Chương 46: Trưởng công chúa bạc mệnh
Khi màn đêm buông xuống Yến Lạc mới trở về, An Ninh Hề đã dùng xong bữa tối, đang ở chính điện cung Trữ Minh chờ tin tức của nàng.
Sau khi Yến Lạc đi vào, An Ninh Hề cũng gọi Vũ Chi Duệ đang canh giữ ngoài cửa vào, "Ngài đến cửa phủ công chúa canh chừng ở bên ngoài, đợi công chúa ra ngoài thì lập tức vào mời Lang thái phó và Lang thượng thư tới đây." Vũ Chi Duệ nghe lệnh lập tức đi làm.
Xong xuôi An Ninh Hề mới quay đầu nhìn Yến Lạc, "Chuyện thế nào? Nói ta nghe."
Yến Lạc không nói gì chỉ khẽ gật đầu. An Ninh Hề mím môi, "Nếu đã như vậy thì đừng trách bổn cung vô tình."
Lúc An Tĩnh Hề tới An Ninh Hề đang ở trong nội điện, An Tĩnh Hề cho rằng nàng vẫn nghỉ ngơi trên giường, vừa định theo Yến Lạc vào bên trong thăm hỏi thì thấy An Ninh Hề đi ra, nàng mặc áo lụa trắng thêu hoa văn đen, trên mặt trang điểm nhẹ, trang sức trên đầu cũng rất ít, dáng vẻ thanh nhã nhưng trang nghiêm.
"Quân thượng..." An Tĩnh Hề ngạc nhiên nhìn nàng. Mới chỉ không gặp một buổi chiều, An Ninh Hề không chỉ khỏe khoắn bình thường đứng trước mặt nàng, mà lúc này còn vận nguyên bộ đồ trắng toát, không khí này thực sự rất kỳ quái.
An Ninh Hề ra dấu bảo Yến Lạc đi ra ngoài canh giữ ở cửa, rồi quay sang khẽ mỉm cười nhìn An Tĩnh Hề, "Tỷ tỷ đến rồi sao? Vừa hay bổn cung đã viết xong chiếu thư rồi, tỷ tỷ có muốn xem qua một chút không?"
An Tĩnh Hề nghe giọng điệu lạnh lùng của nàng càng thêm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cung kính đáp: "Quân thượng sắp xếp là được, thần thiếp không cần xem lại, tất cả đều nghe theo Quân thượng."
An Ninh Hề lấy bản chiếu thư từ trong ống tay áo ra, môi vẫn mỉm cười hờ hững nhưng giọng nói lại lạnh tựa nhưa băng, "Tỷ tỷ vẫn nên xem qua một chút, để tránh có gì sai sót."
An Tĩnh Hề nhìn chiếu thư được đưa tới trước mặt mình, hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng nhận lấy. Chậm rãi mở ra, chỉ mới thoáng liếc mắt nhìn qua vẻ mặt liền vô cùng khiếp sợ, sắc mặt lập tức trắng nhợt không còn chút máu.
"Sao? Tỷ tỷ thấy có sai sót gì không?" Nụ cười trên môi An Ninh Hề đã biến mất, mặt lạnh nhìn An Tĩnh Hề, "Đây là tất cả những lần ám sát từ sau khi bổn cung tỉnh lại do chính bổn cung nhớ mà liệt kê ra, tỷ tỷ xem thử còn thiếu lần nào thì bổ sung vào."
An Tĩnh Hề bị ánh mắt của nàng làm cho sợ hãi lùi về sau mấy bước, nhìn nàng trừng trừng hỏi, "Quân thượng... Đây là ý gì?"
"Tỷ tỷ cho là bổn cung có ý gì thì bổn cung chính là có ý đấy." An Ninh Hề thủng thỉnh ung dung nói rồi chậm rãi bước từng từng bước áp sát nàng ta.
An Tĩnh Hề liên tục lui về phía sau, hốt hoảng nói, "Chẳng lẽ Quân thượng muốn nói thích khách kia là do thần thiếp sắp xếp sao?"
