Lạc Linh Lung đẩy anh ra. Cô ngại ngùng quay đi:“ Bỏ...bỏ qua đi “.
“ Xuống nhà ăn sáng còn đi làm nữa “.
Cô chạy đi, tránh né Giang Dụ.
Người đàn ông này...mới sáng đã bị ấm đầu hay gì không biết?
...
Vì ngủ được một giấc ngon lành. Giang Dụ đã trở lại bình thường, hôm nay đã lái xe đi làm trở lại rồi.
Lạc Linh Lung vì chuyện lúc sáng nên không có can đảm nhìn thẳng anh, cô liên tục ngó ra cửa sổ.
Thật sự không biết Giang Dụ gần đây đang nghĩ. Giữa anh và cô liệu sẽ thay đổi sao?
Giang Dụ đôi khi cũng liếc mắt qua nhìn cô, trong lòng anh...
Từ lâu Lạc Linh Lung đã chiếm vị trí quan trọng. Cả hai đã bên cạnh nhau suốt bao nhiêu năm, anh và cô bề ngoài có vẻ không hợp nhau, như lửa với nước.
Nhưng nói không có tình cảm thì đó chắc là nói dối. Anh thương cô từ lâu, chỉ là chẳng biết mình có nên nói ra với Lạc Linh Lung, để cô biết hay không.
Bởi vì từ trước đến nay Lạc Linh Lung xem anh như là người anh em tốt, có bao giờ nghĩ đến tình cảm và chuyện yêu đương hay không?
...
Đến công ty. Lạc Linh Lung và Giang Dụ vẫn không nói lời nào. Đứng trong thang máy, cô cũng đứng cách xa anh.
Giang Dụ cảm thấy bầu không khí nào không ổn tí tẹo nào.
Cửa thang máy vừa mở ra Lạc Linh Lung lập tức bước ra. Cô về phòng làm việc của mình, cũng không ngó ngàng đến Giang Dụ một cái.
Anh...lại bị ghét bỏ rồi?
Giang Dụ về phòng làm việc. Do buổi sáng loay hoay, cả hai hôm nay đến công ty hơn mọi ngày.
“ Mộc Vũ?” Giang Dụ vừa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người anh em tốt mình đang ngồi ở sofa có chút bất ngờ.
Mộc Vũ là người bạn từ thuở nhỏ của anh. Chuyện của anh và Lạc Linh Lung người này đã quá hiểu rồi.
Chả qua là Mộc Vũ thích đi đâu đó, liên tục đi du lịch trong hai năm nay. Anh là bạn thân mà số lần gặp được tên này cũng khó.
Bây giờ bất thình lình ngồi đây, đúng là dọa chết người rồi.
“ Đi làm trễ đấy “ Mộc Vũ nói.
“ Về khi nào vậy?” Giang Dụ tiến đến.
“ Đêm qua, định tạo cho cậu bất ngờ “ Mộc Vũ bảo.
“ Sao bất thình lình có mặt ở đây? Có phải...“.
“ Ông già bắt về xem mắt “ Mộc Vũ dựa vào ghế nói.
Thở dài đầy bất lực.
Xem ra Mộc lão gia bắt đầu kiểm soát Mộc Vũ ăn chơi la cà này rồi.
Giang Dụ nghe vậy bật cười, anh ngồi xuống ghế.
Cũng đúng thôi, cả hai đều ba mươi cả rồi.
Anh đã kết hôn, còn tên này không ngừng đi ngao du thiên hạ. Mộc gia cũng cần có cháu nội để bồng bế chứ.
“ Gần đây sao rồi? Có tiến triển với Linh Lung được chút nào không?” Mộc Vũ hỏi.
Về mặt tình cảm của Giang Dụ đối với Lạc Linh Lung, Mộc Vũ là người chứng kiến rõ nhất suốt bao năm qua.
Giang Dụ lắc đầu thở dài.
“ Vẫn như vậy, em ấy vẫn xem tôi là người anh em tốt thôi “ Anh bảo.
“ Tôi nói này Giang Dụ, cậu đã ở cạnh Linh Lung gần 23 24 năm rồi, tình cảm ngần ấy năm còn việc gì phải che giấu nữa?“.
