Trên đường đi đến sân bay, Giang Quân Hạo có vô tình nhìn thấy một người đàn ông để lại cho anh một ấn tượng đặc biệt đó chính là đôi mắt. Người đàn ông đó đội mũ đen, đeo khẩu trang và chỉ để lộ mỗi đôi mắt, tuy không rõ mặt nhưng Giang Quân Hạo có cảm giác đã thấy người này ở đâu rồi thì phải nhưng anh không thể nhớ ra.
Việc anh thấy tên đó quen thuộc cũng phải thôi vì đó là người đã lái xe đâm vào anh rồi bỏ trốn mà.
Người đàn ông đó đã tiêu hết tiền mà Giang Trí Thành đưa rồi nên mới quay về đây để đòi thêm. Hắn ta vừa đi trên đường vừa gọi điện cho Giang Trí Thành. Sau đó hắn dừng chân ở một quán nước gần đây rồi ngồi trong đó nói chuyện điện thoại với Giang Trí Thành.
Lúc này, Giang Trí Thành đang ở văn phòng của mình, ông ta nhận được cuộc gọi từ số máy của tên này liền tỏ ra kinh ngạc. Biết hắn gọi là có chuyện chẳng lành nhưng nếu không nghe thì sẽ chọc giận hắn, vì thế Giang Trí Thành đành phải nghe máy.
“Alo?”
[Chào tổng giám đốc, tôi là Nhiếp Đạt đây.]
Giang Trí Thành lạnh lùng nói vào điện thoại, bàn tay phẫn nộ siết chặt lấy điện thoại.
“Không cần phải nói, tôi biết cậu là ai rồi, gọi cho tôi có chuyện gì?”
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông có tên là Nhiếp Đạt đó liền mỉm cười gian xảo gác chân lên bàn, hắn mở đoạn ghi âm mình đã thu lại vào ngày hôm đó lên để Giang Trí Thành nghe được.
/Giang Trí Thành: Tôi muốn nhờ cậu trừ khử một người, cậu có thể làm không?
Nhiếp Đạt: Cho tôi biết mục tiêu và ra giá đi, nếu tôi thấy ổn thì tôi sẽ nhận.
Giang Trí Thành: Mục tiêu là Giang Quân Hạo của tập đoàn N.H, giá cả thì tùy cậu quyết định nhưng tôi muốn Giang Quân Hạo vĩnh viễn biến mất.
Nhiếp Đạt: Thế ông muốn tôi giết Giang Quân Hạo sao?
Giang Trí Thành: Nghe còn không hiểu à? Bao giờ có một mình Giang Quân Hạo thì hãy ra tay, đừng để người khác bị liên lụy. Xong việc, đến địa chỉ này tìm tôi, tôi sẽ gửi tiền cho cậu./
Đoạn ghi âm kết thúc, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói cực kỳ phẫn nộ như muốn hét nổ màng nhĩ của Nhiếp Đạt.
[Tên khốn kiếp! Cậu dám dùng đoạn ghi âm đó để đe dọa tôi sao?]
Nhiếp Đạt há miệng cười sau đó cất chiếc điện thoại có đoạn ghi âm đó đi, hắn coi chiếc điện thoại là báu vật, là công cụ kiếm tiền của mình vì thế không thể để mất được. Truyện Light Novel
“Tổng giám đốc, tôi tiêu hết tiền ông đưa rồi, tại ông đưa tôi ít quá đấy. Tôi nghe nói dạo này N.H làm ăn phát đạt, mau đưa tôi thêm ít tiền đi.”
Giang Trí Thành không chịu được nữa đành đứng phắt dậy, ông ta đập tay xuống mặt bàn rồi nói vọng vào điện thoại.
[Tôi không phải cái máy in tiền của cậu nghe rõ chưa? Tiêu hết tiền rồi thì tự đi kiếm tiền mà tiêu, đừng có gọi cho tôi nữa.]
“Ahaha, Giang Trí Thành đó là ông nói đấy nhé! Vậy tôi sẽ đi đầu thú rồi đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát. Dù gì vào tù cũng được nhà nước nuôi mà, tôi ngồi vài năm ra là xong nhưng còn ông chắc là sụp đổ toàn bộ sự nghiệp ấy nhỉ?”
Giang Trí Thành siết chặt nắm đấm lại, có vẻ như chừng nào tên Nhiếp Đạt này còn sống thì ngày ấy Giang Trí Thành không sống yên ổn. Ông ta hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
“Cậu đang ở đâu?”
[Đó, ông như thế có phải tốt hơn không? Nhưng lần này không cần đưa tiền mặt cho tôi đâu, tôi gửi số tài khoản ông chuyển vào tài khoản của tôi là được.]
“Được… tôi sẽ gửi tiền cho cậu.”
Giang Trí Thành cúp máy, ánh mắt ông ta đỏ ngòm đầy giận dữ. Có vẻ như lần này tên Nhiếp Đạt đã thông minh hơn rồi vì hắn sợ sẽ bị Giang Trí Thành trừ khử nên mới đề nghị chuyển qua số tài khoản.