An Ninh Hề thở dài, "Tỷ tỷ không cần trưng ra dáng vẻ lừa người này, Yến Lạc đã tra được đám thích khách kia đến nay vẫn đang ẩn núp ở trong phủ công chúa, hơn nữa cũng biết tỷ tỷ ngươi còn lên kế hoạch định ám sát bổn cung lần nữa."
An Tĩnh Hề sửng sốt, một lát sau cuống quít quỳ sụp xuống đất, "Bẩm Quân thượng, oan cho thần thiếp quá."
An Ninh Hề nhìn nàng ta chằm chằm, đột nhiên chuyển hướng chủ đề, "Đúng rồi, đầu chiều hôm nay bổn cung còn được nghe một chuyện vô cùng thú vị, nghe nói ngày trước khi phụ vương bệnh nặng sắp không qua khỏi, tỷ tỷ ngươi từng ở bên giường bệnh yêu cầu lập trưởng không lập đích, có chuyện này không?" (đích: ý chỉ con của của vợ cả, ở đây chính là vương hậu)
Hai mắt An Tĩnh Hề mở lớn khiếp sợ nhìn nàng.
An Ninh Hề cười cười, "Ngươi không cần kinh ngạc, nếu bổn cung đã ngả bài với ngươi thì dĩ nhiên đã có đầy đủ chứng cớ, nếu ngươi vẫn không chịu thừa nhận, vậy để bổn cung liệt kê tường tận cặn kẽ từng chuyện một ra cho ngươi xem, Yến Lạc đã tìm được bản giao dịch giữa ngươi và đám thích khách kia từ trong phủ của ngươi."
An Tĩnh Hề tuyệt vọng ngồi phịch xuống sàn, ngực phập phồng dữ dội, mặt xám ngoét như trò tàn.
An Ninh Hề xoay người đi tới cạnh bàn, cầm bình trà lên rót ra chiếc cốc bưng đi tới trước mặt An Tĩnh Hề, chậm rãi ngồi xổm người xuống nhỏ giọng nói, "Có thể tỷ tỷ không biết, Lang thượng thư lệnh và Lang thái phó đều đang đứng bên ngoài cửa, tỷ tỷ có muốn gặp họ không? Hoặc là..." Nàng đưa ly trà trong tay tới trước mặt An Tĩnh Hề, rét lạnh cười, "…không bao giờ gặp nữa?"
An Tĩnh Hề nhìn chằm chằm cái chén trong tay nàng, thân thể run lên bần bật, không ngừng lắc đầu, trong giọng nói đã kèm theo tiếng nức nở, "Ngươi... Ngươi muốn hạ độc ta?"
An Ninh Hề thấy như đang nghe được chuyện gì hài hước lắm vậy, "Ngươi hại bổn cung không biết bao nhiêu lần, bổn cung chỉ hại ngươi có một lần, so sánh ra tỷ tỷ ngươi cũng đâu oan uổng gì. Chỉ trách ngươi quá nóng lòng, cuối cùng tự xé bỏ mặt nạ mình khổ công tạo ra, để bổn cung thấy được bộ mặt thật của ngươi." Nàng nâng cốc lắc đầu thở dài, nhỏ giọng nói: "Vốn lần này trở về ta định sẽ thăng tỷ phu làm thừa tướng, nào có ngờ tỷ tỷ lại chê danh hiệu thừa tướng phu, muốn trèo cao hơn."
An Tĩnh Hề nhận ra nàng đang dùng tính mạng và tiền đồ của Lang Thanh Dạ để uy hiếp mình, trong mắt tuy tràn đầy phẫn hận nhưng cuối cùng cũng bị dạo động. Cha con Lang gia không hề hay biết tất cả những chuyện nàng làm từ trước đến nay, nếu bởi vì những chuyện mình làm mà ảnh hưởng tới vị phu quân nàng yêu thương thì nàng thực sự không đành lòng.
An Tĩnh Hề cắn chặt môi dưới, tay run run nhận cốc trà, đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm An Ninh Hề, hung ác nói: "Ngươi không phải là Ninh Hề, rốt cuộc ngươi là ai?"
