Miệng Tiêu Sơn không có chút không khép lại được, hắn cũng không tin mấy thứ thiên binh thiên tướng vớ vẩn này, nhưng người khác thì lại không giống, những binh lính kia đã sớm nghe Vương Bất Phá sở dĩ có thể mặc sức hoành hành, toàn bộ dựa vào hai thứ pháp bảo (*bùa phép) này, hiện tại chiến đấu thuận lợi, cũng không ai để trong lòng. Nhưng lúc này nghe tù binh nói xong, lại không chỉ có một tù binh nói vậy, người người bắt đầu xôn xao. Dù sao tại nơi mà khoa học văn hóa lạc hậu, đủ loại mê tín, thì loại hình nãy vẫn rất phổ biến.
Tiêu Sơn không ngừng cổ vũ tinh thần của binh sĩ, bản thân hắn không có pháp thuật bảo bối, không cách nào cạnh tranh với Vương Bất Phá ở phương diện này, chỉ có thể đưa ra những chiến tích lúc trước, nói Vương Bất Phá thật ra đang nói dối, nếu như có thiên binh thiên tướng lợi hại như vậy, sao lại dễ dàng cho mình đắc thủ?
Sau khi động viên, lập tức giao chiến, tất cả đều nằm trong dự tính của Tiêu Sơn, sau nửa canh giờ, cứ điểm đã bị dọn sạch.
Tiêu Sơn thoáng buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm, thời điểm đang bố trí như thế nào xây dựng lại cứ điểm, biến nó thành căn cứ của mình, bỗng nhiên một hồi trống từ bên ngoài vang lên, âm thanh giết chóc bủa vây từ bốn phương tám hướng.
Cứ điểm Tiêu Sơn chiếm được, nói trắng ra chẳng qua là một tòa nhà hình tháp, hắn trèo lên đỉnh tháp nhìn xuống, khá lắm, tại bốn phía trong rừng, nhoáng cái đã xuất hiện không ít binh sĩ mặc đạo bào (*áo đạo sĩ) màu vàng, cổng thành Tuyên Châu cũng mở rộng, từ bên trong lao ra bốn, năm người dường như là Tướng quân, sau lưng có không ít binh bộ, ước tính sơ bộ, xuất động lần này không ít hơn hai ngàn người!
Tiêu Sơn cũng không hoảng hốt, lập tức sắp xếp cung thủ xạ kích (*bắn)
Nhưng mà, lại xảy ra một chuyện không ngờ tới.
Những binh bộ của Vương Bất Phá, rõ ràng trên người chỉ mặc áo vải, ngay cả khôi giáp* cũng không có, nhưng cung tên bắn trúng người bọn họ, căn bản không ghim vào được, đều rơi xuống đất. Sau khi bắn hai đợt, Tiêu Sơn đã nghe được khẩu hiệu của những “yêu tặc” kia: “Thiên binh thiên tướng hạ phàm, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
(*Khôi: cái mũ sắt của vị tướng ra trận. Giáp: áo bằng kim loại mặc khi ra trận.
Tiêu Sơn thầm kêu không tốt! hắn chưa kịp làm gì, những tù binh vừa thu nạp kia, liền ném hết binh khí quỳ trên mặt đất, hai tay giơ qua đầu, hô to: “Thiên binh thiên tướng của Vương thiên sư đến rồi! Đao thương bất nhập, đao thương bất nhập a!”
Tiêu Sơn lập tức giương cao cờ, chỉ huy đội quân chính của mình thay đổi đội hình, ném những tù binh lên phía trước để làm tường thịt.
Những tù binh kia hiển nhiên là vô cùng sợ hãi thiên binh thiên tướng của Vương Bất Phá, căn bản không dám chống cự, binh sĩ Tiêu Sơn liên tục bắn tên, nhưng căn bản không gây thương tổn cho những “yêu tặc” đang mặc áo vải kia, hai tay cũng đã phát run, thậm chí có hai người còn hoảng sợ kêu to.
Loại tình huống này không thích hợp để chiến đấu cứng chọi cứng, đừng nói là sĩ khí thấp, ngay cả thời điểm sĩ khí tăng cao, số lượng cũng không thể địch lại đối phương.