“Nhiếp Đạt, tôi sẽ không bao giờ để yên cho cậu đâu.”
…
Sân bay.
Giang Quân Hạo bế Tiểu Duy đến chỗ của Lạc Nhan, sau vài ngày không gặp quả nhiên là anh nhớ cô đến phát điên rồi. Giang Quân Hạo đặt Tiểu Duy đứng xuống rồi chạy đến ôm Lạc Nhan, anh cọ má vào đỉnh đầu của cô, giọng điệu đầy âu yếm:
“Anh nhớ em quá Lạc Nhan, nhớ đến phát điên luôn rồi.”
Lạc Nhan cũng rất nhớ Giang Quân Hạo giống như cách anh nhớ cô vậy.
Tiểu Duy thấy ba mẹ ôm nhau mà không ôm mình liền xị mặt giận dỗi.
“Ba mẹ xấu lắm, ba mẹ không ôm Tiểu Duy.”
Lạc Nhan thấy thằng bé giận dỗi liền đẩy Giang Quân Hạo ra chạy đến ôm Tiểu Duy. Cô véo má thằng bé rồi vỗ nhẹ vào cái mông của nó.
“Chà… con trai mẹ mấy ngày này mũm mĩm quá!”
“Tại ba ép con ăn đó.”
Sau đó, Lạc Nhan liền bế Tiểu Duy trên tay, cô bước đến chỗ Giang Quân Hạo rồi nói với anh:
“Quân Hạo, anh đưa Tiểu Duy về trước, em và Tử Nguyệt muốn đi mua một ít đồ.”
“Vậy để anh đưa hai người đi, dù gì cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Giang Quân Hạo ôm lấy vai cô, anh cúi xuống thì thầm vào vành tai cô:
“Anh đã bảo đừng nói cảm ơn rồi mà, nếu cảm ơn bằng cách khác thì còn chấp nhận được.”
Tiểu Duy ở trên tay Lạc Nhan đã nghe thấy những lời mà ba nói với mẹ, thằng bé vỗ tay vào má Giang Quân Hạo, hai má phính lên:
“Ba lại trêu mẹ này, hôm nay con không cho ba trêu mẹ nữa, mẹ là của con.”
Tiểu Duy ôm lấy Lạc Nhan rồi thơm lên má của cô như thách thức Giang Quân Hạo. Anh cau mày nhìn thằng bé:
“Này, sao con dám hôn vợ ba trước mắt ba như thế?”
“Thì sao? Con thơm mẹ vì mẹ thích đúng không mẹ?”
Lạc Nhan mỉm cười khẽ gật đầu, đây là lần đầu tiên cô thấy hai ba con họ đấu khẩu như vậy. Lâm Tử Nguyệt đi phía sau cảm giác như người thừa thãi trong gia đình ba người họ, tính ra thì nãy giờ cô ấy đã ăn khá nhiều cẩu lương rồi đó.
Cửa hàng quần áo nữ.
Lạc Nhan và Lâm Tử Nguyệt vào một shop thời trang mua sắm trong khi Giang Quân Hạo và Tiểu Duy chỉ biết ngồi ghế đợi. Anh liếc nhìn xung quanh thấy quần áo ở đây không có gì nổi bật, cũng chỉ toàn là mấy bộ váy giống nhau.
Trong lúc chọn đồ, Lâm Tử Nguyệt đột nhiên nhìn thấy một bộ váy ngủ hai dây nhìn vô cùng hở hang nhưng lại đẹp mắt. Cô ấy chạy đến lấy nó ra ướm thử lên người Lạc Nhan rồi thích thú, chẹp miệng:
“Chà, thân hình Lạc Nhan nhà ta đẹp như người mẫu nên mặc cái gì cũng đẹp.”
Lạc Nhan đỏ mặt nhìn bộ váy ngủ mà Lâm Tử Nguyệt cầm trên tay, cô nhăn mặt:
“Tử Nguyệt, bộ này hở quá mình không mặc đâu.”
“Nhưng mình thấy đẹp mà.”
“Chất liệu hơi mỏng, họa tiết bắt mắt nhưng nhìn có vẻ dễ bong ra lắm với lại…”
Lạc Nhan lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi, vì cô là nhà thiết kế nên thường hay đánh giá các mẫu thời trang nên giờ quen miệng rồi. Lâm Tử Nguyệt híp mắt nhìn cô, thở dài:
“Cậu muốn Giang Quân Hạo yêu mình hơn thì phải chủ động tí chứ? Cậu không biết đàn ông rất thích phụ nữ chủ động à? Cậu mà mặc bộ này vào tối nay rồi đứng trước mặt Giang Quân Hạo, đảm bảo anh ta sẽ thích tới phát điên lên cho coi.”
