Gió đêm cuối mùa hạ hiu hiu mát mẻ, quả thật là một ngày thích hợp để tổ chức tiệc tùng.
Giữa điện Triêu Dương của vương cung Đông Việt, trụ cột được khảm bằng vàng, màn tơ buông rủ, được trang trí vô cùng đẹp đẽ cao quý. Nhóm cung nhân nhộn nhịp qua qua lại lại, trong tay bưng bê đều là ly vàng chén ngọc, rượu ngon cùng cao lương mỹ vị xen lẫn bóng người lả lướt, tất cả cùng hòa dưới ánh đèn cung đình rạng rỡ tạo nên một khung cảnh đầy hoa lệ lộng lẫy.
Đại điện rất rộng lớn, từng chiếc bàn con được sơn đỏ phân loại xếp ngay ngắn hai bên điện, đằng sau mỗi chiếc bàn có thể ngồi được hai người, bên dưới toàn bộ đều được lót đệm êm để khách quý ngồi. Giữa lối đi được trải thảm nhung đỏ đến tận bậc thềm ngọc. Trên bậc thềm ngọc cũng được kê bàn dài, có điều trên ấy được khắc vẽ hình dạng hoa văn Long - Phượng. Đông Việt vương Sở Nghiệp Kỳ đoan chính ngồi ở phía sau.
Hôm nay Sở Nghiệp Kỳ vận một thân triều phục màu đen, thân trên dùng chỉ màu vàng sẫm thêu hoa văn hình Song Long Hí Châu [1], kim quan buộc tóc được đính kết bằng Bảo Châu Đông Hải [2], mỗi khi mắt phượng đảo nhẹ qua mọi người ở trong điện đều thể hiện rõ nét dáng vẻ uy nghi của một thiên tử khi lâm triều.
Lần này Đông Việt gửi đi thư mời, ngoại trừ Bắc Mạnh không có động tĩnh gì cùng với Trung Chu vừa bị Đông Việt càn quét trước đó không lâu ra, thì hầu hết các quốc gia khác đều tỏ ra rất hưởng ứng. Trong đó có quốc quân Tây Hoa vì tuổi cao sức yếu nên phái thế tử thay mặt đến tham dự, những quân chủ các nước còn lại đều đích thân đến, qua đó có thể thấy được thực lực của Đông Việt đã đủ áp đảo hơn nửa thiên hạ này.
Tân khách hiện đã đến khá nhiều trong đại điện, chỗ ngồi các quốc gia được dựa trên cơ bản mạnh hay yếu mà sắp xếp. Sở Nghiệp Kỳ ngồi nghiêm chỉnh trên bậc thềm ngọc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng không kiềm được lấy làm kiêu hãnh. Hình ảnh này có gì khác biệt với việc Đông Việt gần như đã xưng bá thiên hạ?
Nếu vị cố nhân kia vẫn còn, thấy cục diện này hẳn là cũng sẽ rất tự hào.
Nghĩ đến vị cố nhân kia, Sở Nghiệp Kỳ thấy lòng buồn man mát. Quân chủ Bắc Mạnh hiện giờ vẫn còn chưa tới, có lẽ cũng là vì chuyện của vị cố nhân kia rồi. Tình bạn khi xưa giữa họ rất sâu sắc và khắng khít thậm chí đối xử với nhau không khác gì tỷ đệ. Sau khi vị cố nhân kia qua đời, quân chủ Bắc Mạnh cũng không còn qua lại với Đông Việt nữa, hôm nay đầy tháng đứa con của mình và người phụ nữ khác, đương nhiên hắn sẽ không đến.
Đang bị chi phối bởi mớ suy nghĩ hỗn loạn thì âm thanh the thé của thái giám cạnh cửa đột nhiên cao giọng cất lên, "Nữ Hầu Nam Chiêu đến...."
Tất cả mọi người đồng loạt bị hấp dẫn từ âm thanh này, rối rít quay đầu nhìn về phía cửa, Sở Nghiệp Kỳ cũng thu hồi suy nghĩ giương mắt nhìn về phía cửa điện.
Bóng dáng ấy đã từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn thân vận bộ cung trang trắng, cổ áo và ống tay áo được thêu hình dây mây uốn lượn, lưu tô [3] rủ bên hông theo mỗi bước đi lả lướt càng làm nổi bật dáng người yểu điệu thướt tha. Mái tóc trên đầu búi kiểu vân mây, hai bên chia ra vấn hình vòng cung [4], phía trên cài bông hoa lẫn cành đều được làm từ vàng, trên trán còn phối sợi ngọc châu vàng sáng ngời rực rỡ, nhìn rất trang nghiêm và cao quý. Hai hàng mày kẻ đen tinh tế khéo léo, đôi má điểm nhẹ phấn hồng, tuy đơn giản nhưng không kém phần quyến rũ. Đôi mắt cong cong như ánh trăng rằm, lưu chuyển nhìn ngắm hết bên nọ tới bên kia cứ như có ánh sáng nhấp nháy, môi đỏ xinh thắm mỉm cười theo mỗi bước đi.