Phó tướng của Tiêu Sơn lập tức đề nghị: “Thuộc cấp, rút lui! Mau rời đi!”
Tiêu Sơn nghe vậy, lập tức yêu cầu rút lui, lúc rút lui đương nhiên sẽ không quản những tù binh mới bắt được kia, binh sĩ chính liền rút ra đao bên hông, liều chết xông ra ngoài, đơn giản mở một con đường máu, chạy đến cứ điểm gần nhất của mình.
Tiêu Sơn cũng rút lui, trong lòng tự an ủi: Tốt xấu gì đội quân của mình cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ trốn chạy kẻ địch đuổi không kịp
Nhưng mà suy nghĩ này, rất nhanh bị hiện thực vô tình đánh tan.
Nương theo tiếng hô “dùng phép” của kẻ địch! Những yêu tặc mặc đạo bào kia nhao nhao gỡ xuống ống trúc bên hông, theo tiếng trống “thùng thùng”, đổ vào miệng thứ chất lỏng không biết là gì từ trong ống trúc, trong chớp mắt, tốc độ của những người kia tăng lên gấp bội, quả thật không khác gì được uống thuốc kích thích!
Tiêu Sơn vừa chiến vừa lui, khi hắn giao thủ cùng kẻ địch, phát hiện động tác, tốc độ nhanh nhạy cùng sức bật của kẻ địch, căn bản không tương xứng với thân hình gầy yếu da bọc xương của đối phương! Sức mạnh quả thật đáng sợ!
Gần như là mở một đường máu, Tiêu Sơn dẫn theo người lui về cứ điểm đã được tu sửa công sự sau khi chiếm được hai ngày trước. Người của Vương Bất Phá giống như không biết mệt, từ giữa trưa liên tục đuổi giết cho đến tối, thẳng đếm nửa đêm vẫn còn hưng phấn gào thét, cũng không cần nghỉ ngơi!
Tiêu Sơn bị đánh bại.
Tù binh hắn vừa thu nạp đã chạy toàn bộ, binh sĩ thuộc đội ngũ của mình cũng bị thương mấy chục người. Cứ điểm chiếm được vài ngày trước đã mất một nửa, ba trăm người ngoài ra còn bảy tám chục binh sĩ bị thương tụ tập ở phía sau công sự, sĩ khí không còn cũng có thể nghĩ đến.”
Cũng may bình thường Tiêu Sơn đều huấn luyện nghiêm khắc, rút lui cũng không đến mức biến thành binh bại, hiện đang đối mặt với khiêu khích bên ngoài, vẫn có thể trốn phía sau công sự đánh trả. Tiêu Sơn phát hiện mũi tên lông vũ không có hiệu quả với kẻ địch, phải dùng nỏ lớn, mới có thể ngăn cản một chút.
Nếu như loại tình huống này cứ kéo dài nữa, Tiêu Sơn chỉ sợ ngày mai toàn quân bị diệt tại đây!
Muốn rút lui đến chỗ an toàn đã là chuyện không thể nào, trong đội ngũ cũng đã có người nói vài câu oán hận với hắn: Ba trăm người chúng ta đi diệt yêu tặc, chính là không thể nào!
Thuộc cấp Tiêu Sơn chỉ lo lập công cho bản thân, căn bản không quản sống chết của chúng ta.
Nhưng những lời này cũng chỉ dám nhỏ giọng thầm thì ở sau lưng, không người nào dám nói thẳng trước mặt Tiêu Sơn.
Một lần thất bại, sẽ khiến cho uy tín của chủ soái giảm đi đáng kể, cứ như vậy ba bốn đợt nữa, Tiêu Sơn cũng không thể cam đoan thuộc hạ của mình sẽ không chịu trói giao thân cho Vương Bất Phá. Dù sao đối phương là thần tiên hạ phàm, lại có thiên binh thiên tướng... }(
Phó tướng cũng có chút kinh hãi, lại có chút hối hận: Tiêu tướng quân, chúng ta không nên tới! Vương Bất Phá thật sự biết yêu thuật, bằng không thì sao có thể xưng là yêu tặc? Đã quá xem thường kẻ địch!
