Sau gần hai tiếng đồng hồ ngồi run cầm cập trong rạp chiếu phim, cuối cùng thì Giang Quân Hạo cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh đã phải chịu sự tra tấn gần hai tiếng đồng hồ, dù đã nhắm mắt lại nhưng âm thanh của bộ phim cứ vang vọng bên tai của anh khiến Giang Quân Hạo không tài nào mà thoát được.
“Chà… phim hay thật đấy!”
Trái ngược với Giang Quân Hạo, Lạc Nhan lại cảm thấy bộ phim này rất hay, trong suốt quá trình chiếu phim cô luôn theo dõi từng tí một và không bỏ qua một chi tiết nào khác. Rõ ràng kế hoạch ban đầu của Giang Quân Hạo là khiến Lạc Nhan sợ hãi ôm lấy anh nhưng cuối cùng lại thành Giang Quân Hạo sợ hãi, danh dự của bản thân cũng bị chính anh hại.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Giang Quân Hạo nắm tay Lạc Nhan cùng đi dạo quanh dòng sông gần đó. Ánh trăng sáng phản chiếu xuống mặt sông khiến dòng sông càng thêm thơ mộng. Thỉnh thoảng, Giang Quân Hạo lại liếc nhìn điện thoại, anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho Lạc Nhan vì thế cần phải canh đúng thời gian.
Sau khi đồng hồ điểm đúng 9 giờ tối, Giang Quân Hạo kéo Lạc Nhan chạy thẳng đến chiếc cầu bắc qua sông. Cả hai người đứng trên chiếc cầu, Lạc Nhan không hiểu ý đồ của Giang Quân Hạo nên mới ngơ ngác hỏi anh:
“Quân Hạo, sao lại dẫn em tới đây.”
“Ba, hai… một!”
Bụp! Đoàng!
Giang Quân Hạo không trả lời câu hỏi của Lạc Nhan mà đếm ngược từ ba tới một. Sau đó, bỗng dưng có một tiếng động lớn vang lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều pháo hoa rất đẹp. Pháo hoa được bắn lên liên tiếp, màu sắc cũng thay đổi liên tục khiến bầu trời đêm trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Lạc Nhan ngửa mặt lên trời ngắm nhìn pháo hoa, cô say đắm nó tới nỗi không thể nào dời mắt. Kết thúc màn pháo hoa ấy, bỗng dưng trên trời xuất hiện dòng chữ:
[Lạc Nhan, chúng ta tái hôn nhé?]
Lúc này, Lạc Nhan bất ngờ quay sang Giang Quân Hạo, cô thấy anh đã quỳ xuống từ lúc nào. Giang Quân Hạo mở hộp nhẫn cưới ra trước mặt Lạc Nhan, đồng thời nói:
“Lạc Nhan, chúng ta tái hôn nhé? Hãy quên đi cuộc hôn nhân khiến em chán ghét trước đây và bắt đầu lại, anh hứa rằng sẽ không bao giờ khiến em phải hối hận vì đã chọn quay lại với anh.”
Thì ra đây là bất ngờ mà Giang Quân Hạo muốn dành cho Lạc Nhan. Cảm xúc trong cô lúc này cực kỳ phức tạp, hạnh phúc có, bất ngờ có và đặc biệt cô rất xúc động trước màn cầu hôn của Giang Quân Hạo.
Thấy Lạc Nhan không trả lời, Giang Quân Hạo liền nói thêm:
“Nếu em chưa chuẩn bị tâm lý thì không cần trả lời vội, thời gian sau này của chúng ta vẫn còn dài.”
Đúng là thời gian của hai người vẫn còn dài nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Lạc Nhan không thể để mất hạnh phúc của mình, cô đã lập tức chấp nhận lời cầu hôn của anh và đồng ý trở thành vợ anh một lần nữa.
Giang Quân Hạo đứng dậy ôm lấy Lạc Nhan, pháo hoa tiếp tục được bắn lên, sáng rực cả bầu trời tăm tối. Trên cầu, chỉ có duy nhất Giang Quân Hạo và Lạc Nhan, còn những người xung quanh vừa ngắm pháo hoa vừa vỗ tay chúc mừng hai người họ. Tình yêu của Giang Quân Hạo dành cho Lạc Nhan, anh muốn mọi người chứng kiến điều đó, chứng kiến rằng anh sẽ đem lại một cuộc sống tốt đẹp cho cô sau này.