Nếu là An Ninh Hề trước đây dù cho người khác có mắc tội lớn hơn nữa cũng không bao giờ lạnh lùng tự tay ép chết người khác như thế.
An Ninh Hề lẳng lặng nhìn nàng, "Ngươi chắc là muốn biết?" Nàng hờ hững cười nói, "Uống xong ta sẽ cho ngươi biết được không?"
Trừ phi nàng muốn cho người khác biết, nếu không người biết được bí mật này chỉ có thể là người chết.
An Tĩnh Hề chấn động tinh thần cúi đầu nhìn cốc trà, trong mắt từ từ ngân ngấn ánh lệ. Từ nhỏ nàng luôn không cam lòng thấp kém hơn An Ninh Hề, ngày trước lúc còn phụ vương thì nàng còn được cưng chiều, nhưng hôm nay toàn bộ quyền lực Nam Chiêu đều nằm trong tay An Ninh Hề, nàng mang tiếng là trưởng công chúa thì sao chứ? Cuối cùng vẫn đứng dưới nàng ta.
Thật ra từ trước lúc An Ninh Hề chưa bị Tuyên Tử Đô bắn trọng thương, nàng đã âm thầm sắp đặt nhiều vụ ám sát, nhưng khi đó An Ninh Hề rất thích ra ngoài, vì vậy những vụ ám sát kia phần lớn là thực hiện ở ngoài cung. Có điều vì có Vũ Chi Duệ bên cạnh nên lần ám sát đầu tiên không thành công, sau đó mỗi lần đi tuần hay du ngoạn An Ninh Hề đều mang theo rất nhiều cấm vệ quân, vì vậy An Tĩnh Hề không còn cơ hội để ra tay.
Đến khi An Ninh Hề bị bắn trọng thương hồi cung, Vũ Chi Duệ bị Cơ thái hậu bắt giam, An Tĩnh Hề nhận thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, vì vậy lại phái thích khách tới, sao đoán được lại gặp Tần Hạo, rồi sau đó nàng vô cùng kinh ngạc phát hiện ra An Ninh Hề đã thay đổi.
Có điều sự thay đổi này càng khiến nàng không cam lòng. An Ninh Hề ngày xưa bất tài vô vụng chính là nguyên nhân để nàng thay thế ngồi vào ngôi vị, nhưng giờ đây An Ninh Hề lại trở nên trầm ổn cơ trí đó là điều khiến nàng khó mà chấp nhận. Vì vậy nàng không kềm chế được lại lần nữa phái thích khách vào vương cung Đông Việt, thậm chí còn đuổi theo cả đội quân tới cửa khẩu Bình Cốc, qua những chuyện đó cũng đủ thấy được nàng nóng lòng muốn trừ khử An Ninh Hề đến mức nào.
An Ninh Hề nói rất đúng, là nàng quá nóng lòng rồi.
An Tĩnh Hề quay đầu nhìn cánh cửa chính đang khép chặt, rồi nhắm lại mắt, phía ngoài cánh cửa kia có người nàng yêu thương nhất, nàng đã từng ảo tưởng rằng ngày mình đăng cơ Quân vị, sẽ cho chàng cơ hội để thể hiện tài năng của mình, đáng tiếc bây giờ lại...
An Tĩnh Hề đột nhiên cười thê lương, cuối cùng nâng cốc trà trong tay lên uống một hơi cạn sạch. Nàng vứt chiếc cốc đi, căm hận nhìn An Ninh Hề trừng trừng, "Đồ độc ác..."
Vẻ mặt An Ninh Hề không biểu cảm nhìn nàng ta, "Với những việc ngươi làm, ta như vậy đã là nhân từ lắm rồi, chỉ là một cốc trà thôi, ngươi cũng chẳng phải chịu khổ sở gì."
An Tĩnh Hề không tin được trợn mắt nhìn nàng, máu bắt đầu tràn ra từ khóe miệng, "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
An Ninh Hề hơi nhoẻn môi, thần sắc có vẻ đau thương, sau đó cúi người gần sát tai nàng ta nói nhỏ: "Ta chỉ là một cô hồn quay về báo thù thôi."