Tiêu Sơn lắc đầu, hắn căn bản không tin cái gì mà thiên binh thiên tướng, đối phương mang một đội quân cơ giáp (*máy móc), so với thiên binh thiên tướng lại càng khiến cho người ta tin tưởng hơn
Tiêu Sơn trầm tư một hồi, nói: “Không phải Vương Bất Phá tự xưng là đao thương bất nhập sao? Ngươi xem, bên ngoài vẫn có rất nhiều binh sĩ của hắn bị thương! Không thật sự là đao thương bất nhập!”
Một người đột nhiên tiến lên: “Yêu phép của bọn họ thật lợi hại! Vừa uống đã trở nên dũng mãnh vô địch!”
Tiêu Sơn nhất thời không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn đã quan sát được, những người kia dường như không thể nghe được hiệu lệnh của tướng lĩnh, rõ ràng đối phương đã nói rút quân, cũng dẫn quân đi, nhưng vẫn còn có hai người ở bên ngoài giống như nổi điên mà chạy tới chạy lui la to.
Tiêu Sơn nói: “Tuyệt đối không phải dũng mãnh vô địch, nói cách khác, bọn chúng sẽ không đang lúc chiếm được ưu thế lại thu binh! Phái một người đi lên, bắt sống một tên dùng phép trở lại, xem thử rốt cuộc là có chuyện gì!”
Hắn một bên nói, một bên quay đầu nhìn phía sau. Mặc dù binh sĩ sau lưng không lui về sau trốn tránh nhiệm vụ được giao, nhưng trong ánh mắt đều toát lên vẻ sợ hãi, ai cũng không dám đi bắt “thiên binh thiên tướng“.
Tiêu Sơn thấy thế, tự mình ra trận, nhưng chỉ sợ một mình mình thì không đủ, liền hỏi: “Còn thiếu ba người trợ giúp, ai chịu theo ta bắt sống người trở về?
Đợi cả buổi cũng không có người trả lời, trong lòng cảm thấy chút chán nản, binh sĩ đi theo mình một năm lại là cái tố chất này, bản thân thật sự quá vô năng.
Nhưng vừa quay đầu lại, liền phát hiện có hơn mười người giữ im lặng đã ra khỏi hàng, đứng phía sau mình. Hơn mười người này lộ ra vẻ mặt bi tráng, quyết tâm đi chịu chết.
Tiêu Sơn cảm thấy chút an ủi, nói: “Không cần nhiều người như vậy, ngươi... ngươi, ngươi!” Hắn thuận tay chỉ ba người. “Đi theo ta!”
Nói xong, liền trong đêm tối nhảy ra khỏi tường rào tạm thời, lao đến chỗ “yêu binh” gần nhất.
Bốn người chạy cực nhanh, trong chớp mắt liền đến bên người yêu binh, mấy người sợ hãi kẻ địch lợi hại, trên người mặc khôi giáp, cầm trong tay trọng đao, chuẩn bị liều mạng.
Nhưng mà chuyện xảy ra lại ngoài sức tưởng tượng, Tiêu Sơn mới ra tay, “yêu binh” kia đã bị hắn chém ngã rồi, rất dễ dàng, đối phương vừa nhảy dựng thì đùi bị chém.
Gần như là không có bất kỳ chống cự, yêu binh đang không ngừng kêu gào kia, đã bị lôi vào công sự.
Tiêu Sơn thấy yêu binh kia không ngừng kêu gào, chuyển chuôi đao, gõ lên đầu gã, đối phương hoàn toàn yên tĩnh.
Một đám binh sĩ tò mò xông tới, đây chính là “thiên binh thiên tướng” còn sống a!
Tiêu Sơn bắt đầu xé ra quần áo của người kia, sau khi cởi ra đạo bào, phát hiện một vật.
Trước ngực sau lưng người nọ đều có một tấm ván thật dày, không biết làm từ vật gì, vô cùng nhẹ. Trên ván có vẽ mấy câu phù phép, Tiêu Sơn xem cũng không hiểu.
Tiêu Sơn gỡ ván xuống, thuận tay cho một đao, dễ dàng làm ra vết thương trên ngực người kia. Tiêu Sơn nói: “Không phải đao thương bất nhập, hẳn là do tấm ván này!”
Phó tướng Tiêu Sơn cầm lấy tấm ván kia, nhìn nhìn trước sau, nói: “Thứ này... thật kỳ quái!”?
