Tập đoàn N.H.
“Giang tổng, từ lúc những bộ ảnh quảng bá của chúng ta được tung ra thị trường thì doanh thu từ những cửa hàng không ngừng tăng. Đúng là Alena rất có sức hút, cô ấy kết hợp cùng anh nữa chẳng khác nào tạo ra một cơn sóng cả.” Lục Viễn Nam báo cáo với anh.
Doanh thu các cửa hàng của N.H tăng cao sẽ làm thương hiệu của N.H trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết. Đây có thể coi là lần hợp tác thành công nhất từ trước đến nay. Nếu hợp tác lâu dài với Alena, tận dụng sức hút và sự ảnh hưởng của cô ấy thì N.H có khả năng sẽ vươn tầm thế giới.
Cốc… cốc…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Sau khi được sự đồng ý, Alena đẩy cửa bước vào trong. Thấy vậy, Lục Viễn Nam liền biết ý rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Alena mỉm cười bước đến trước bàn làm việc của Giang Quân Hạo, cô ấy chống hai tay xuống mặt bàn rồi nói:
“Giang tổng, tôi không làm anh thất vọng chứ?”
Giang Quân Hạo cảm thấy vô cùng hài lòng, anh đáp:
“Đúng là một sự may mắn khi được hợp tác với cô Alena đây. Rất cảm ơn cô vì sự giúp đỡ lần này.”
Thấy Giang Quân Hạo có vẻ thích hợp tác với mình, Alena liền mượn cơ hội để đưa ra một đề nghị. Cô ta chổng mông về phía sau, chống khuỷu tay xuống mặt bàn, ngón tay gõ nhẹ lên má. Giang Quân Hạo không biết Alena định làm gì nhưng ánh mắt cô ta nhìn anh rất khác thường. Anh để ý đến bộ ngực của cô ta, đúng là to hơn Lạc Nhan nhiều nhưng anh thấy không phải gu của anh nên không ngấm nổi. Cô ta thích thú nói với anh:
“Giang tổng, anh có muốn ký một hợp đồng dài hạn với tôi không?”
“Hợp đồng dài hạn?” Giang Quân Hạo khẽ hỏi.
“Phải, tôi sẽ hợp tác với N.H trong thời gian dài, đảm bảo sẽ khiến công ty của anh trở nên càng nổi tiếng hơn nữa.”
Alena tự dưng muốn đề nghị ký hợp đồng dài hạn chắc chắn sẽ có yêu cầu gì đó, trên đời này chẳng có thứ gì là miễn phí cả, nếu muốn nhận lại điều gì đó tốt đẹp từ người khác thì phải đưa cho họ thứ họ cần. Giang Quân Hạo tựa lưng vào ghế, anh đan hai tay vào nhau rồi gật gù:
“Cô nói đi, cô muốn ra yêu cầu gì?”
“Giang tổng quả nhiên là người thông minh.”
Alena mỉm cười nhìn anh sau đó tự tiện ngồi lên bàn làm việc của anh. Chiếc váy bó sát mà cô ta mặc bị quá ngắn khiến bắp đùi lộ ra hoàn toàn. Alena đưa tay phủi bụi trên vai Giang Quân Hạo, bàn tay lả lướt trên người anh kèm theo một giọng điệu ma mị:
“Tôi muốn được trở thành Giang thiếu phu nhân.”
Giang Quân Hạo nhếch mày ngạc nhiên trước yêu cầu của Alena. Anh biết ngay là yêu cầu này sẽ không dễ dàng gì mà thực hiện được.
“Sao cô lại muốn làm Giang thiếu phu nhân?” Anh hỏi.
“Đơn giản là tôi thích anh Giang Quân Hạo thôi. Tôi muốn được trở thành người phụ nữ của anh và làm vợ anh.”
“Nhưng tôi không muốn.”
Trước yêu cầu của Alena, Giang Quân Hạo thằng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ gì cả. Alena mỉm cười, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve ngực anh, cô ta nói:
“Anh không cần quyết định vội như vậy đâu Giang tổng. Anh sẽ cần đến tôi thôi, tôi chắc chắn điều đó.”
Sau đó, Alena liền hất mông rời khỏi văn phòng của Giang Quân Hạo. Vẻ mặt của cô ta khi rời đi giống như kiểu chắc nịch được một điều là Giang Quân Hạo sẽ đồng ý với yêu cầu của cô ta vậy.
Trong khi đó ở tập đoàn T Gou.
Trong giờ nghỉ trưa, Lạc Nhan ngồi một góc dưới sảnh công ty, cô đang xem đoạn video của Giang Quân Hạo và Alena quay để quảng cáo cho thương hiệu N.H. Kết thúc đoạn video còn có một cảnh hôn nữa, không hiểu sao nhưng khi nhìn thấy cảnh đó, trái tim của Lạc Nhan bỗng nhói đau.