Yến hội được tổ chức để ăn mừng tiệc vui, mà nàng lại mặc một thân trắng ngời như vậy, vốn sẽ khiến cho người bàn ra tán vào, thế nhưng lúc này nàng nhịp bước khoan thoai tiến vào, lại chẳng có một ai buông lời kêu ca phàn nàn. Bởi vì lực chú ý của tất cả mọi người đều bất giác bị phong thái tao nhã có một không hai của nàng làm cho ngẩn ngơ mất hồn.
Mỗi bước đi của An Ninh Hề rất nhẹ nhàng khoan khoái, như thể hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mọi người đang ngạc nhiên nhìn mình, trên môi tuy luôn mỉm cười nhưng trong sóng mắt như có bọt tuyết lạnh lùng trôi nổi.
Đi thẳng tới dưới bậc thềm nơi Sở Nghiệp Kỳ ngồi mới đứng lại, nàng nâng ống tay áo rộng lớn chắp nhẹ hai tay hành lễ, "Đông Việt vương hữu lễ, bổn cung đến muộn, vạn mong thứ tội." Giọng điệu hết sức bình tĩnh, nghe không ra vui buồn.
Sở Nghiệp Kỳ nhìn chằm chằm người con gái trước mắt, bỗng chốc có vẻ thẫn thờ, cũng sực tỉnh lại ngay sau đó, rồi lại cảm thấy thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp Nữ Hầu Nam Chiêu, nhưng đây là lần đầu phát hiện ra trên người nàng có khí chất kiêu ngạo mà lạnh lùng như thế này. Mấy tháng trước Lục đệ của hắn còn thiếu chút nữa bị người con gái trước mắt này thu vào hậu cung, nhưng bây giờ nhìn lại, sao cứ cảm thấy nàng ta không giống kiểu người sẽ làm ra những chuyện ấy chứ?
Vì muốn cùng Nam Chiêu gắn kết lại tình hữu nghị nên hôm nay Sở Nghiệp Kỳ không mời Lục đệ mình đến tham dự tiệc, nhưng lúc này hắn lại rất muốn gọi tới để xác nhận thực hư, người con gái trước mắt thật sự là Nữ Hầu hoang đường vô lý kia sao?
Thật ra cũng chẳng phải có mỗi mình Sở Nghiệp Kỳ có loại cảm giác này, mà hầu hết tất cả khách mời có mặt đều nhìn về phía An Ninh Hề bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi, trong số họ phần nhiều đều đã từng gặp qua vị Nữ Hầu Nam Chiêu này, bởi thế ngay lập tức nhận ra nàng hiện tại rất khác lạ so với trước kia.
Qua một hồi khiếp sợ, Sở Nghiệp Kỳ mới phục hồi tinh thần vội vàng đáp lễ lại, sau đó dùng tay ra dấu mời tới hướng bên tay phải vị trí thứ hai, "Nữ Hầu, mời ngồi."
An Ninh Hề hờ hững khẽ gật đầu nhưng không vội đi qua ngồi xuống, mà vẫn đứng nguyên tại chỗ quan sát đánh giá người ngồi trên đó, cho đến khi khóe môi như hiện lên ý cười giễu cợt, mới chậm rãi đi qua một bên ngồi xuống.
Sở Nghiệp Kỳ lấy làm lạ trước ánh mắt đó của nàng, nhưng ngay sau đó lại có mấy tân khách đi vào, trong đó còn có cao tăng Đồ Di Ca mà hắn đã đặc biệt mời tới, không thể chậm trễ nghênh đón, nên chỉ đành dằn xuống cảm giác quái lạ khó hiểu này.
Tầm mắt An Ninh Hề vẫn chưa từng rời bóng dáng ngồi trên thềm ngọc, hồi lâu sau mới buông rũ hai hàng mi, ý cười trên khóe môi cũng từ từ biến mất.
Đã qua mười năm, vậy mà khi gặp lại, hắn cũng vẫn là dáng vẻ bễ nghễ trên cao vời vợi, chắc hẳn những ngày tháng qua rất ấm êm hạnh phúc rồi.
An Ninh Hề không kiềm được vô thức túm chặt góc áo của mình, nhìn chằm chằm chén ngọc đựng rượu trên bàn tiệc mà không mảy may nhúc nhích, cho đến lúc bên cạnh có người ngồi xuống nàng mới quay đầu nhìn lại thì thấy Đồ Di Ca đang nở nụ cười từ bi bát ái nhìn nàng.