Tiêu Sơn hỏi: “Cái gì kỳ quái?”
Phó tướng nói: “Hình như là... không biết nói sao, không thể nào! Không có khả năng a!”
Tiêu Sơn nhận lấy tấm ván kia, nghĩ một chút, muốn dùng đao rạch ra, nhưng lại cắt không đứt. Phó tướng lấy ra đá lửa, nhóm lửa, đem đốt một lúc, chỗ bên lề bị đốt lên, bên trong hiện lên từng lớp chồng lên nhau. Vật kia thoạt nhìn, hình như là —— giấy!
Tiêu Sơn không dám khẳng định, lại đưa tay xé, các lớp được dán lại với nhau, bỏ ra chút sức mới xé được, Tiêu Sơn lại nếm nếm, không phải cái khác, chính là giấy!
Tiêu Sơn cùng phó tướng hai mặt nhìn nhau, lập tức ánh mắt hai người chuyển đến trên người một binh sĩ phe mình.
Tiêu Sơn vẫy tay: “Ngươi qua đây, cởi bỏ áo giáp trên người xuống!”
Người lính kia thành thành thật thật cởi áo giáp, Tiêu Sơn cạo lớp nước sơn bên ngoài, lại dùng lửa đốt, căn bản không đốt được, dùng sức xé, cũng xé không ra, sau đó lấy đao chém, cuối cùng cũng mở được.
Đem từng lớp áo giáp so với từng lớp yêu phù, giống như đúc!
Tiêu Sơn mắng một câu: “Đệch! Quá thúi, cư nhiên là giáp giấy thấp kém!”
Giáp giấy cũng không phải là thứ đồ gì quá kỳ lạ, bên ngoài dùng giấy và sợi tơ tạo thành, trải qua công nghệ xử lý đặc thù, không chỉ nhẹ, còn có thể thấm nước phòng cháy, có thể ngăn cản vũ khí tầm xa, sau khi ngâm nước, ngay cả súng đất cũng không thể bắn thủng. Trong quân Tống thường dùng loại giáp này, bởi vì vừa chắc vừa bền, nhẹ nhàng linh hoạt cộng thêm chi phí chế tạo rẻ tiền. Bình thường binh sĩ đều mặc loại này.
Hiện tại yêu binh bắt được, thế nhưng lại dùng cái này, là cái được gọi là đao thương bất nhập??
Tiêu Sơn im lặng không nói gì, trách không được những yêu binh kia mặc đạo bào, nhìn như không hề phòng hộ, nhưng cung tên không thể bắn thương, thì ra là thế!
Áo giáp kẻ địch mặc không khác gì với quân mình đi! A, vẫn có, thứ Tiêu Sơn dùng là do triều đình phát xuống, tính năng phòng cháy so với Vương Bất Phá tốt hơn, công nghệ chế tác cũng tốt, bên ngoài có vẽ nước sơn. Không giống như của Vương Bất Phá, tùy tiện vẽ vài thứ bùa chú xem như là trang trí!
Đám binh sĩ đều xông tới, tranh nhau nói: “Đây là loại hàng làm tay thấp kém a!”
“Lúc đó dọa đến cuống cuồng, thấy không đúng nên bắn loạn, thì ra là cái loại đồ chơi này!”
“Chỉ có thể bảo vệ ngực bụng, tứ chi cũng không đeo!”
Tiêu Sơn bình tĩnh nói: “Đó là đương nhiên, Vương Bất Phá ít tiền, không lấy được nhiều giáp giấy như vậy. Bình thường đều không nỡ lấy ra mặc, thời điểm tác chiến mới phát cho binh lính, nói là thần giáp, thật ra chính là giáp thông thường, chỉ có điều những tên lính kia tin vào lời lừa gạt của gã, cho là mình thật sự đao thương bất nhập, vào chiến trận liền trở nên dũng mãnh! Ngày mai ta dùng mồi lửa đốt bọn chúng! Loại giáp giấy thấp kém này đụng lửa ắt chết.”
Mọi người đều nở nụ cười, bầu không khí thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều, không còn là bộ dạng khiếp sợ cùng cực như lúc đầu nữa.
Phó tướng lại nói: “Thuốc phép kia là thứ gì?”