An Tĩnh Hề khiếp sợ không ngừng thở dốc, nhìn nỗi khiếp sợ đong đầy trong mắt nàng ta sau đó ánh mắt từ từ mất đi tiêu cự.
An Ninh Hề đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, cho đến khi cô gái trước mắt ngã oặt xuống sàn nàng mới xoay mặt nhìn về phía cửa điện, cao giọng nói: "Tất cả vào đi."
Cửa điện được mở ra, xuất hiện đầu tiên là vẻ mặt khiếp sợ của Lang thái phó và Lang Thanh Dạ. Vừa rồi lúc An Ninh Hề nói ra bí mật kia đã hạ giọng rất nhỏ vì không muốn bọn họ nghe, còn những chuyện khác, ví dụ như chuyện An Tĩnh Hề hành thích nàng, bọn họ ở phía ngoài cửa điện đều đã nghe thấy hết.
An Ninh Hề nhìn Lang thái phó và Lang Thanh Dạ, Lang thái phó sau một hồi khiếp ngạc mới phảu ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin thứ tội. Mà Lang Thanh Dạ chỉ nhìn chằm chằm An Ninh Hề, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng. Đến khi tầm mắt chuyển sang thi thể đang nằm trên sàn liền chuyển thành sửng sốt, sau đó chạy vọt vào trong điện quỳ xuống bên cạnh thi thể An Tĩnh Hề, tay run run muốn đỡ nàng ta dậy, nhưng bàn tay đưa ra gần chạm tới thân thể thì bỗng do dự dừng lại, như thể không tin được chuyện xảy ra trước mắt, trong mắt dần hiện lên lớp sương mỏng.
An Ninh Hề xoay người đi tới hai bước nhìn Lang Thanh Dạ lạnh lùng nói: "Trưởng công chúa An Tĩnh Hề đột ngột bị bệnh nặng không thể cứu chữa. Bổn cung mất đi người tỷ tỷ thương yêu vô cùng đau lòng, ban nghi lễ chôn cất như chư hầu, truy phong Hộ quốc phu nhân, hiệu là Hiếu Nghĩa Đại trưởng công chúa." Nàng bỗng dừng lại nhìn Lang Thanh Dạ, "Lang thừa tướng, còn không mau tiếp chỉ."
Tất cả mọi người đều hiểu ý của nàng, nàng không có ý định truy cứu tội danh của An Tĩnh Hề thậm chí còn an táng nàng ta long trọng, cũng không hề làm ảnh hưởng tới chức vị thừa tướng của Lang Thanh Dạ.
So với những việc An Tĩnh Hề đã làm, Lang Thanh Dạ biết An Ninh Hề làm vậy đã là nhân nhượng đến mức tối đa rồi. Hắn đứng dậy, xoay người liền nhìn thấy cánh tay phải bị băng bó của An Ninh Hề, nhắm mắt cố gắng đè nén tâm tình phức tạp trong lòng mình xuống, quỳ gối đập đầu cúi lạy An Ninh Hề, "Vi thần... lĩnh chỉ tạ ân."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, xoay người nhìn Vũ Chi Duệ đang đứng cạnh cửa, "Vũ thái phó, ngài chuẩn bị một chiếc xe ngựa hộ tống thi thể trưởng công chúa hồi phủ công chúa đi."
Vũ Chi Duệ nhận lệnh lập tức rời đi.
An Ninh Hề xoay người nhìn Lang Thanh Dạ, lại nhìn sang Lang thái phó vẫn đang quỳ trước cửa điện, lạnh nhạt nói: "Hai vị bớt đau buồn." Sau khi nói xong liền cất bước đi ra cửa điện, như người mất hồn men theo lối đi hành thanh uốn khúc.
Trong cung Trữ Minh dường như đã chuẩn bị từ trước, nên lúc này không hề có một bóng cung nhân nào, Yến Lạc âm thầm lặng lẽ đi theo nàng, tâm trạng có phần phức tạp.
