Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 29: Chương 29: Bước qua xác




Buổi trưa hôm đó sau khi dùng bữa trưa ở canteen của công ty thì Lạc Nhan liền cầm một chai nước ra sảnh phụ để uống thuốc. Nếu ai không biết nhìn vào lại tưởng cô có bệnh nên cần uống thuốc nhưng thực chất thứ cô đang uống là thuốc tránh thai. Tuy không chắc chắn đợt làm tình lần này sẽ làm cô dính bầu nhưng với khả năng của Giang Quân Hạo thì chắc là đủ sức, bởi bốn năm trước hai người cũng chỉ xảy ra quan hệ có một lần duy nhất nhưng cuối cùng Tiểu Duy vẫn ra đời đó thôi.

Lạc Nhan ngồi nghỉ ngơi một lát lúc định đứng dậy đi về phòng thì bất chợt gặp Phong Tư Mạc. Từ lần anh ta tỏ tình cô và nhận cái tát đó của cô đến giờ là hai người họ ít gặp nhau hơn mà lúc chạm mặt nhau cũng ngượng nghịu, không biết phải nói gì. Lạc Nhan cúi người chào Phong Tư Mạc, dù gì anh ta cũng là sếp của cô. Phong Tư Mạc thấy cô không nói gì mà rời đi liền đưa tay cản lại.

“Chờ đã nhà thiết kế Lạc Nhan.”

Cách xưng hô này thật xa cách nhưng như thế càng tốt. Lạc Nhan chợt dừng chân lại, cô quay sang như chờ đợi những gì Phong Tư Mạc sắp nói.

“Chúng ta liệu có thể quay lại như trước không?”

“Ý giám đốc là gì? Không phải chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên và cấp dưới đó sao?”

Phong Tư Mạc dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, anh ta nói:

“Nhưng chúng ta đã không còn thoải mái như trước đây, em có thể đừng tránh mặt tôi hay tỏ ra lạnh lùng như thế không?”

Lạc Nhan vẫn bày ra bộ mặt vô cảm trước Phong Tư Mạc, người khiến quan hệ giữa hai người họ thành ra thế này không phải chính anh ta thì là ai vào đây nữa.

“Giám đốc, người khiến chúng ta không thể trở lại như trước chính là anh đấy. Có lẽ là không nên như trước thì càng tốt hơn, tôi xin phép về phòng để tiếp tục làm việc.”

Lạc Nhan đi lướt qua người của Phong Tư Mạc một cách vô tình, anh ta đã nhìn thấy những dấu vết kì lạ trên cổ của cô. Có người sẽ nghĩ đó là vết nổi mẩn đỏ do dị ứng nhưng Phong Tư Mạc lại đủ để biết dấu vết đó thực sự là gì. Anh ta đứng nhìn cô rời đi, trong lòng nghĩ:

/Có phải em vẫn còn yêu Giang Quân Hạo không?/

Dù gì thì giữa Lạc Nhan và Giang Quân Hạo cũng đã từng là quan hệ vợ chồng và có một đứa con chung. Tuy hai người đã ly hôn nhưng chẳng có gì để chứng minh hai người họ không thể quay lại. Một kẻ mới đến như Phong Tư Mạc sao đấu được với một người đã từng là chồng và bây giờ là ba của con trai Lạc Nhan được chứ.

Tối hôm ấy.

Trong lúc Lạc Nhan đang nấu ăn ở trong bếp thì Tiểu Duy ngồi ở bên ngoài xem ti vi. Mấy ngày nay thằng bé không được gặp Giang Quân Hạo nên có chút nhớ. Vì sợ mẹ sẽ buồn nếu thằng bé đòi gặp ba nên Tiểu Duy đã lén lút lấy điện thoại của Lạc Nhan để gọi cho ba mình. Tiểu Duy chạy vào trong phòng của mình sau đó lướt đến danh bạ điện thoại. Nó vẫn còn nhớ lần trước chị gái chỉ cho mình tên của Giang Quân Hạo, dựa vào hình dáng chữ nên Tiểu Duy đã tìm được tên của ba nó. Nhưng thay vì gọi bình thường, Tiểu Duy lại lỡ ấn vào nút gọi video.

Lúc đó Giang Quân Hạo đang ngồi trong phòng làm việc ở biệt thự riêng, khi nhận được cuộc gọi lần này anh đã nhìn điện thoại trước rồi mới bắt máy. Thấy người gọi đến là Lạc Nhan, Giang Quân Hạo liền nhếch miệng cười đầy gian tà. Anh chải chuốt lại tóc tai rồi quần áo để khi lên hình mình sẽ trông đẹp trai nhất có thể.

“Lạc Nhan, nhớ tôi rồi sao?”