Tiêu Sơn cũng cảm thấy kỳ quái, đồ chơi kia thoạt nhìn rất được đối phương trân quý, vừa vặn bắt được yêu binh có ống trúc trên người, Tiêu Sơn gỡ xuống, bên trong còn sót lại chút chất lỏng. Tiêu Sơn nếm thử một chút, “phụt” phun ra, đưa cho phó tướng: “Ngươi nếm thử đi!”
Phó tướng thận trọng nếm thử một chút, lập tức lắc đầu: “Mùi vị là lạ, là cái gì?”
Tiêu Sơn vô lực, một lúc sau nói: “Thuốc phép gì, cũng chỉ là thứ trong ta không có. Cũng không phải loại gì mới lạ, một chút thuốc kích thích mà thôi!”
Mọi người xôn xao không hiểu, trong đó có một binh sĩ nhận lấy nếm thử một chút, kêu lên: “Là cây ma hoàng!”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về người kia, binh sĩ kia liền xin lỗi gãi gãi đầu: “Nhà của ta trước kia mở tiệm thuốc ở Trung Nguyên, bên trong có cái này. Nhưng đây là thứ để trị bệnh suyễn mà?”
Tiêu Sơn nói: “Một chút có thể trị suyễn, dùng nhiều hơn sẽ khiến người ta hưng phấn, trở nên sung sức vô cung.”
Mọi người có chút ũ rũ, hôm nay người người đều thấy được yêu binh sung sức như thế nào, hành động thần tốc.
Tiêu Sơn cẩn thận nhớ lại trận chiến vừa rồi, nói: “Trách không được, chỉ giằng co một canh giờ, đã rút binh! Sau khi dùng thứ này, trong nháy mắt sẽ tăng nhanh sức chiến đấu, nhưng sau khi dùng, chính là tim đập nhanh, cả người vô lực, cả đêm khó ngủ, hai ba ngày sau cũng chưa khôi phục lại được! Dùng nhiều lần, người liền bị phế!”
Tiêu Sơn nói xong, tay chỉ vào “yêu binh” đang nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép, nói: “Ừ, là cái dạng này! Ta thấy y lập tức sẽ chết!”
Mọi người rùng mình, cảm thấy có chút sợ hãi.
Tiêu Sơn nói: “Xem ra Vương Bất Phá cũng chẳng là gì, phải dựa vào mấy thứ này. Dễ dàng đối phó! Phía nam không có ma hoàng, thứ này của Vương Bất Phá, sẽ không có nhiều, chưa đủ để gây sợ hãi. Tất cả giải tán đi, đêm nay ngủ ngon, bọn chúng sẽ không tới nữa đâu!”
Binh sĩ thấy vậy, sự sợ hãi với “thiên binh thiên tướng” của Vương Bất Phả đã giảm đi hơn nửa, gắng gượng lấy lại sĩ khí đã đánh mất, không còn nghe tên liền biến sắc.
Chờ đến khi mọi người đi rồi, phó tướng Tiêu Sơn nói: “Cho dù đã biết thủ đoạn của yêu tặc, chúng ta cũng không có cách nào công phá bọn chúng! Tiêu thuộc cấp, chúng ta phải rút lui, bây giờ là thời cơ tốt nhất!”
Tiêu Sơn thầm thở dài, hoàn toàn chính xác, cho dù biết rõ đối phương dùng loại giáp giấy thấp kém, trong trận chiến thì uống thuốc kích thích, tối đa chỉ có thể làm biến đi tâm lý sợ hãi. Đối với xoay chuyển lực lượng địch ta lại không hề có chỗ tốt.
Trong vòng hai ba ngày, là không thể nào đánh hạ thành Tuyên Châu, cho dù đoạt được cứ điểm bên ngoài, đối phương dùng thuốc, người của mình vẫn là không thể đấu lại. Cũng không thể tranh đấu với những người dùng thuốc xem ai bạo lực hơn a? Cho dù phía nam không có ma hoàng, nhưng ai mà biết Vương Bất Phá có bao nhiêu. Cứ như vậy ba bốn lần, người của mình cũng không thể không bị tổn hại.