Những lời Lâm Tử Nguyệt nói đều là những lời có ý xúi giục cô mua bộ váy gợi cảm này. Lạc Nhan từ từ cầm lấy chiếc váy, cô không thể tin được lại có người tạo ra những bộ đồ hở hang thế này.
“Tử Nguyệt, mình nghĩ Quân Hạo sẽ không thích mình mặc thế này đâu. Với lại, nếu mặc cái này thì mình thà không mặc gì còn hơn.”
“Cậu dám không mặc gì trước mặt Giang Quân Hạo à?”
Lạc Nhan bỗng đỏ mặt, cô lắc đầu nguây nguẩy:
“Đâu… đâu có, mình có nói là không mặc gì trước mặt anh ấy đâu chứ?”
“Trời ạ, mua bộ váy này đi Lạc Nhan. Mua đi, cậu phải hâm nóng tình cảm với Giang Quân Hạo chứ? Mình vẫn làm thế với chồng mình suốt nên anh ấy yêu mình lắm.”
Lạc Nhan bất đắc dĩ đồng ý mua bộ váy gợi cảm này nhưng cô nghĩ là cô sẽ không mặc nó đâu.
Tối hôm ấy.
Biệt thự riêng của Giang Quân Hạo.
Hôm nay mẹ con Lạc Nhan sẽ ở lại nhà của anh một đêm, đồ dùng cần thiết của hai người họ đã được Giang Quân Hạo chuẩn bị hết rồi.
Lạc Nhan thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác ngâm mình trong bồn nước nóng quả nhiên rất dễ chịu. Lúc cô chuẩn bị chọn sữa tắm thì đột nhiên thấy mấy cái lọ rất lạ lạ được đặt cạnh nhau, Lạc Nhan không biết dùng cái nào nên đã lấy bừa một lọ. Ban đầu cô xịt ra tay ngửi thử, cảm thấy mùi của nó rất thơm vì thế đã không ngần ngại xoa lên người. Sữa tắm này khi xoa lên da rất dễ chịu, mềm mại lại còn thơm nữa.
Sau khi tắm xong, Lạc Nhan quấn khăn tắm đứng dậy. Cô đến trước gương tháo dây buộc tóc ra. Mái tóc dài của cô bung xõa ngang lưng, gương mặt của Lạc Nhan lúc không trang điểm vẫn tươi sáng và đẹp đến lạ thường. Cô cẩn thận thoa kem dưỡng ẩm lên mặt, sau đó làm một loạt skincare trước khi đi ngủ để bảo vệ da mặt. Lạc Nhan định mặc đồ ngủ của mình nhưng lại để ý đến bộ váy mà Lâm Tử Nguyệt đã ép cô mua lúc sáng. Lạc Nhan lưỡng lự cầm nó lên, cô đang suy nghĩ xem có nên mặc nó không.
“Có thật là mặc cái này thì Quân Hạo sẽ thích không?”
Lạc Nhan ngại ngùng cởi khăn tắm ra rồi mặc bộ váy đó vào. Cô nhìn mình trong gương, eo ơi… thật dâm đãng!
Chiếc váy hai dây xẻ ngực táo bạo, thắt lấy eo vừa tôn lên chiếc eo nhỏ của cô vừa góp phần làm ngực cô trông đầy đặn hơn. Bên dưới chân váy ngắn đến tận đùi chỉ cần rướn người lên một tí là hở hết bên trong ra rồi.
Hai má của Lạc Nhan đỏ ửng cả lên, cô cảm thấy xấu hổ vì bộ váy mà mình đang mặc. Nhưng sau đó cô đã lấy hết dũng khí để mặc bộ đồ này vào phòng ngủ của Giang Quân Hạo.
Cạch!
Lúc cô mở cửa ra thì thấy Giang Quân Hạo đang xem gì đó trên máy tính, anh vẫn mặc sơ mi và quần âu trên người, hai mắt chăm chú nhìn vào máy tính.
Lạc Nhan rón rén định im ỉm đi đến giường nhưng chỉ mới bước được vài bước thì đã bị Giang Quân Hạo phát hiện.
“Lạc Nhan!”
“Ha… hả?”
Lạc Nhan giật mình đứng thẳng lên, lúc này cô mới để ý đôi mắt của Giang Quân Hạo đang dán chặt lên người mình từ lúc nào. Giang Quân Hạo nhìn Lạc Nhan không chớp mắt, hôm nay vợ anh phóng đãng thế này chẳng phải là muốn quyến rũ anh sao?
Giang Quân Hạo nuốt nước bọt tiện tay gập máy tính lại, anh vẫy tay gọi cô đến.
“Lạc Nhan, mau lại đây.”
Lạc Nhan khẽ mỉm cười, cô chỉ tay lên giường:
“Hay là anh cứ làm việc tiếp đi, em… em lên giường ngủ trước cũng được.”
“Mau lại đây đi Lạc Nhan, nếu em không tới thì chút nữa em sẽ hối hận đấy.”