Phong Tư Mạc đi xuống dưới sảnh thì nhìn thấy Lạc Nhan, thấy sắc mặt cô không được tốt liền đi đến hỏi thăm nhưng anh ta lại vô tình nhìn thấy đoạn video trên máy.
“Lạc Nhan.”
Lạc Nhan nghe thấy ai đó gọi mình liền vội vàng cất điện thoại đi, cô ngẩng đầu lên khi phát hiện đó là Phong Tư Mạc lập tức đứng dậy.
“Giám đốc.”
“Em ngồi đây làm gì? Em đã ăn trưa chưa?”
“À… tôi vẫn chưa ăn.”
“Vậy đi cùng tôi đi, tôi cũng chưa ăn.”
Lạc Nhan không thể từ chối Phong Tư Mạc nên cô đành cùng anh ta đi dùng bữa trưa. Phong Tư Mạc đưa cô tới một quán ăn gần công ty, sau đó bắt đầu gọi món.
“Lạc Nhan, em muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được, giám đốc cứ gọi món đi ạ.”
Từ lúc Phong Tư Mạc tỏ tình với Lạc Nhan đến giờ, cô nói chuyện với anh ta lúc nào cũng dùng kính ngữ và có phần khách sáo. Cách nói chuyện đó của cô khiến Phong Tư Mạc không thoải mái và có cảm giác như hai người rất xa cách.
Món ăn được gọi lên, hai người họ đang định dùng bữa thì đột nhiên bắt gặp Giang Quân Hạo và Alena cũng đến quán ăn này. Giang Quân Hạo nhìn thấy Lạc Nhan đi ăn cùng Phong Tư Mạc trong lòng cũng có chút không vui, cũng như việc Lạc Nhan nhìn thấy anh đi cùng Alena vậy. Alena vừa thấy Lạc Nhan liền chạy đến khoác tay Giang Quân Hạo rồi kéo anh đi và giả vờ như không thấy cô ở đó.
“Giang tổng, quán ăn này ngon lắm đó, chúng ta cùng qua bên kia đi.”
Giang Quân Hạo bị lôi đi mà không chút phản ứng lại, Lạc Nhan nhìn theo hai người họ rồi lại cúi mặt xuống. Thấy Lạc Nhan không ăn nhiều, Phong Tư Mạc liền gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô.
“Em đừng để ý nhiều làm gì, mau ăn đi.”
“Cảm ơn anh.”
Giang Quân Hạo bị Alena lôi đến đây cũng là miễn cưỡng, anh ngồi đối diện cô ta, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Anh nói:
“Alena, cô cố tình chọn quán này đúng không?”
“Anh nói tôi cố tình là sao chứ? Quán ăn này ngon, tôi chỉ muốn đưa anh tới thử thôi mà.”
Gương mặt của Alena tỏ ra ngây thơ vô tội khiến Giang Quân Hạo có chút tin tưởng cô ta. Nhưng anh lại không để ý rằng Alena cũng là một diễn viên, diễn như thật là nghề của cô ta rồi.
Giang Quân Hạo không để ý đến cô ta nữa sau đó quay người lại nhìn về phía Lạc Nhan. Anh thấy cô đang cười rất vui vẻ với Phong Tư Mạc, cơn ghen trỗi dậy nhưng Giang Quân Hạo cũng chỉ biết ngồi yên nhìn cô. Lạc Nhan bắt gặp ánh mắt của Giang Quân Hạo nhưng cô lại lập tức né tránh, giống như kiểu coi anh là người xa lạ vậy.
…
Tối hôm ấy.
Lạc Nhan đang ở ngoài phòng khách dọn dẹp đồ đạc thì đột nhiên nhận được điện thoại từ số lạ. Cô lập tức bắt máy và đầu dây bên kia nói điều gì đó khiến cô hoảng hốt bất ngờ rồi lại khiến cô đau đớn đến rơi nước mắt.
Bốp!
Chiếc điện thoại trên tay của Lạc Nhan rơi phịch xuống đất, Lạc Nhan ôm mặt chạy vào trong phòng ngủ và khóc vì không muốn Tiểu Duy nhìn thấy.
Thằng bé chậm rãi bước đến phòng của Lạc Nhan, nó mở hé cửa nhìn vào trong rồi thấy mẹ đang khóc nức nở.
Thật ra điều mà Lạc Nhan đã nghe được từ số điện thoại lạ kia là về tung tích của ba mẹ cô. Nhưng có một điều khiến cô đau lòng tới bật khóc là họ nói ba mẹ cô đã mất mạng trong một trận hỏa hoạn, muốn cô tới đó để xác nhận danh tính.