Tiêu Sơn có chút bất đắc dĩ nhìn trời, trăng lơ lửng ở giữa, ngược lại mây đen cũng không có. Hắn đã đến đây bốn năm ngày rồi, không biết tình huống của Triệu Viện ở bên kia rốt cuộc thế nào, nhưng cũng không có hy vọng gì, hiện tại có nên lui binh hay không đây?
Vấn đề này Tiêu Sơn chưa nghĩ ra, hắn đánh cả một ngày, cũng hết sức mệt mỏi rồi, dựa lưng vào tường nặng nề ngủ, trong lúc mơ màng bỗng nhiên bừng tỉnh, nói: “Không sợ, Không sợ cái này! Ta có cách!”
Phó tướng của hắn còn chưa ngủ, đang đi tuần, lúc nghe Tiêu Sơn gọi, liền đi tới, hỏi: “Thuộc cấp, người có diệu kế gì?”
Tiêu Sơn cười nói: “Diệu kế thì không có, nhưng ngược lại thì có một cách khiến bọn chúng tan rã từ bên trong!”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn liền phái một nhóm nhỏ binh sĩ tiến lên giả bộ khiêu khích, quả nhiên dẫn đến mấy “thiên binh thiên tướng”, những người kia sau khi dùng thuốc một canh giờ, bắt đầu cuồng loạn, Tiêu Sơn chờ cho thuốc tan liền dẫn người qua, dễ dàng giải quyết hơn trăm tên địch.
Thuốc kích thích cũng không duy trì liên tục được, sau khi thuốc tan hết liền khống chế, là chuyện vô cùng đơn giản!
Nhưng phương pháp này chỉ dùng được một lần, ngay sau đó không dùng được nữa.
Đối phương coi trọng điều chỉnh chiến thuật, lần nữa xuất quân, không uống thuốc, đều đổi thành một loạt binh sĩ xếp hành ngay ngắn, Tiêu Sơn ít người, đối mặt với tình cảnh trước mặt, không hề chiếm được chút tiện nghi nào.
Sau khi thăm dò qua, Tiêu Sơn biết được một chiêu tập trung binh lực này, lại là chủ ý của bạch diện quân sư của Vương Bất Phá. (
Tiêu Sơn cùng Vương Bất Phá không ngừng giằng co. Mỗi khi Tiêu Sơn nghĩ ra được chiến thuật mới, đối phương sẽ kịp thời căn cứ vào tình huống để điều chỉnh, hai phe đều bị thiệt, nhưng cũng không cho đối phương quá nhiều tiện nghi.
Nhưng đối phương còn có thành trì chống đỡ, lương thực còn lại bên phía đội quân của Tiêu Sơn cũng đã ăn gần hết không sai biệt lắm, một số còn có ý kiến gặm vỏ cây đào rễ cỏ, tiếp thêm hai ngày nữa, nếu không có gì chuyển biến, chỉ có thể rút quân, còn phải phòng ngừa kẻ địch truy kích.
Ngày hôm đó, Tiêu Sơn kiểm kê lại lương khô của mình, thật sự cảm thấy không thể tiếp tục chống đỡ, nếu không người của mình sẽ bị đói chết. Ngày hôm sau phải rút quân, trận này, thua.
Ban đêm, Tiêu Sơn có chút khó ngủ, hắn gối đầu lên gối da trâu, nằm trong lều của mình, trong đầu không ngừng lặp lại mấy từ thua cuộc, bại trận, lui binh. Rồi lại nghĩ tới Triệu Viện, Triệu Viện nói đi mượn binh, nếu như cứu binh của y thật sự có thể đến, có lẽ sẽ có chuyển biến.
Nhưng mà Triệu Viện đang ở đâu? Tiêu Sơn ngủ mơ mơ màng màng, sau cùng, trước mắt hiện lên đôi mắt như ẩn như hiện của Triệu Viện. Hắn mở mắt, là Triệu Viện đang ở trước mặt, nhắm mắt, vẫn là Triệu Viện đang ở trước mặt.
Tiêu Sơn trong lúc ngủ mơ thì buồn bực tru lên: Anh đây không muốn mộng thấy y a, Thương Tỉnh Không* mau đến cứu vớt ta!
(*苍井空 Sora Aoi diễn viên AV)
Lại nghe được một giọng nói vang lên bên tai: “Thương Tỉnh Không là ai vậy? Ngươi lại mộng thấy người nào?”