Đúng lúc đó, Dương Hạ Nghi và trợ lý của mình bỗng bước từ trong thang máy đi ra. Cô ta vừa đi vừa nói với trợ lý rằng:
“Nói với họ là tôi sẽ tới đấy.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời Dương Hạ Nghi đã nhìn thấy ở bên ngoài cửa công ty lấp ló dáng vẻ của một người giống với Lạc Nhan và người đàn ông đang ôm cô giống Giang Quân Hạo. Cô ta ban đầu có hơi hoài nghi nhưng sau đó đã bước ra tận ngoài cửa để xác nhận, hóa ra đó chính là Lạc Nhan và Giang Quân Hạo thật.
Giang Quân Hạo hôn má Lạc Nhan rồi lái xe rời đi, sau đó cô vui vẻ bước vào công ty nhưng lại chạm mặt Dương Hạ Nghi ở ngay lối cửa ra vào. Nhưng ánh mắt nhìn cô không phải chỉ có mình Dương Hạ Nghi mà còn có nhiều người khác nữa. Lạc Nhan không để tâm đến điều đó, cô thẳng thắn bước vào trong công ty và lướt qua người Dương Hạ Nghi. Vậy mà cô ta chẳng chịu để yên cho cô, nắm tay cô kéo lại.
“Lạc Nhan, cô giỏi lắm! Cô công khai qua lại với Giang Quân Hạo ngay trước cổng công ty như thế luôn sao?”
Lạc Nhan mặt đối mặt với Dương Hạ Nghi, cô trả lời:
“Đúng là tôi với anh ấy đang hẹn hò, nhưng chuyện đó thì ảnh hưởng gì tới cô đâu chứ?”
Dương Hạ Nghi thấy cô cãi lý bèn khoanh tay trước ngực, cô ta vênh váo nói:
“Không ảnh hưởng tới tôi nhưng còn mặt mũi T Gou? Cô thừa biết T Gou và N.H đang cạnh tranh, cô làm việc cho T Gou mà lại đi dan díu với chủ tịch N.H vậy mà coi được à?”
“Nhà thiết kế Dương, một người có tâm với nghề sẽ không bao giờ để tình cảm xen vào công việc. Tôi vẫn sẽ là nhân viên của T Gou còn Quân Hạo thì vẫn là CEO của N.H, chúng tôi yêu nhau nhưng không lấy công việc ra để đùa giỡn.”
Những lời Lạc Nhan nói đều là những lời từ tận đáy lòng của cô. Cô chưa từng muốn phản bội T Gou chỉ vì chồng mình là chủ tịch của N.H. Có thể người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy điều này là không phù hợp, nhưng nếu cấm cản chuyện tình yêu chỉ vì hai công ty là đối thủ thì chẳng lẽ T Gou lại ngăn cấm toàn bộ nhân viên của mình không ai được yêu nhân viên của N.H hay sao?
Dương Hạ Nghi vốn ghét Lạc Nhan vì thế những lời cô nói cô ta chẳng hề lọt tai chút nào cả. Cô ta vẫn cho rằng chuyện cô qua lại với Giang Quân Hạo sẽ ảnh hưởng đến T Gou.
“Ai có thể chắc chắn được rằng cô và Giang Quân Hạo không để tình cảm vào trong công việc? Hai người nói thì hay lắm nhưng làm mới khó, chẳng ai tin tưởng cô đâu Lạc Nhan.”
“Cô không tin tưởng tôi thì không sao cả, tôi vẫn trong sạch và có trách nhiệm với việc của mình là được.”
Việc Lạc Nhan kiên định như vậy càng khiến Dương Hạ Nghi càng thêm căm thù cô hơn, cô ta sẽ tìm mọi cách để Lạc Nhan phải bị đuổi việc ở T Gou hoặc là khiến cô phải tự xin nghỉ việc.
Trong khi đó ở tập đoàn N.H.
Cuộc họp đang diễn ra với những báo cáo được trình bày một cách lưu loát, mọi người ai cũng tập trung vào bài báo cáo nhưng chỉ có Giang Trí Thành là mất tập trung. Giang Quân Hạo liếc mắt nhìn Giang Trí Thành, ánh mắt của anh không hề giống với cái lần anh nhìn thấy ông ta ở bệnh viện, cứ như thể anh đang theo dõi từng nhất cử nhất động của Giang Trí Thành vậy.
Thấy Giang Trí Thành cứ thấp thỏm nhìn vào điện thoại là Giang Quân Hạo đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Hành vi của ông ta rất kỳ lạ, khiến anh không thể không chú ý đến. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Giang Trí Thành nhìn mình, Giang Quân Hạo lại thay đổi thái độ 180 độ, anh mỉm cười nhìn ông ta và coi như đó là sự bắt gặp vô tình vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Giang Quân Hạo rời khỏi phòng họp và tiện thể nói với Lục Viễn Nam.