Trước đây nàng mãi lưu vong nên không để ý lắm đến Nữ Hầu Nam Chiêu khi xưa, nên cũng không biết về chuyện An Ninh Hề thay đổi ra sao, chỉ có từ hồi đi theo nàng ấy mới từ từ hiểu được đôi chút về con người này. Mà tâm trạng phức tạp lúc này của nàng không phải vì cảm thấy thủ đoạn của An Ninh Hề quá tàn nhẫn, dù sao nàng cũng từng trải qua cảm giác đứng bên vực sinh tử, không thể nương tay với kẻ đã hãm hại mình không phải là nguyên tắc làm việc xưa nay của nàng. Nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ đó là, rõ ràng ở trước mặt người khác An Ninh Hề tỏ ra lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, vậy sao lại đi cứu một người không rõ lai lịch như nàng?
Yến Lạc đang trầm tư, An Ninh Hề đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng, "Yến Lạc, lần đầu giết người ngươi có cảm giác gì?"
Yến Lạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn An Ninh Hề, lại thấy vẻ hoang mang trong mắt nàng mà trước nay chưa từng có, giống như vừa gặp phải chuyện gì vô cùng khó xử vậy. Yến Lạc hiểu ra, "Đây là lần đầu tiên Quân thượng giết người?"
An Ninh Hề chuyển tầm mắt, đắn đo suy nghĩ, "Nếu tự tay giết thì chính là lần đầu tiên."
Yến Lạc mấp máy môi, cúi đầu nhìn bóng mình bị ánh đèn kéo dài trên đất, hờ hững nói: "Lần đầu tiên giết người chắc chắn là không hề dễ chịu."
An Ninh Hề nhìn nàng khẽ gật đầu, "Đúng là không hề dễ chịu." Dù sao An Tĩnh Hề tìm cách hãm hại nàng nhiều lần nhưng nói cho cùng thì nàng vẫn không bị sức mẻ gì, không thể coi là kẻ thù không đội trời chung. Nếu hiện tại người bị giết là kẻ thù của nàng, nàng sẽ cảm thấy hả hê và vui sướng, sao lại cảm thấy khó chịu cho được?
An Ninh Hề thở dài ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, trời xanh không có mắt khiến nàng tổn thương quá nhiều, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ đòi lại từng chút một.
Tiếng bước chân vội vã chợt vang lên, An Ninh Hề thu hồ suy nghĩ nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy một bóng người dọc theo hành lang đi về phía cung Trữ Minh. Yến Lạc lập tức tiến lên một bước, ngăn trước người An Ninh Hề, lạnh lùng hỏi: "Kẻ phía trước là ai?"
Người đến lập tức dừng bước, dường như đã bị dọa cho mất hồn, giọng nói the thé vang lên, "Thì ra Quân thượng ở đây, thái hậu sai nô tài sang mời Quân thượng đến cung Thiên Thọ hỏi chút chuyện."
An Ninh Hề đi tới vài bước mới nhận ra người nọ chính là Hồ công công bên cạnh Cơ thái hậu, "Hỏi chuyện gì?"
Hồ công công vội hành lễ với nàng, "Nô tài cũng không rõ, chỉ biết là vừa rồi thái hậu nhận được thư khẩn từ Trung Chu gửi tới, sau khi đọc xong thì lo lắng vô cùng, người bảo hình như là Trung Chu muốn đoạn tuyệt với Nam Chiêu..."
An Ninh Hề nghe xong chợt hiểu ra, Trung Chu thật biết chọn thời điểm, quân đội Nam Chiêu hiện vẫn còn đang đóng ở cửa khẩu Bình Cốc, giờ lại nói muốn đoạn tuyệt với Nam Chiêu, chẳng khác nào muốn Nam Chiêu lâm vào khốn cảnh ư?
Nàng hừ lạnh nói với Hồ công công: "Ông về bẩm lại với thái hậu không cần hỏi gì cả, muốn trở mặt thì cứ trở mặt thôi, Nam Chiêu ta chẳng có gì phải sợ!" Nói xong xoay người đi về hướng cung Trữ Minh, mới đi được vài bước lại dừng chân, xoay người bổ sung thêm với Hồ công công: "Ông bẩm thêm với thái hậu một tiếng, trưởng công chúa đột ngột phát bệnh, đã qua đời rồi."