Nghe vậy, Giang Quân Hạo bỗng mỉm cười:
“Trẻ con đứa nào chẳng giống nhau vì vậy trông có đứa giống tôi hồi bé cũng là chuyện thường thôi mà.”
Giang Quân Hạo nói vậy là bởi vì anh không trực tiếp nhìn thấy Tiểu Duy, nếu anh trực tiếp thấy nó thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Trong khi đó ở trường mẫu giáo.
Lâm Tử Nguyệt đã thành công đưa Tiểu Duy đi học, chỉ là chân thằng bé bị thương một chút nhưng băng bó lại là không sao. Điều làm cô ấy lo lắng là sự chạm mặt vô tình mà cứ ngỡ như ông trời sắp đặt giữa Giang Quân Hạo và Lạc Tiểu Duy. Đó có phải là sức mạnh gắn kết cha con trong truyền thuyết không thế?
“Lạc Nhan à, mình nói cho cậu chuyện này cậu đừng sốc nhé?”
Lâm Tử Nguyệt ngồi ở quán nước gần trường mẫu giáo tiếp tục nói chuyện điện thoại với Lạc Nhan.
[Có chuyện gì thế? Tiểu Duy lại gây rắc rối cho cậu sao?] ở đầu dây bên kia, Lạc Nhan cũng cảm thấy lo lắng.
Lâm Tử Nguyệt xua xua tay, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc:
“Không, không, Tiểu Duy rất ngoan ngoãn nhưng mà cậu biết sáng nay lúc đưa thằng bé đi học mình đã gặp ai không?”
[Cậu gặp ai?]
“Là Giang Quân Hạo, là chồng cũ của cậu đó.”
Nghe vậy, Lạc Nhan bỗng sững sờ vô tình làm rơi cốc nước xuống đất trong lúc định pha cà phê. Những nhân viên gần đó thấy cô làm rơi cốc liền dồn ánh mắt về phía cô, Lạc Nhan ngay lập tức bình tĩnh trở lại, cô dời khỏi cuộc trò chuyện rồi cúi đầu nói:
“Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
Sau đó, Lạc Nhan tiếp tục nói chuyện điện thoại với Tử Nguyệt:
“Tử Nguyệt, vậy… anh ấy có gặp thằng bé không?”
[Không, may mắn là mình bế nó chạy kịp thời. Nhưng mình nghĩ chúng ta không thể ngăn cản hai người họ gặp nhau được đâu, dù gì cũng là ba con mà, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.]
Lạc Nhan biết điều đó, cô không thể giấu Tiểu Duy về ba nó cũng như không thể giấu Giang Quân Hạo chuyện cô đã sinh cho anh một đứa con. Cô mới về nước có một ngày vậy mà sợi dây gắn kết giữa Giang Quân Hạo và Tiểu Duy về máu mủ đã và đang kéo hai người họ lại gần nhau rồi.
“Cô Lạc, cô đang nghĩ gì thế?”
Trong lúc Lạc Nhan đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì đột nhiên Phong Tư Mạc xuất hiện khiến cô giật mình làm nước cà phê nóng đổ lên tay.
“A…”
Phong Tư Mạc vội vàng nắm lấy bên tay vừa bị bỏng của cô chúi xuống vòi nước lạnh giúp cô đỡ bỏng. Hành động tức thì đó của Phong Tư Mạc khiến Lạc Nhan cảm kích, cô khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì, nếu đang cầm cà phê nóng cô phải để ý một chút chứ.”
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ lơ đễnh chút xíu.” Lạc Nhan thở dài cúi đầu xuống.
Thật ra từ lần đầu tiên gặp Lạc Nhan, Phong Tư Mạc đã cảm thấy ở con người cô có cái gì đó rất thu hút. Cũng giống như lần đầu xem hồ sơ của cô vậy, giữa hàng đống nhà thiết kế giỏi giang, Phong Tư Mạc lại chọn đúng người như cô. Có thể coi như chuyện gặp gỡ nhau chính là có duyên từ trước.