…
Hôm sau.
[Tin tức nóng: Chủ tịch Giang Quân Hạo của tập đoàn N.H tuyên bố tái hôn với vợ cũ. Hai người họ đã đăng ký kết hôn và chính thức trở về sống chung một nhà.]
Mới sáng sớm ngày ra nhưng tin tức nóng hổi về Giang Quân Hạo và Lạc Nhan đã tràn ngập toàn bộ các trang báo mạng. Hiện tại thì mọi người khắp cả nước đã biết chuyện này rồi, dù cuộc sống hôn nhân bị người khác soi mói nhưng Lạc Nhan cũng không quan tâm, chỉ cần đó là điều mình muốn thì được.
Lạc Nhan vừa bước chân vào tập đoàn T Gou thì đã nhận được thông báo đến phòng họp ngay lập tức. Nghe vậy, Lạc Nhan cũng đoán được phần nào chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, một là cô sẽ ở lại, hai là cô sẽ bị đuổi việc và ép nghỉ việc. T Gou sẽ khó lòng nào mà chấp nhận vợ của chủ tịch N.H làm việc cho mình nên xác suất cô bị đuổi là khá cao.
Trước khi bước vào phòng họp, Lạc Nhan đã hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Đây là lựa chọn của cô cho nên dù kết quả có như thế nào cô cũng không hối tiếc.
Vừa bước vào trong phòng họp, Lạc Nhan đã bị những ánh mắt sắc như dao chĩa về phía mình. Bọn họ công nhận tài năng của cô nhưng lại không thích cô chỉ vì cô là vợ của chủ tịch của N.H. Duy chỉ có Phong Tư Mạc là vẫn nhìn cô đầy thương cảm, thậm chí anh ta còn mỉm cười để khích lệ tinh thần cô.
“Nhà thiết kế Lạc Nhan, chuyện giữa cô và Giang Quân Hạo có phải là thật không?” Phong chủ tịch bỗng hỏi.
Lạc Nhan gật đầu:
“Vâng, mọi chuyện đều giống như những gì báo chí viết.”
Cuộc họp trở nên sôi nổi, mọi người đều quay sang bàn tán với nhau. Lạc Nhan biết sẽ có người không chấp nhận cô nhưng trong thâm tâm cô mong rằng T Gou sẽ không để tình cảm ảnh hưởng đến công việc.
Phong chủ tịch là người biết trọng dụng nhân tài nên sẽ không để cô rời đi dễ dàng. Nhưng vì mối quan hệ mật thiết của cô và Giang Quân Hạo, ông ấy cũng không thể không đề phòng được. Phong chủ tịch lên tiếng hỏi cô:
“Lạc Nhan, cô có muốn tiếp tục cống hiến cho T Gou không?”
Câu hỏi này của chủ tịch khiến Lạc Nhan sững sờ, cô không nghĩ ông ấy lại nói ra câu này. Mọi người trong phòng họp bàn tán sôi nổi hơn trước, có người gật gù trước câu hỏi cũng có người tỏ ra không hài lòng.
“Chủ tịch, tôi vẫn luôn muốn cống hiến toàn bộ cho T Gou. Vì T Gou đã chọn tôi nên tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến T Gou phát triển mạnh hơn nữa.”
“Tôi là người thấy được tài năng của cô nhưng Lạc Nhan, vì cô là người đầu ấp tay gối với Giang Quân Hạo nên sẽ rất khó để cô làm ở T Gou. Dù biết để tình cảm xen vào chuyện công ty là không nên nhưng tôi vẫn muốn cô ký vào bản hợp đồng này…”
Thư ký của Phong chủ tịch chạy tới đưa bản hợp đồng cho Lạc Nhan. Cô đưa tay nhận lấy nó sau đó đọc những gì được ghi trên bản hợp đồng.
“Đây là bản hợp đồng cam kết cô sẽ không có bất cứ hành vi nào mang tính chất phản bội lại công ty. Nếu như cô gây bất lợi cho T Gou, cô sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Bản hợp đồng này có mục đích khiến hai bên tin tưởng lẫn nhau và cũng là cơ hội giúp Lạc Nhan được ở lại T Gou. Cô có thể chắc chắn sẽ không bao giờ gây ra bất lợi cho T Gou vì thế đã không ngần ngại mà ký vào bản hợp đồng ấy.