“Cử người theo dõi hành vi của tổng giám đốc Giang Trí Thành xem ông ta đang có âm mưu gì rồi báo cáo với tôi.”
Ánh mắt và giọng điệu của Giang Quân Hạo đột nhiên trở nên khác lạ khiến Lục Viễn Nam nhất thời không thể tin được. Anh ta há hốc miệng đứng yên một chỗ nhìn anh, kiểu như không tin đây là Giang Quân Hạo vậy.
“Sao thế? Cậu chưa nghe rõ lệnh của tôi à?”
Ngữ điệu này và thần thái này rất giống với Giang Quân Hạo trước khi gặp tai nạn, chẳng lẽ anh đã nhớ lại hết toàn bộ rồi sao? Lục Viễn Nam nghĩ như vậy bèn chạy đến hỏi anh:
“Giang tổng, anh đã lấy lại trí nhớ rồi sao?”
Giang Quân Hạo không quá tỏ ra bất ngờ, anh đáp:
“Cũng chưa nhớ được tất cả.”
“Nếu anh nhớ lại rồi vậy thì tại sao không thông báo cho Giang phu nhân để bà ấy đỡ lo lắng.”
“Chưa cần phải làm thế vội, với tính của mẹ tôi kiểu gì bà ấy cũng không giữ được bí mật. Tôi cần tiếp tục giả vờ mất trí nhớ để làm một số chuyện nữa, cậu cũng nhớ là phải giữ kín chuyện này.”
“Vâng, tôi biết rồi thưa Giang tổng.”
Lục Viễn Nam nhận lệnh của Giang Quân Hạo rời đi để tìm người theo dõi Giang Trí Thành. Trong lúc đó, Giang Quân Hạo trở về văn phòng của mình và bất ngờ nhìn thấy Alena đang ngồi trên ghế sofa.
“Alena? Văn phòng của tôi không phải nơi mà cô lúc nào thích tới thì tới.” Vừa thấy Alena, Giang Quân Hạo đã tỏ ra khó chịu.
“Thôi nào, anh đừng khó chịu với tôi như thế. Vừa đi chụp ảnh cho N.H của anh xong là tôi tới tìm anh đấy.”
Alena nhấc mông đứng dậy, cô ta luôn chuộng mặc những bộ đồ bó sát và cực ngắn khi ở trước mặt Giang Quân Hạo. Anh đi lướt qua cô ta định về chỗ ngồi thì bị Alena giữ lại, cô ta đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh rồi nói:
“Anh đừng tránh mặt tôi, chẳng lẽ anh không thấy tôi đẹp sao? Trong mắt anh, tôi lại không bằng cô vợ cũ của anh à?”
Giang Quân Hạo lạnh lùng gạt tay Alena ra khỏi người mình, anh phủi phủi cà vạt sau đó bước đến bàn làm việc.
“Đừng đem cô ra so sánh với Lạc Nhan, dù cô có tự tin bản thân mình đẹp hơn cô ấy thì trong mắt tôi thì cô ấy vẫn là đẹp nhất.”
“Gu anh lạ thật đấy! Anh thích một người nhạt nhẽo như Lạc Nhan sao? Tôi tưởng anh phải thích mấy cô nàng nóng bỏng, cỡ ngực… phải tầm G cup chứ?”
Giang Quân Hạo không để ý đến lời Alena nói, anh lật tài liệu trên mặt bàn ra rồi lười nhác đáp lại:
“Cỡ ngực to thì cũng để làm gì chứ? Tôi thích vừa tay, chứ không thích mấy kiểu ngực to não nhỏ không biết suy nghĩ chỉ biết dùng cơ thể để quyến rũ đàn ông.”
Câu nói của Giang Quân Hạo như đang cố tình nói kháy Alena, dù không chỉ rõ đích danh nhưng âm điệu đó thì rõ ràng là anh đang ám chỉ cô ta rồi. Alena nín lặng không thể nói thêm câu nào, cô ta hất mông rời khỏi văn phòng của anh và không quên mạnh tay đóng rầm cửa lại.
Giang Quân Hạo khẽ thở dài, nếu không phải vì cô ta là do anh mời về và giúp N.H đạt được doanh thu khổng lồ thì anh đã sớm hủy hợp đồng với người phụ nữ như Alena rồi.
Alena không ăn được Giang Quân Hạo liền giận cá chém thớt, cô ta phải tự mình xem xem người như Lạc Nhan rốt cuộc có điểm gì thu hút mà Giang Quân Hạo lại si mê như điếu đổ vậy. Alena lái xe phi thẳng đến T Gou, sự xuất hiện của một người nổi tiếng đã khiến các nhân viên ở T Gou không khỏi bàn tán.
Fan của Alena hầu hết đều là nhân viên của T Gou, khi vừa nhìn thấy cô ta, bọn họ đã ùa nhau tới xin chữ ký.
“Cô Alena, cô cho chúng tôi xin chữ ký được không?”