“Cô có muốn cùng tôi ra ngoài khảo sát thị trường không? Dạo này có rất nhiều mẫu quần áo mới được trưng bày, chúng ta cũng nên đi xem phản hồi của khách hàng chứ nhỉ?”
Trước lời đề nghị của Phong Tư Mạc, Lạc Nhan thực sự không thể từ chối vì vậy cô đã đồng ý cùng anh ta đi khảo sát thị trường. Đúng lúc hai người họ đang cùng rời khỏi công ty thì bỗng dưng có một cô gái có mái tóc màu nâu, ăn mặc sang chảnh giống như tiểu thư tài phiệt đi đến cản đường hai người họ. Cô gái đó liếc mắt nhìn Lạc Nhan sau đó mỉm cười với Phong Tư Mạc:
“Anh à, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”
Phong Tư Mạc dường như không thích cô gái ấy, anh ta cố tình tránh né cái khoác tay của cô ta.
“Tôi đang bận việc, Hoắc tiểu thư không cần chờ cùng tôi đi ăn đâu.”
“Lúc nào anh cũng bận viện, hay là anh tính đi ăn trưa với cô ta?”
Người phụ nữ họ Hoắc đó bỗng chỉ tay vào mặt Lạc Nhan giống như cố tình đổ hết mọi lỗi lên đầu cô.
“Hoắc tiểu thư nên về đi thì hơn, chúng tôi còn phải đi làm việc nữa.”
Sau đó, Phong Tư Mạc quay sang nói với Lạc Nhan:
“Cô Lạc, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Kể từ lúc Lạc Nhan xuất hiện bên cạnh Phong Tư Mạc là cô đã chính thức trở thành cái gai trong mắt của người phụ nữ kia. Cô ta đứng nhìn theo hai người họ một lúc rồi hậm hực vùng vằng tay chân vì giận dỗi.
Ngồi trên xe ô tô của Phong Tư Mạc, Lạc Nhan chỉ biết nhìn ra ngoài mà không biết nói gì. Đột nhiên Phong Tư Mạc nói với cô:
“Cô gái ban nãy là tiểu thư của Hoắc Gia - Hoắc Diệu Na, cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Giọng của Phong Tư Mạc bỗng trở nên nhỏ dần và có chút khó chịu khi nhắc đến ba từ “vị hôn thê“. Có lẽ hôn nhân sắp đặt sẵn ấy đã khiến anh ta không thoải mái. Lạc Nhan nghe vậy bỗng mỉm cười, cô từng trải qua một cuộc hôn nhân sắp đặt vì thế cũng hiểu được.
“Làm con nhà thương nhân đúng là chẳng được tự do, không những không thể làm những gì mình muốn mà chính hôn nhân của mình cũng chẳng được làm chủ.”
Phong Tư Mạc bất ngờ trước câu nói này của Lạc Nhan, anh ta bỗng hỏi:
“Cô Lạc cũng hiểu rõ được điều này sao?”
“Vâng, tại tôi từng kết hôn nhưng… cũng ly hôn rồi.”
“À, tôi xin lỗi.”
Lạc Nhan xua tay, cô gượng cười:
“Không sao đâu, cuộc sống bây giờ của tôi tốt hơn rất nhiều rồi vì vậy tôi cũng chẳng nghĩ đến việc mình đã từng có chồng nữa.”
Cách nói chuyện của Lạc Nhan rất hợp với tính cách của Phong Tư Mạc, còn gì tuyệt vời bằng việc tìm được một người bạn có thể chia sẻ cùng với nhau chứ.
