Về sau, Lạc Linh Lung và Giang Dụ ngày càng hạnh phúc hơn. Tốc độ tiến triển của cả hai nhanh đến mức làm thư kí Đường giật mình, cứ nghĩ hai người này có vấn đề thật sự rồi.
“ Tài liệu anh cần đây “ Cô đặt xuống bàn nói.
“ Đứng lại “ Thấy cô quay đi, anh liền lên tiếng.
Lạc Linh Lung nhìn anh, không lẽ anh lại định làm ở đây nữa à?
“ Lại đây “ Giang Dụ mỉm cười nói.
Lạc Linh Lung cảm thấy khó hiểu, cô đi đến chỗ anh ngồi, Giang Dụ liền kéo cô ngồi lên đùi mình.
“ Anh...“.
“Ngoan ngoãn đi, không có ai vào đây đâu “ Anh nói xong, tay đặt lên bàn phím không ngừng gõ. Thật ra anh không định làm chuyện đó ở đây đâu, chỉ là do nhớ cô nên đành dùng cách này vậy.
Lạc Linh Lung ngồi trong lòng anh bất lực toàn tâm, thì ra là muốn đem cô vào lòng rồi giữ lại đấy à?
Cô cũng không nói nhiều, được đà lấn tới, dựa đầu vào anh rồi nhắm mắt lại. Mấy đêm nay liên tục vận động, cô cũng mệt muốn xỉu rồi.
Giang Dụ biết cô cũng mệt nên anh không dám động đậy nhiều, để cô ngồi trong lòng mình ngủ ngoan như một con mèo con.
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài có tiếng lớn, Giang Dụ cũng chú ý đến. Anh hướng mắt về cửa thì cửa bất cửa được đẩy ra, Hiểu Đồng Đồng tự tiện đi vào còn thư kí Đường đằng sau thì lo đuổi theo ngăn lại.
Thấy anh đang ôm Lạc Linh Lung, Hiểu Đồng Đồng khựng lại. Ôm nhau trong phòng làm việc, hai người này...
Giang Dụ sợ Lạc Linh Lung tỉnh giấc, một tay anh ôm cô, một tay đưa lên ra hiệu không được ai làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Thư kí Đường nhân cơ hội này mà đi lên kéo Hiểu Đồng Đồng ra khỏi phòng làm việc, cô ta cũng không dám làm trái ý anh nên đành im lặng mà bị lôi đi.
“ Ưm..” Lạc Linh Lung có chút động đậy, anh liền cúi xuống đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
“ Ngoan, không sao, không sao “.
Cứ như ba dỗ con gái ngủ vậy.
Giang Dụ ôm cô đến sofa, để cô nằm xuống, anh lấy áo vest của mình khoác lên cho cô. Sau đó mới an tâm ra ngoài.
Anh vừa đóng cửa lại, Lạc Linh Lung mở mắt ra cười thầm trong lòng.
Muốn đấu với cô sao? Hành động của anh lúc nãy cũng đủ làm ai kia tức đến bốc khói rồi.
“ Hiểu Đồng Đồng, em đang muốn làm loạn à?” Giang Dụ bước ra, thấy cô và thư kí Đường đang lôi lôi kéo kéo liền lên tiếng nói.
“ Anh Giang Dụ...em...“.
“ Em có biết chút nữa em phá hư giấc ngủ của vợ tôi không?” Giang Dụ tức giận hỏi.
“ Em...“.
“ Thư kí Đường, đưa con bé về nhà giúp tôi “ Giang Dụ ra lệnh.
“ Vâng “ Thư kí Đường đáp, lập tức lôi Hiểu Đồng Đồng đi. Anh đợi lệnh này lâu lắm rồi...
Chỉ mong mau kéo được bà điên này rời khỏi đây!
...
Hiểu Đồng Đồng bị kéo đi không thương tiếc. Đúng là có lệnh của Giang Dụ rồi thư kí Đường liền dùng sức, không nhân nhượng với bất kì ai.
Từ đầu anh cảm thấy cô gái này cũng chẳng có gì tốt lành mấy. Vốn dĩ trên người nồng nặc mùi trà xanh rồi.
Tự tiện xông vào phòng làm việc của Giang tổng, khi nhìn thấy vợ chồng nhà sếp ân ân ái ái liền đừ người ra, trong có vẻ rất tức điên lên.
Thì ra...
Thư kí Đường nhanh chóng xong nhiệm vụ rồi trở về Giang thị.
“ Giang tổng, tôi đã đưa vị tiểu thư đó về nhà “ Anh nói.
“ Cậu làm tốt lắm. Về sau nếu cô ấy có đến hãy để ngồi ở bên dưới, có lệnh của tôi mới được lên đây “ Giang Dụ nói.
“ Đã rõ thưa sếp “.
Đây là nơi làm việc, cũng không nên để người lạ tùy tiện ra vào. Nhất định sẽ có kẻ xấu chú ý đến, đến lúc đó an ninh khó mà chặt chẽ được.
Giang Dụ về phòng làm việc, Lạc Linh Lung vẫn còn đang ngủ. Anh cảm thấy thật may là cô không giật mình tỉnh dậy.
Giấc ngủ của vợ anh là quan trọng nhất!
...
Lạc Linh Lung ngủ dậy là hai tiếng sau. Cô còn nhớ việc Hiểu Đồng Đồng đến đây, cố tình giả vờ không biết.
Cô là người rất nhạy khi ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm cô thức giấc. Lúc Hiểu Đồng Đồng đến đây có lẽ đã mặc kệ sự ngăn cản của thư kí Đường rồi quát vào mặt anh ấy rồi xông vào đây rồi.
Em gái đáng thương à, nhắm ai không nhắm, lại nhắm chồng chị hả em?
Giang Dụ đã là người đàn ông của chị. Em nghĩ em có thể cướp anh ấy khỏi chị sao? Không có đâu, đã là người của chị, mãi mãi là người của chị.
“ Uống nước đi cho tỉnh táo “.
Anh đi lại sofa, ngồi xuống đưa cho cô li nước cam.
Lạc Linh Lung nhận lấy li nước, cô uống.
Giang Dụ đưa tay vén tóc qua cho cô, mỉm cười.
Ở bên cô, anh mới cảm thấy thật bình yên làm sao.
“ Giang Dụ này, lúc nãy tôi nằm mơ...“.
“ Nhìn thấy anh đi cùng Hiểu Đồng Đồng, bỏ tôi lại phía sau “ Lạc Linh Lung nói, giọng nói run rẩy, vẻ mặt hết sức hoảng sợ.
“ Làm sao có thể chứ “ Giang Dụ nhanh chóng giải thích.
Lạc Linh Lung bỏ li nước xuống, cô quay sang ôm lấy anh.
“ Tuy chỉ là mơ thôi nhưng tôi sợ lắm “.
“ Giang Dụ...anh có thể tránh xa Hiểu Đồng Đồng đó một chút được không? Tôi cảm thấy...“.
“ Được, tôi sẽ tránh xa Hiểu Đồng Đồng một chút “.
“ Dọa em sợ rồi “ Giang Dụ ôn nhu, đưa tay vỗ về cô như một đứa con nít.
Lạc Linh Lung dụi đầu vào lòng anh.
Thành công!
Đúng là nũng nịu với anh một chút Giang Dụ liền chiều theo ý cô ngay.
“ Cảm ơn anh, Giang Dụ “.
“ Tôi có thể yên tâm rồi“.
Cuối cùng anh cũng thông minh ra một chút.
Cái đồ EQ nước đá này!