“Trời ơi, Alena xinh đẹp quá! Cô cho chúng tôi chụp hình với nhé?”
Alena rất cởi mở với fan của mình, bởi cô ta luôn xây dựng một hình ảnh mẫu mực trong mắt fan nên mới được nhiều người yêu quý. Sau khi ký tên và chụp ảnh xong, Alena liền nhờ nhân viên của T Gou:
“Ai đó có thể báo cho nhà thiết kế Lạc Nhan là có Alena đến tìm cô ấy không?”
“Được được, cô chờ ở đây tôi sẽ đi báo với cô ấy.” một nữ nhân viên trả lời.
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Thế là Alena liền ung dung ngồi đợi Lạc Nhan ở dưới sảnh công ty, mấy nhân viên khác cứ đứng nhìn cô ta rồi giãy nảy lên vì Alena quá đẹp.
Một lát sau, Lạc Nhan bỗng xuất hiện, Alena liếc mắt nhìn qua cô một lượt và tỏ ra khinh thường cô bởi cô cũng chẳng có gì nổi trội so với cô ta. Lạc Nhan bước đến trước mặt Alena, cô hỏi:
“Cô Alena đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Alena liếc mắt nhìn xung quanh, ở T Gou có quá nhiều fan của cô ta vì thế nói chuyện không tiện cho lắm.
“Đi theo tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lạc Nhan đi theo Alena đến một quán cà phê yên tĩnh để nói chuyện. Dù không biết là có chuyện gì nhưng Lạc Nhan cảm thấy không thoải mái khi ngồi đối diện với Alena cho lắm.
“Cô có gì thì nói đi, tôi còn phải làm việc nữa.”
Alena vắt chéo chân mỉm cười, cô ta nói thẳng vào vấn đề chính:
“Tôi đã ra một yêu cầu với Giang Quân Hạo để đổi lấy hợp đồng dài hạn với N.H đó là làm vợ anh ấy. Tôi biết là cô và Giang Quân Hạo đã có một đứa con chung nhưng hai người cũng ly hôn rồi, cô không ngại việc tôi sẽ lấy anh ấy chứ?”
Lạc Nhan siết chặt lấy cốc cà phê nóng, cô không ngờ Alena lại dám nói chuyện này với cô.
“Alena, chẳng lẽ cô không biết kẻ xen vào chuyện tình cảm của người khác thì gọi là tiểu tam à? Cô muốn làm tiểu tam đến vậy sao?”
Alena bật cười nhìn cô, cứ như thể coi suy nghĩ của cô thật tầm thường vậy.
“Lạc Nhan, cô thực sự nghĩ tôi là tiểu tam ư? Cô nên nhớ, Giang Quân Hạo mới là người chọn lựa, nếu anh ấy chọn tôi thì cô mới chính là tiểu tam đấy!”
Lạc Nhan tức giận đập tay xuống bàn rồi đứng dậy, cô lớn tiếng:
“Nếu cô gọi tôi ra đây chỉ để nói mấy lời này thì tôi xin phép đi trước.”
“Chờ đã Lạc Nhan, cô việc gì phải đi vội như vậy, tôi còn chưa nói hết.”
Alena đang muốn tuyên chiến với Lạc Nhan nhưng cô biết rằng cô ta sẽ không bao giờ thắng nổi mình. Giang Quân Hạo yêu Lạc Nhan vì thế sẽ không có chuyện bỏ cô mà cặp với Alena.
“Chắc hẳn cô đang nghĩ không đời nào Giang Quân Hạo lại cặp với tôi chứ gì?” Alena đột nhiên nói ra một câu khiến Lạc Nhan kinh ngạc, cứ như thể cô ta đọc được suy nghĩ của cô vậy.
Sau đó, Alena lại nói tiếp:
“Nhưng cô nên nhớ một người hoàn hảo như tôi là sự lựa chọn tốt nhất cho anh ấy. Tôi đẹp, tôi giàu có, về khoản sinh con thì tôi chắc chắn không thua kém cô. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp đỡ cho công ty của Giang Quân Hạo, khiến N.H còn phát triển vượt trội hơn nữa kìa. Còn cô thì chẳng làm được gì cho anh ấy cả, thậm chí cô còn làm việc cho công ty đối thủ của Giang Quân Hạo thì sao cô nghĩ bản thân cô thắng được tôi?”
Lạc Nhan nghe được những lời này đúng là có chút kích động, đúng là cô không đẹp bằng cô ta, không giàu bằng cô ta, không nổi tiếng như cô ta nhưng cô không hề thua cô ta. Trước những lời đả kích ấy, Lạc Nhan đã bình tĩnh trả lời:
“Alena, hình như cô quên gì đó thì phải. Mấu chốt quan trọng không phải những thứ cô vừa nói đâu, Giang Quân Hạo yêu tôi chứ không yêu cô nên toàn bộ thứ cô vừa nói sẽ chẳng có nghĩa lý gì với anh ấy cả.”