Xe ô tô của Phong Tư Mạc dừng lại ở đoạn đường có một chuỗi cửa hàng thời trang, anh ta cùng Lạc Nhan bước vào một shop thời trang mới mở để làm khảo sát. Trong lúc làm việc hai người họ phối hợp rất ưng ý, cứ như thế cùng nhau đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác để tiếp cận nhu cầu của khách hàng.
Trong lúc đang trên đường đi đến cửa hàng cuối cùng, Lạc Nhan đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của ai đó nên cô dừng lại để nghe, còn Phong Tư Mạc thì vào cửa hàng đó làm khảo sát trước.
“Cô cứ nghe điện thoại đi, tôi sẽ vào đó đợi cô.”
“Vâng.”
Cùng thời điểm ở một nhà hàng gần đó, Giang Quân Hạo bị mẹ của mình ép đi xem mắt. Hầu như ngày nào Giang phu nhân cũng chọn cho anh một vị tiểu thư quyền quý rồi ép anh đi xem mắt để tiến đến hôn nhân.
Ngồi trước một cô gái xinh đẹp dịu dàng nhưng Giang Quân Hạo lại chẳng hề để ý. Lý do anh đi xem mắt là bị mẹ anh ép quá vì thế mới bất đắc dĩ phải ngồi đây.
“Giang tổng, thực ra em đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi nhưng hôm nay mới có dịp gặp anh.” Giọng nói của cô gái đối diện anh vô cùng trong trẻo và thu hút.
Tuy nhiên, Giang Quân Hạo lại lạnh lùng đáp:
“Vậy sao?”
“Chúng ta có thể hẹn hò từ giờ luôn không anh? Hẹn hò tìm hiểu nhau rồi tiến đến hôn nhân cũng không lâu, nhưng nếu anh muốn cưới luôn thì em cũng đồng ý.”
Cô gái đó ngồi trước Giang Quân Hạo như bị anh làm cho hồn bay phách lạc mà nói ra những câu vô cùng sến súa. Giang Quân Hạo nghiêm túc hỏi cô ấy:
“Tôi năm nay đã 30 tuổi và từng có một đời vợ, cô không ngại chuyện tôi đã từng lập gia đình sao?”
Cô gái kia lưỡng lự lắc đầu:
“À… em không để tâm đến chuyện đó đâu anh.”
Giang Quân Hạo chỉ muốn kết thúc cuộc xem mắt nhàm chán này ngay tức khắc, đúng lúc đó anh liếc nhìn ra bên ngoài thấy ở bên kia đường có một người phụ nữ dáng vẻ giống y hệt Lạc Nhan. Anh bất ngờ đứng thẳng dậy, vơ lấy áo khoác rời khỏi nhà hàng cùng lời xin lỗi:
“Xin lỗi cô nhưng tôi có việc phải đi rồi.”
Cô gái kia bất lực nhìn anh bỏ đi rồi tỏ ra giận dỗi. Trong khi đó Giang Quân Hạo đã chạy ra ngoài nhà hàng, đứng bên kia đường không ai khác chính là Lạc Nhan rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy cô xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng Giang Quân Hạo như muốn vỡ òa cảm xúc. Anh lập tức chạy sang đường để gặp cô, lúc cô nói chuyện điện thoại xong định rời đi thì đột nhiên cánh tay bị ai đó giữ lấy.
“Lạc Nhan.”
Lạc Nhan ngỡ ngàng quay người lại, đập vào mắt cô là gương mặt quen thuộc của người chồng cũ - Giang Quân Hạo. Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu sau đó Lạc Nhan chủ động thu tay về.
“Lạc Nhan, cuối cùng em cũng quay trở về rồi.” Giang Quân Hạo rất vui vì được gặp cô ở đây.
Trái ngược với sự hạnh phúc của Giang Quân Hạo, Lạc Nhan lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cô bỗng chìa tay ra nói với giọng vô cùng xa lạ:
“Tôi là nhà thiết kế của tập đoàn T Gou - Lạc Nhan, rất vui được gặp anh Giang tổng.”