An Ninh Hề giật mình lấy lại tinh thần, nới lỏng bàn tay siết chặt góc áo ra thản nhiên nói: "Ta còn đang thắc mắc tại sao lại gặp được đại sư ở vương cung Đông Việt này, hóa ra đại sư cũng là khách mời đến tham dự yến hội, thảo nào mà tối hôm qua đại sư còn khuyên ta hãy buông bỏ những chuyện đã qua." Nói đến đây nàng chợt mỉm cười mỉa mai, "Thì ra đại sư là thuyết khách cho Đông Việt vương."
Đồ Di Ca mỉm cười lắc đầu nói, "Không hẳn vậy, thí chủ hiểu lầm rồi, những lời khuyên giải của bần tăng tối qua đều xuất phát từ tấm lòng, vốn không hề có ý nói giúp gì thay Đông Việt vương, bần tăng cũng không quan tâm đến những tranh giành của thế tục, chỉ là không đành lòng nhìn thấy thế nhân tương tàn mà thôi."
An Ninh Hề khẽ hừ lạnh một tiếng, "Nếu không phải có ý nói giúp, vậy tại sao đại sư lại bất ngờ xuất hiện ở vương cung Đông Việt?"
Đồ Di Ca nghe vậy liếc mắt nhìn quanh bốn phía, nụ cười thương xót bỗng biến mất thay vào đó là vẻ mặt có phần nghiêm túc, giọng nói cũng nặng nề đi nhiều, "Nếu thí chủ đã muốn biết nguyên nhân, vậy bần tăng cũng không giấu giếm. Lần này Đông Việt vương mời bần tăng đến là muốn cầu phúc cho con của ngài, vốn dĩ bần tăng không muốn đến đây, nhưng trước đó vài ngày bần tăng đêm xem tinh tượng, bất ngời phát hiện thấy cách không xa trên bầu trời Đông Việt có sao tử vi hiện thân, cách rất gần vòm trời Đông Việt, trong lòng hết sức lo lắng, vì vậy nên mới đến đây."
An Ninh Hề nghe nhưng không hiểu lắm, nhíu nhíu mày hỏi, "Sao tử vi gì?" Dường như cho rằng Đồ Di Ca đang kiếm cớ, nàng lập tức tỏ thái độ hoài nghi.
Đồ Di Ca có vẻ ngập ngừng, nhìn An Ninh Hề một hồi lâu, vừa chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy tiểu thái giam đứng hầu cạnh bậc thềm ngọc đột nhiên cao giọng xướng lên: "Vương Hậu nương nương cùng thế tử điện hạ đến...."
An Ninh Hề thấy lòng căng thẳng, nhanh chóng gạt phăng vấn đề vừa hoài nghi trong đầu, ngoảnh mặt nhìn lên bậc thềm ngọc, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm cửa ra vào ở phía sau.
Một người phụ nữ thướt tha xinh đẹp bế theo đứa bé đi ra, nàng ta mặc một thân cung trang đỏ thẫm, trong có vẻ rất là vui sướng, trên đầu chải kiểu trường nhạc kế được rất nhiều quý phụ trong cung ưa chuộng, bên trên còn cài trâm Phượng cao quý vô cùng. Mà đứa bé trong ngực nàng ta, trên người được bao bọc bởi tơ lụa thượng hạng chế thành, đường thêu tinh xảo, thậm chí ở ngoài còn được đính ngọc bội, quả thật rất được ân sủng không gì sánh bằng.
An Ninh Hề không cầm lòng được thầm cười lạnh, Quách Tuệ Nguyệt, mười năm trôi qua, thật đúng là không còn giống như ngày xưa nữa, không còn dáng vẻ nhát gan nhu nhược, ngược lại dáng vẻ rất có uy nghi của một vương hậu.
Quách Tuệ Nguyệt bế đứa bé đi tới bên cạnh Sở Nghiệp Kỳ, vừa định hành lễ với hắn thì bị Sở Nghiệp Kỳ lôi kéo ngồi xuống luôn ở bên cạnh, hai người nói cười với nhau, thoạt nhìn hết sức ân ái.
Thấy hình ảnh đó, An Ninh Hề nhắm mắt lại, trái tim tan vỡ bấy lâu nay lại lần nữa bị cào bới máu tuôn đầm đìa.
Giờ khắc này dù cho bản thân có kiên định lạnh lùng thêm nữa, cuối cùng cũng không ngăn nổi cơn sóng lòng đang sôi trào. An Ninh Hề chỉ cảm thấy một màn này thật vô cùng tàn nhẫn, người đàn ông từng cùng mình trao gởi tin yêu đang đắm đuối đưa tình, cầm tay cười nói với người từng cùng mình kết giao tri kỷ. Nàng siết chặt bàn tay, đến cả móng tay khảm sâu vào trong thịt mà nàng cũng không thấy có chút đau đớn nào.
Suốt mười năm qua, trong khi mình ở đáy vực chịu bao đau khổ hành hạ sống không bằng chết, thì hai người họ ở đây tận hưởng cuộc sống tình chàng ý thiếp yêu thương nồng thắm…