Quý Mộ ôm đầu mình ngồi xuống, anh không biết Lương Phi chạy đi đâu. Anh chỉ mới lơ là một chút cô đã chạy khỏi Quý gia rồi.
Trong lòng Quý Mộ một lúc lo lắng, bây giờ đã tối. Với tình trạng của cô như thế thì sẽ ra sao?
“ Lương Phi...“.
...
Lương Phi ngồi bên đường. Sợ hãi nhìn dòng người đi qua đi lại trước mặt mình, bộ dạng của cô cũng thu hút nhiều người nhìn đến.
Lạc Linh Lung khoác tay Giang Dụ đi dưới phố. Tâm trạng cả hai hôm nay cực kì tốt, muốn cùng nhau đi dạo cho khuây khỏa. Cô muốn làm anh vui sau phiền phức vừa rồi do mình gây ra.
Nhìn thấy một cô gái ngồi bên đường, đầu tóc rối bời, chân không đi giày liền thu hút ánh nhìn của Lạc Linh Lung.
“ Giang Dụ “ Cô kéo anh đi lại, Giang Dụ chưa kịp hiểu chuyện gì.
Lạc Linh Lung buông tay anh ra, cô ngồi thấp xuống, đưa tay vén tóc Lương Phi qua một bên.
“ Cô có cần giúp không?“.
Lương Phi nhìn cô, ngẩn đầu nhìn Giang Dụ.
Thấy Lương Phi, anh liền đưa tay kéo Lạc Linh Lung.
Lương Phi!
“ Giang...Giang Dụ?” Lạc Linh Lung bị kéo đến bất ngờ. Có chuyện gì vậy chứ?
“ Lương Phi...cô...“.
Giang Dụ nhìn cô. Con người này...kẻ gây ra tai nạn năm đó cho Lạc Linh Lung.
Sau tai nạn đó, Quý Mộ đã đến gặp anh và nói hết mọi chuyện, đồng thời cũng cầu xin đừng khởi kiện Lương Phi.
Lương Phi cũng là một cô gái đáng thương khi yêu phải tên Quý Mộ. Chính vì thế anh cũng không làm gì nặng tay, nhưng mà...
“ X...xin...xin lỗi...“.
Lương Phi lao đến ôm lấy chân Lạc Linh Lung. Trong tiềm thức nào đó, con người này vẫn nhớ đến tội lỗi mình gây ra.
Lạc Linh Lung vội đỡ Lương Phi. Cô...cô gái này?
“ Xin...xin lỗi...“.
“ Xin...xin lỗi...“.
“ Giang Dụ?” Lạc Linh Lung nhìn anh. Chuyện này là thế nào? Anh quen biết cô gái này, vậy tại sao lại kéo cô tránh xa người này chứ?
“ Linh Lung, đừng đến gần cô ta “ Anh đưa tay kéo cô, một chút cũng không muốn Linh Lung của mình động vào Lương Phi đó.
“ Anh bỏ em ra “ Lạc Linh Lung đẩy anh ra. Anh làm sao vậy chứ? Cô gái này đang cần giúp đỡ mà...
“ Cô ta chính là người gây ra tai nạn cho em, chính là cô ta!“.
Giang Dụ thốt lên.
Lạc Linh Lung khựng lại. Cô quay đầu nhìn anh. Anh...nói cái gì chứ?
Cô gái này...
“ Anh...“.
“ Em không nghe lầm, cô ta chính là người muốn giết em, là người muốn lấy trái tim của em!“.
...
Quý Mộ nhìn thấy Lương Phi trong tay Giang Dụ không biết nên vui hay buồn. Anh tiến đến:“ Giang Dụ, trả cô ấy cho tôi “.
Giang Dụ im lặng đẩy Lương Phi sang cho Quý Mộ.
Lạc Linh Lung từ trong tiến ra. Cô...đã nghe Giang Dụ nói hết mọi chuyện rồi. Nhìn thấy cô, Quý Mộ cũng biết chuyện gì vừa xảy ra rồi.
“ Linh Lung, đời này...anh thật sự khốn nạn với em “.
“ Anh xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em “.
“ Anh hy vọng...những kí ức dơ bẩn về anh, em một chút đừng nhớ lại “.
Quý Mộ ôm Lương Phi, bây giờ, đời này...anh lại nợ cô gái đang ôm trong tay.
“ Anh cũng thay mặt Lương Phi, một lần nữa xin lỗi em “.
“ Cũng xin lỗi cậu Giang Dụ “.
Quý Mộ cúi đầu, rồi anh bế Lương Phi lên rời đi.
Nhìn Quý Mộ đang rời đi. Lạc Linh Lung nắm chặt tay, cô hít thật sâu.
“ Tôi...“.
“ Mong hai người sẽ thành đôi “ Cô nói.
Giang Dụ chỉ cười nhìn cô. Anh đưa tay xoa đầu Lạc Linh Lung.
Quý Mộ...thật sự biết sai rồi!
Lạc Linh Lung quay sang ôm lấy anh. Có lẽ...kí ức lúc trước, cô không cần nhớ đến nữa.
“ Giang Dụ...“.
“ Em...muốn làm lại từ đầu “ Cô nhìn anh nói.
Giang Dụ cúi xuống hôn lên trán cô, anh cười thật tươi:“ Em muốn thế nào anh đều đồng ý “.
“ Bà xã, chúng ta cùng nhau bắt đầu một tình yêu mới nhé?“.
“ Có được không?“.
Lạc Linh Lung nhón chân lên, cô đưa tay chạm vào mặt anh, chiếm lấy môi Giang Dụ.
Hành động của là...
Đồng ý!
Giang Dụ một tay đưa lên eo cô, hương vị này...đã lâu lắm rồi anh mới được nếm thử trở lại!
Lạc Linh Lung...anh sẽ không để lạc mất em nữa!
...
Hai năm sau.
Quý Mộ nhìn Lương Phi ngồi trong phòng chờ. Hôm nay...anh và cô kết hôn!
Tại nhà thờ, chỉ có anh và cô.
Cô gái nhỏ, em vất vả rồi!
...
Về sau, Cảnh Thiên và Đàm Quý Lương thành vợ chồng. Đàm Quý Lương từ lúc đi học đã đơn phương người đàn ông này, về sau mới có can đảm cùng anh làm chuyện đó. Thời gian dài, trái tim của Cảnh Thiên cũng đã đồng ý bắt đầu một mối quan hệ mới rồi.
Còn về Lý Tiểu Nhã cô đã đổ bờ bến cùng Mộc Vũ. Cũng chẳng hiểu tại sao anh lại yêu cô gái này đến vậy. Có lẽ là tình yêu cái nhìn đầu tiên, khi thấy cô khóc lần đó...anh đã nhớ mãi hình ảnh đó!
Lạc Linh Lung cũng đã có một bảo bảo cùng Giang Dụ. Mặc dù không thể khôi phục trí nhớ trước kia, nhưng như vậy cô đủ mãn nguyện rồi.
“ Bà xã, anh về rồi “.
Lạc Linh Lung từ phía trong chạy ra, cô lao đến ôm lấy anh, Giang Dụ cũng nhanh tay chụp lấy cô.
“ Mừng ông xã về nhà!“.
[HẾT]