Vi, phụ thân của nàng là một lão tú tài ở Gia Hưng, tuy rằng trong nhà không giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách. Gả cho hắn, một nhi tử của thương nhân, thuộc cấp trong quân, coi như là gả cho. (*下嫁 hạ giá- nữ tử địa vị cao gả cho nam tử địa vị thấp)

Tiêu Sơn thầm phỏng đoán, vì cái gì Hà Thái Vi sẽ xuất hiện ở nơi này, hình như nàng không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này, cho nên mới lén lút chạy đến kiểm hàng.

Tiêu Sơn cũng không dẫn nàng đến phòng mình, mà dẫn tới một gian phòng đã dọn dẹp sạch sẽ chuyên dùng để đãi khách, bên cạnh là chỗ ở của một số thân binh. Tuy rằng con gái người ta không ngại, nhưng Tiêu Sơn không hy vọng vào lúc chưa lập gia đình đã truyền ra mấy tin đồn bất lợi cho nhà gái.

Hà Thái Vi gỡ mũ rộng vành xuống, mở to mắt tò mò đánh giá tất cả chung quanh, lại hỏi về sinh hoạt của Tiêu Sơn trong quân.

Tiêu Sơn nhìn lại Hà Thái Vi, mặc dù tướng mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc, thanh tú dễ thương.

(*Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”)

Tiêu Sơn nói: “Hôm nay vốn muốn đến Gia Hưng, không nghĩ tới tiểu nương tử lại đến. Cha mẹ nàng có biết không?”

Hà Thái Vi lắc đầu, nói: “Không biết, ta vụng trộm chạy ra ngoài đã hơn mười ngày rồi, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, nhớ tới liền qua xem một chút.”

Tiêu Sơn thầm thở phào một hơi, xem ra là trốn nhà đi, mà không phải cố tình bỏ trốn để tìm mình a.

Tiêu Sơn nói: “Nữ hài một thân một mình ra ngoài, cũng không dễ dàng gì. Tiêu mỗ đang muốn quay về Gia Hưng, không bằng đưa tiểu nương tử về nhà, có được không?”

Hà Thái Vi còn chưa trả lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu của Lý Hổ Thần: “Tiêu tướng quân, bên ngoài có người tìm ngươi!”

Tiêu Sơn thầm nghĩ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, làm sao người đến tìm mình lại nhiều như vậy?

Hắn đứng lên, ra ngoài cổng, Hà Thái Vi cũng đứng dậy, đi bên cạnh hắn.

Tiêu Sơn cũng không tiện nói gì với nàng, bởi vì kêu người ở nguyên tại chỗ, không khỏi có chỗ bất kính với đại cô nương nhà ta. May mắn Hà Thái Vi là mặc đồ nam, cũng không khiến người ta để ý đến, có thể miễn cưỡng chấp nhận, nếu như đổi lại là một vị cô nương lộng lẫy xinh đẹp xuất hiện trong quân doanh của Tiêu Sơn, hắn quyết không dám đồng hành cùng đối phương.

Tiêu Sơn nhanh chóng ra ngoài, đám người Lý Hổ Thần cũng đi cạnh hắn.

Tiêu Sơn vừa đi vừa hỏi: “Người đến là ai? Lại có thể khiến ngươi tự mình đi báo?”

Lý Hổ Thần cười: “Tướng quân ra ngoài nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Tiêu Sơn cười mắng: “Ngươi vậy mà còn dám chơi trò bí hiểm với ta, quả thật là một ngày không đánh, đã dám leo lên đầu ngồi rồi!”

Hắn một bên nói giỡn, một bên đi ra khỏi quân doanh.

Mới vừa đi tới cổng, hắn liền ngây dại. g

Con đường ngoài cổng, một người đứng chắp tay, dáng người thon dài. Trên mặt hơi lộ ra chút gió sương (*gian nan, đi đường nhiều ngày), nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười thản nhiên.

Không phải ai khác, chính là Triệu Viện!!

Tiêu Sơn tiến lên một bước, không dám nói ra thân phận của y, lại không thể hành lễ với y, chỉ có thể cười nói: “Triệu gia huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?” }

Tại giờ khắc này, trái tim Tiêu Sơn lập tức bừng sáng, dường như tuyết đọng trên mặt đất, cùng cái rét lạnh hít thở không thông này, đang được ánh mặt trời tỏa sáng, dần dần tan ra.

Triệu Viện khẽ cười, nói: “Có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng, biết ngươi khẳng định bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi Tú Châu, cho nên dứt khoát tự mình đến. Huống hồ cũng muốn nhìn xem, bạc của ta là xài như thế nào.”

Tiêu Sơn lập tức nở nụ cười sáng chói —— Triệu Viện đã bằng lòng nói đùa với mình.

Đám người Lý Hổ Thần đi qua một lượt, vây quanh Triệu Viện, hỏi lung tung nọ kia.

Triệu Viện mỉm cười trả lời từng câu, ánh mắt bỗng rơi xuống trên người Hà Thái Vi bên cạnh Tiêu Sơn, hỏi: “VỊ tiểu nương tử này là...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.