[Ba ơi, là con Tiểu Duy nè.]

Khi màn hình hiện lên hình ảnh của Tiểu Duy thì Giang Quân Hạo có chút hụt hẫng. Anh cứ tưởng là Lạc Nhan nên đã chuẩn bị đánh bóng vậy mà.

Ở màn hình bên kia, Tiểu Duy thấy Giang Quân Hạo có vẻ không vui khi thấy mình thằng bé liền xị mặt ra.

[Ba không muốn gặp Tiểu Duy sao? Mấy ngày nay ba không tới gặp con, con vì nhớ ba nên mới gọi cho ba.]

Giang Quân Hạo đã vô tình khiến con trai mình hiểu lầm vì thế anh phải nhanh chóng dỗ dành thằng bé.

“Đâu có con trai, ba cũng nhớ con lắm đấy. Chỉ là công việc của ba hơi bận nên không thể tới thăm con.”

Nghe vậy, gương mặt của Tiểu Duy lại tươi tỉnh hẳn lên. Kể ra nói chuyện qua điện thoại thế này cũng ổn nhưng mà vẫn cảm thấy nó xa cách thế nào ấy. Đột nhiên Tiểu Duy ngó nhìn xung quanh rồi giơ ngón trỏ lên, thì thầm nói nhỏ:

[Ba ơi, con gọi điện cho ba nhưng mẹ không có biết. Ba nói nhỏ thôi nha, nếu mẹ biết thì mẹ sẽ giận đó.]

Giang Quân Hạo nhìn bộ dạng của thằng bé không khỏi bật cười, anh đưa tay che miệng sau đó nói:

“Mẹ con không có giận đâu, có khi mẹ con cũng đang nhớ ba ấy chứ. Tiểu Duy, mau quay mẹ con đi, ba muốn xem thử mẹ con đang làm gì.”

[Vậy ba đợi con chút.]

Dáng vẻ nhỏ bé của Tiểu Duy lại lóc cóc trèo xuống giường, thằng bé cầm theo điện thoại mở cửa đi ra bên ngoài. Lúc này theo hình ảnh camera quay lại thì Lạc Nhan đang nấu cơm, nhìn thấy cô trong chiếc tạp dề khiến Giang Quân Hạo vô cùng thích thú. Anh ngắm nhìn cô qua màn hình điện thoại, dù không thể chạm vào nhưng ít ra cũng có hình ảnh sống động.

Tiểu Duy quay lén Lạc Nhan nên cô không để ý. Chỉ thấy cô vừa làm vừa nói vọng ra ngoài:

“Củ cải à, mau đi ăn cơm thôi con.”

Lạc Nhan vừa dọn cơm ra bàn vừa gọi Tiểu Duy vào ăn cơm nhưng thấy thằng bé mãi không chịu ra nên Lạc Nhan đã rời khỏi phòng bếp. Sợ mẹ phát hiện, Tiểu Duy liền giấu điện thoại định chạy đi nhưng vẫn bị Lạc Nhan tóm được.

Thấy màn hình điện thoại là cuộc gọi video giữa Giang Quân Hạo và Tiểu Duy nên Lạc Nhan đã vô cùng tức giận. Cô lớn tiếng nói:

“Lạc Tiểu Duy, bây giờ con giỏi quá nhỉ, dám lấy điện thoại của mẹ để gọi điện cho người khác.”

Giang Quân Hạo ở màn hình bên kia liền đơ người ra, anh lẩm bẩm:

“Cô ấy gọi mình là người khác sao?”

Lạc Tiểu Duy bị bắt được liền co rúm người lại như cún con, thằng bé nói:

“Con xin lỗi, vì nhớ ba nên con mới gọi cho ba.”

Sau đó Lạc Nhan liền đặt Tiểu Duy xuống đất, cô giơ điện thoại lên đối mặt với Giang Quân Hạo. Giang Quân Hạo vẫy tay chào cô nhưng Lạc Nhan lại lạnh lùng tắt đi khiến Giang Quân Hạo quê một cục.

Tiểu Duy vì sợ mẹ chửi liền đứng đần ra rồi khóc. Thằng bé dụi tay lau nước mắt khiến Lạc Nhan nhìn thôi đã cảm thấy thương.

“Con xin lỗi mẹ, từ sau con sẽ không tự ý làm thế nữa.”

Lạc Nhan không có ý mắng chửi gì Tiểu Duy, thấy thằng bé tự động nhận lỗi như vậy cô cũng thấy thương lắm. Lạc Nhan ôm lấy con trai sau đó bế bổng lên tay.

“Đừng khóc, mẹ đâu có mắng con đâu. Sau này nếu nhớ ba thì con phải xin phép mẹ trước nhớ chưa?”

“Vâng.”

