Buổi sáng, Giang Dụ đánh thức Lạc Linh Lung bằng một nụ hôn. Cô mở mắt ra, thấy anh trước mắt liền hoảng hồn giật mình ngồi lên.
Ôi trời ạ...
“ Anh ăn mặc kiểu gì thế?” Lạc Linh Lung tá hỏa hỏi.
Mới sáng sớm anh lại không mặc áo, chỉ mang tạp giề trên mình.
Nhưng mà...
Cơ bắp, sáu múi...
“ Em không thích sao?” Anh ngu ngơ hỏi.
Cứ nghĩ chuyện này làm cô thích anh hơn chứ. Cô không hứng thú với những chuyện này sao?
Lạc Linh Lung đỏ mặt, nhỏ giọng nói:“ T...thích...“.
Ngu gì không thích? Có một ông chồng đẹp trai lại còn “ ngon “ đến như vậy mà.
“ Nhưng không được để ai thấy cái này ngoài tôi “ Lạc Linh Lung đi đến, ôm lấy eo anh.
“ Tuân lệnh bà xã “ Giang Dụ nói.
“ Ai là bà xã của anh chứ?“.
“ Cả đời này, chỉ có mỗi Lạc Linh Lung em mới xứng làm vợ của Giang Dụ tôi thôi “.
Giang Dụ hôn lên trán cô, dịu dàng nói.
“ Được cái dẻo miệng, suýt chút tôi tin rồi “ Lạc Linh Lung nói tiếp.
“ Tôi đâu có nói dối “.
“ Tôi là đang thật lòng đó “.
“ Linh Lung này, chúng ta ở cạnh nhau từ bé cho đến lớn rồi kết hôn. Em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?“.
Giang Dụ bất ngờ chuyển đề tài, hỏi cô.
Lạc Linh Lung đưa tay lên cổ anh, kéo anh xuống, cái đồ EQ nước đá ngu ngốc này...
Nếu như cô không có tình cảm với anh thì cô đâu phải tốn công tốn sức đuổi đánh Hiểu Đồng Đồng kia tránh xa anh ra chứ?
“ Bây giờ tôi trả lời có, anh có tin là thật không?“.
“ Tin, tôi tin chứ “.
“ Tôi luôn đợi một ngày đó đến mà “.
Lạc Linh Lung bật cười. Mới sáng sớm, anh bắt cô thú nhận tình cảm rồi mới cho đi sao?
Thôi được rồi.
Cô nhón chân lên, hôn vào má anh một cái.
“ Có chứ “.
“ Tôi thật sự có tình cảm với anh “.
“ Ông xã, nếu như anh đi theo người phụ nữ khác...tôi lập tức trừng trị anh và người phụ nữ kia “.
Nói xong Lạc Linh Lung chạy nhanh vào phòng tắm, bỏ Giang Dụ bơ vơ đứng đó.
Anh đưa tay lên má, Lạc Linh Lung cô...
Thật sự có tình cảm với anh sao?!??
...
Từ lúc sáng cô cho anh câu trả lời thích đáng thì Giang Dụ vui như trúng số. Cứ tươi cười như một thằng ngốc, thư kí Đường còn nghĩ anh ấm đầu sáng sớm.
Lạc Linh Lung thì chỉ thở dài. Cô đành pha cho anh một li cà phê để giúp anh tỉnh táo lại.
Cứ đà này người ta tưởng cô làm gì anh mất.
“ Cà phê của anh đây “.
Linh Lung đặt xuống bàn nói.
“ Cảm ơn em “.
Giang Dụ tươi cười nói.
“ Vui đến vậy sao?“.
“ Phải “.
“ Tại sao? “ Lạc Linh Lung nghiêng đầu hỏi.
Giang Dụ đứng lên, anh đi đến cạnh cô, đưa tay vén tóc Lạc Linh Lung.
“ Bởi vì...“.
“ Được em thích, tôi thật sự rất vui!“.
...
Khách sạn.
Đàm Quý Lương ngồi trên ghế sofa, cô hút thuốc rồi nhìn ra cửa sổ.
Cảnh Thiên ngồi lên, nhìn thấy Đàm Quý Lương ngồi đó.
“ Dậy rồi à “ Đàm Quý Lương nhìn anh.
“ Ừ “.
Anh cầm quần áo mình lên, một mạch đi vào phòng tắm, không lời hỏi Đàm Quý Lương hôm nay thế nào.
Cô chỉ cười, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn. Cô mặc lại quần áo chỉnh tề, cầm túi xách rời đi.
Người đàn ông đó...trái tim còn lưu luyến đến Lạc Linh Lung kia.
Lát sau, Cảnh Thiên đi ra đã không thấy người đâu. Anh nhìn thấy vết máu trên ga giường, đêm qua...
“ Là lần đầu tiên sao?“.
Cảnh Thiên hơi bất ngờ. Đàm Quý Lương làm sao lại?!
Anh vội chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng đuổi theo Đàm Quý Lương.
...
Mộc thị.
Mộc Vũ đứng nhìn ngó Lý Tiểu Nhã ở phòng làm việc. Cả hai gần đây cũng thân thiết hơn trước, nhưng mà cô gái này đôi phần lạnh nhạt với anh quá.
Cô nhóc đó...trong lòng còn nhớ đến Cảnh Thiên kia sao?
“ Mộc...Mộc tổng “.
Lý Tiểu Nhã đi ra, thấy Mộc Vũ đứng trước cửa phòng làm việc của mình mà giật mình. Khi không anh đứng đây làm gì vậy chứ?
“ Anh...anh đứng đây làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“ À...à ừm “.
“ Tan làm cô rảnh chứ? Tôi muốn hẹn cô ăn tối “ Mộc Vũ hỏi.
Anh cũng không biết làm sao, đành nói đại thôi chứ biết sao.
Lý Tiểu Nhã bật cười. Đúng là bạn thân của Giang Dụ, có đôi phần cứng nhắc như nhau mà.
“ Được chứ, hôm nay tôi rảnh “.
“ Cùng Mộc tổng dùng bữa tối thì đúng là vinh hạnh của tôi rồi “.
Mộc Vũ nghe vậy liền vui vẻ đến lạ. Cuối cùng Lý Tiểu Nhã cũng chú ý đến anh một chút rồi sao?
Thấy vẻ mặt anh hớn hở như đứa con nít, cô bật cười.
“ Mộc tổng, vui lắm sao?“.
“ Vui, vui chứ “.
“ Hửm?“.
“ Vui vì được ăn tối cùng cô “.
...
Buổi tối.
Giang Dụ và Lạc Linh Lung cùng nhau ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Nhà hàng này ở trang trí rất đẹp, nhìn ra cửa sổ có thể thấy màn đêm của thành phố này.
“ Cụng li nào “ Lạc Linh Lung nói.
Giang Dụ liền làm theo, cả hai cùng nhau ăn bữa tối và dùng chút rượu vang.
“ Giang Dụ này “.
“ Hử?“.
“ Nếu tôi nói rằng khi lần đầu nhìn thấy anh đi cùng Hiểu Đồng Đồng là tôi rất ghen, lúc đó trái tim tôi đau lắm, thật sự rất khó chịu “.
“ Anh có tin không?“.
Giang Dụ nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.
“ Tin chứ, em nói gì tôi đều tin “.
“ Thật ra khi thấy em gần Cảnh Thiên đó, tôi thật sự chỉ muốn băm tên nhóc đó ra mà thôi!“.