Chăm con gái nhà người ta từ khi Lạc Linh Lung chỉ mới một tuổi. Suốt bao nhiêu năm liên tục chê giấu tình cảm của bản thân, có phải là quá ngu ngốc không.
Không lẽ Giang Dụ cứ muốn duy trì “ tình đồng chí “ mãi mãi?
“ Tôi...” Giang Dụ không biết nói gì.
Thật ra anh đã luôn muốn tìm cơ hội nói cho cô biết. Có cơ hội lại không có can đảm, có can đảm lại không có cơ hội.
Đúng là đời!
“ Đã hai mươi mấy năm...cậu định mập mờ thế sao?” Mộc Vũ nói.
“ Cứ để dài lâu, cậu sẽ đánh mất Linh Lung đấy “.
...
Nói chuyện một hồi lâu với Giang Dụ, Mộc Vũ cũng chịu đứng lên ra về.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc đã nhìn thấy Lạc Linh Lung.
“ Anh Mộc Vũ?” Cô ngớ người ra, Mộc Vũ đến đây khi nào?
“ Chào em, em vẫn xinh đẹp như ngày nào “ Mộc Vũ nói.
Ngoài mối quan hệ như thanh mai trúc mã với Giang Dụ ra. Cô và Mộc Vũ cũng có mối quan hệ anh em rất tốt.
“ Anh về khi nào vậy? Gần đây có khỏe không?“.
“ Anh về hôm qua, anh vẫn khỏe. Còn em, em và tên Giang Dụ đó...“.
Nghe Mộc Vũ hỏi chuyện vợ chồng, cô lắc đầu.
“ Anh cũng đoán được câu trả lời rồi nhỉ?” Lạc Linh Lung nói.
“ Có lẽ vậy “ Mộc Vũ đáp.
“ Khi nào rảnh em sẽ mời anh ăn tối. Em đang bận, em xin phép “ Cô nói, rồi đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Giang Dụ.
Mộc Vũ cũng không nói gì, anh sải bước đi tiếp.
Vợ chồng nhà này...đúng là...
...
Lạc Linh Lung bước vào phòng làm việc. Nhìn thấy Giang Dụ ngồi đó, cô đi đến đặt tài liệu xuống bàn.
“ Đây là thứ anh cần “ Cô bảo.
Sau đó im lặng quay đi.
“ Linh Lung “ Giang Dụ lên tiếng.
Cô dừng chân lại, quay đầu:“ Vâng?“.
Giang Dụ đứng dậy, anh tiến đến chỗ Lạc Linh Lung.
Cô cảm thấy không ổn liền lùi ra phía sau. Không ngừng lùi bước thì đã đụng vào bàn làm việc của Giang Dụ.
“ Giang...Giang tổng...“.
Giang Dụ đưa tay xuống, anh từ từ vuốt ve đùi của Lạc Linh Lung.
Cô là người cực kì nhạy cảm, Giang Dụ lại là người hiểu rõ những điểm yếu trên người cô ở đâu. Vừa chạm vào, cô liền rùng mình lên.
“ Giang...Giang tổng...“.
“ Gọi tôi là Giang Dụ “ Anh nói.
Lạc Linh Lung nhìn thẳng vào mắt anh. Giang Dụ làm sao vậy? Từ trước đến nay, anh không bao giờ làm những trò này ở nơi thế này cơ mà...
Giang Dụ đưa tay nâng gáy cô, anh cúi xuống chiếm lấy môi Lạc Linh Lung.
Hô hấp bắt đầu khó khăn, Lạc Linh Lung muốn thoát khỏi sự chiếm đoạt của Giang Dụ...
Nhưng hoàn toàn là không thể...
“ Linh Lung...“.
“ Giang Dụ...anh...“.
Cô thở dốc nhìn anh, Giang Dụ...đừng nói...
“ Đã khóa cửa chưa?” Anh nhỏ giọng hỏi, bắt đầu chơi đùa với cơ thể cô.
“ Đã...đã khóa...rồi...“.
“ Vậy được “.
“ Chúng ta...làm tại đây đi!“.