Lạc Nhan đặt Tiểu Duy ngồi xuống ghế sau đó lấy khăn tay lau nước mắt cho thằng bé. Nó là con trai cô sao cô nỡ chửi chứ nhưng cứ nhắc đến Giang Quân Hạo là cô lại bực mình vì thế mới vô tình nổi giận lây sang Tiểu Duy.



Sáng hôm sau, tập đoàn N.H.

Tại phòng họp.

Cuộc họp đang diễn ra bình thường cho đến khi Giang Quân Hạo nói rằng mình sẽ nắm giữ quyền tiếp quản dự án mở chuỗi cửa hàng thời trang ở bãi biển Hạ Đông - một dự án lớn mà trước đây Giang Trí Thành chú ruột của anh đã mong có được. Nghe vậy, Giang Trí Thành liền lập tức phản đối, ông ta đập tay xuống mặt bàn rồi đứng phắt dậy:

“Tôi phản đối, rõ ràng trước đây khi cố chủ tịch còn sống anh ấy đã giao quyền tiếp quản dự án đó cho tôi. Giang tổng, cậu mới vừa nhận chức thôi sao có đủ khả năng quản lý được dự án đó chứ?”

Trước sự phản đối của Giang Trí Thành, Giang Quân Hạo tỏ ra rất bình tĩnh, anh nói:

“Đúng như lời tổng giám đốc nói, tôi chỉ mới vừa nhậm chức chủ tịch không lâu nhưng tôi vẫn muốn thử sức với dự án đó để xem xét xem năng lực của mình có đủ để lãnh đạo tập đoàn N.H này không. Ai trong đời chẳng cần phải có một lần thử sức nhưng nếu ai phản đối thì xin mời giơ tay lên, tôi sẽ từ bỏ dự án để tiếp tục làm một vị chủ tịch bình thường.”

Nghe anh nói vậy Giang Trí Thành liền lập tức giơ tay lên nhưng đau đớn nhất là chỉ có mình ông ta phản đối. Ngay cả những người thuộc phe của ông ta cũng thấy lời Giang Quân Hạo nói là có lý nên họ không giơ tay.

Sau đó Giang Quân Hạo liền kết thúc cuộc họp, lúc rời phòng họp anh còn cẩn thận nhắc nhở Giang Trí Thành:

“Chú đừng mong cướp được công ty, hãy cứ yên phận mà giữ cái ghế này của mình trước đã.”

Để thua thảm hại trước một thằng oắt con, Giang Trí Thành liền không cam tâm. Ông ta trở về văn phòng nhưng cũng không hết tức tối trong lòng. Giang Trí Thành giận dữ ném đồ xuống đất, hét lớn:

“Giang Quân Hạo, cái thằng chết tiệt! Chẳng qua mày chỉ được ăn ké ba của mày thôi chứ cái ghế chủ tịch đó đáng lẽ ra phải là của tao mới phải.”

Đôi mắt của Giang Trí Thành bỗng trở nên vô cùng đáng sợ, ông ta lập tức mở cửa rời khỏi văn phòng đến tìm Giang Quân Hạo đối chất.

Nhưng khi ông ta định mở cửa vào trong văn phòng của anh thì chợt nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Quân Hạo và Lục Viễn Nam.

“Giang tổng, liệu tổng giám đốc có làm gì đó quá đáng để dành lại được dự án hay không? Tôi thấy ông ấy dường như rất muốn có được quyền nắm giữ dự án ấy.”

Giang Quân Hạo liền đáp:

“Tôi sẽ không để chú ta đạt được mục đích đâu. Nếu chú ấy còn muốn đối đầu với tôi thì e là cái ghế tổng giám đốc của chú ấy đang ngồi cũng chẳng giữ được. Muốn cướp N.H khỏi tay tôi sao? Trước đó phải bước qua xác của Giang Quân Hạo này đã.”

Giang Trí Thành nghe được những lời châm biếm của Giang Quân Hạo liền tỏ ra tức giận. Ông ta siết chặt lấy tay nắm cửa và không có ý định vào trong. Dù là chú cháu ruột của nhau nhưng vì lợi ích cá nhân, Giang Trí Thành đã không biết bao lần gây rắc rối với ba anh giờ lại đến anh. Giang Quân Hạo sẽ không giống ba của mình, để Giang Trí Thành có được thứ mình muốn rồi tác quai tác quái.

Nhưng Giang Quân Hạo lại không ngờ rằng chính lời nói của mình lại khiến Giang Trí Thành có một âm mưu đáng sợ khác. Ông ta đứng trước cửa phòng của anh, lẩm bẩm:

“Được thôi, cứ chờ cái ngày tôi bước qua xác của cậu để giành lại cái ghế chủ tịch đi, ngày đó không còn xa nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.