Bốn năm không gặp, không liên lạc, Lạc Nhan vẫn luôn cho người đi tìm ba mẹ mình nhưng đến khi gặp lại âm dương cách biệt. Cô không muốn tin đó là sự thật, cô đã tự nhủ rất có thể đó không phải ba mẹ mình nhưng nước mắt cô cứ không ngừng rơi xuống.
Tiểu Duy thấy lo lắng cho mẹ vì thế đã chạy đến nhặt điện thoại của Lạc Nhan lên, thằng bé bấm gọi vào số máy của Giang Quân Hạo. Lúc đó, anh đang ở trong phòng làm việc, thấy người gọi đến là Lạc Nhan, Giang Quân Hạo đã chần chừ chưa nghe máy vội.
“Alo, Lạc Nhan có chuyện gì không?”
[Ba ơi, mẹ đang khóc, mẹ khóc nhiều lắm, ba mau tới đây có được không ba?]
Giang Quân Hạo vội vàng đứng dậy, anh hỏi:
“Sao mẹ con lại khóc?”
[Con không biết nhưng mẹ vừa nghe điện thoại xong liền chạy vào phòng khóc.]
“Được rồi, ba sẽ tới ngay.”
Giang Quân Hạo sợ là Lạc Nhan lại suy nghĩ chuyện gì đó giữa anh và Alena rồi khóc nên đã vội lái xe đến chung cư Nera tìm cô.
Sau mười lăm phút, anh đã có mặt ở trước cửa nhà của cô. Có lẽ chuyện trưa nay thấy anh đi ăn cùng Alena đã khiến cô đau lòng. Nhưng chỉ chuyện đó thôi thì không khiến cô khóc được, đúng là cô có hơi buồn nhưng không tơi mức đau lòng như vậy. Cô là người hiểu thế nào là chuyện công việc vì thế dù khó chịu, ghen tuông thì cô vẫn hiểu cho anh.
Ting toong!
Chuông cửa vừa kêu lên, Lạc Nhan liền bước ra mở cửa.
Nước mắt lau vội nên vẫn còn đọng lại trong khóe mắt của cô, Lạc Nhan vừa nhìn thấy Giang Quân Hạo thì cảm xúc bỗng dưng dâng trào khiến những giọt nước mắt đang cố kìm nén ấy bỗng rơi xuống.
Lạc Nhan vội vàng đưa tay quệt đi, có lẽ khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến những bức ảnh và đoạn video của anh nên nước mắt mới dễ rơi như vậy.
“Giang Quân Hạo, sao anh lại tới đây?”
Giang Quân Hạo bước vào trong nhà, anh liếc nhìn Tiểu Duy đang ngồi ở ghế rồi nói:
“Tiểu Duy gọi điện cho tôi, nó nói em đang khóc nên muốn tôi tới.”
Lạc Nhan né tránh Giang Quân Hạo, cô cầm điện thoại bước đến chỗ của Tiểu Duy rồi nói với thằng bé:
“Tiểu Duy, lần sau đừng như thế con nhé? Ba con bận lắm, con gọi điện như vậy sẽ làm phiền ba có biết không?”
“Nhưng mà…” Tiểu Duy liếc mắt nhìn Giang Quân Hạo như muốn cầu cứu anh.
Thấy vậy, Giang Quân Hạo liền bước đến bên cạnh Lạc Nhan nói giúp Tiểu Duy.
“Đừng trách thằng bé, tôi cũng muốn đến gặp em mà.”
Sau đó, Lạc Nhan liền bảo Tiểu Duy về phòng trước còn cô thì ngước mắt nhìn Giang Quân Hạo. Bởi ban nãy có con trai ở đây nên cô mới không tiện nên hiện tại cô đã có thể nói ra.
“Giang Quân Hạo anh về đi, em không sao cả. Hiện tại em không muốn gặp anh, em muốn ở một mình.”
Ting toong!
Lạc Nhan quay người lại, nước mắt cô không kìm nén được lại rơi xuống. Hiện tại cô cần có một ai đó để dựa vào và khóc vì thế đã ôm chầm lấy Giang Quân Hạo, cô khóc nức nở trong lòng anh vừa khóc vừa nói:
“Ban nãy… ban nãy có người gọi điện cho em, họ… hức… họ nói ba mẹ em… chết rồi! Ba mẹ em… chết trong một vụ cháy và muốn em tới nhận xác của họ… Tại sao chuyện này lại xảy đến với em? Tại sao lại là ba mẹ của em cơ chứ? Huhu… hãy nói với em đó chỉ là sự nhầm lẫn, sao có thể… sao có thể như vậy được?”
Giang Quân Hạo im lặng nhìn cô sau đó ngồi xuống cạnh Lạc Nhan. Anh lắc đầu nhất quyết không chịu đi.