“Tôi đồng ý ký bản hợp đồng này, cảm ơn mọi người đã tin tưởng Lạc Nhan, tôi nhất định sẽ dốc sức giúp cho T Gou ngày càng phát triển hơn nữa.”
Kết thúc cuộc họp, Lạc Nhan cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý và tin tưởng của mọi người.
Rời khỏi phòng họp, Phong Tư Mạc bước đến trước mặt Lạc Nhan, anh ta chìa tay ra và nói:
“Chúc mừng em đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.”
Ánh mắt của Phong Tư Mạc nhìn Lạc Nhan vẫn luôn như thế nhưng thật tiếc là trái tim của Lạc Nhan không thể một lúc trao cho hai người đàn ông. Phong Tư Mạc là chàng trai tốt, nhất định sau này sẽ tìm được một cô gái thực sự khiến anh ta yêu và cũng yêu anh ta.
“Cảm ơn anh, giám đốc.”
Lạc Nhan bắt lấy tay của Phong Tư Mạc, mối quan hệ của hai người họ nên dừng lại ở mức sếp và cấp dưới, còn thân thiết hơn nữa thì là tình bạn. Nếu được làm bạn với Phong Tư Mạc, Lạc Nhan quả thực cũng rất vinh hạnh và may mắn.
Tối hôm ấy.
Lạc Nhan và Tiểu Duy dọn tất cả đồ đạc ở chung cư Nera về sống chung với Giang Quân Hạo ở biệt thự riêng của anh. Đây là lần thứ hai cô trở về với tư cách là thiếu phu nhân, nhưng có lẽ lần này sẽ không khiến cô đau đáu khi nghĩ về chức Giang thiếu phu nhân này nữa.
Đồ đạc của hai mẹ con họ được người hầu đem vào trong, Lạc Nhan bế Tiểu Duy vào trong nhà thì thấy Giang phu nhân đang ngồi ở phòng khách. Vừa nhìn thấy Tiểu Duy, Giang phu nhân đã mỉm cười giang tay đón thằng bé:
“Tiểu Duy, mau lại đây với bà nào.”
Lạc Nhan đặt Tiểu Duy xuống dưới đất, thằng bé hí hửng chạy đến ôm lấy Giang phu nhân. Hai bà cháu được gặp nhau đúng là không có gì hạnh phúc bằng.
Lạc Nhan bẽn lẽn bước đến trước mặt Giang phu nhân, quả nhiên khi đứng trước bà ấy cô vẫn tỏ ra e ngại. Lần này, Giang phu nhân đã không đuổi cô đi nữa, bà ấy đã chấp nhận cô rồi.
“Chào mừng con trở về, Lạc Nhan.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lạc Nhan được nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp của Giang phu nhân dành cho mình.
“Chuyện trước kia cho ta xin lỗi, thực sự lần đó mẹ không ưa con là thật nhưng mẹ đã nghĩ rất nhiều từ lúc Quân Hạo bị tai nạn. Con trai của mẹ cần có con bên cạnh, Giang gia cũng cần có con. Mẹ mong rằng con có thể tha thứ cho mẹ và bỏ qua những chuyện trước đây để chúng ta được sống vui vẻ bên nhau.”
Lạc Nhan là người vị tha vì thế cô sẽ sẵn sàng tha thứ nếu người đó biết nhận lỗi.
“Vâng, mẹ.”
Sau đó, hai mẹ con họ đã ôm lấy nhau, Tiểu Duy thấy bà và mẹ thân thiết nên cảm thấy vui lắm. Đúng lúc đó, Giang Quân Hạo từ bên ngoài bước vào, anh thấy cảnh tượng vợ và mẹ mình ôm ấp tình cảm trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Tiểu Duy thấy ba về liền chạy ra ôm chặt lấy ba.
“Ba ơi…”
Giang Quân Hạo vui vẻ bế Tiểu Duy lên, anh đưa áo khoác cho người hầu rồi bắt đầu đi tới chỗ gia đình nhỏ của mình.
“Nhìn hai người hòa thuận như thế là con vui rồi, nào… mau đi dùng bữa tối thôi.”
“Yeah, đi ăn tối thôi nào.” Tiểu Duy hí hửng.
Bữa cơm gia đình hôm nay thật ấm cúng và tràn ngập tiếng cười, Lạc Nhan hi vọng rằng ngày tháng sau này của cô cũng sẽ mãi hạnh phúc như thế.