Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 2: Chương 2: Cuộc làm ăn đầu tiên




Giáng Trần quay trở lại lớp học thì đã thấy không ít người, hắn ta quay lại ngồi bên cạnh Tần Oanh Oanh, thấy hắn nàng hơi rụt rè khẽ giọng hỏi:

“Khi nãy ngươi nói đùa phải không?”

Hắn khó hiểu hỏi nàng:

“Ta đùa cái gì vậy?”

Tần Oanh Oanh hơi xấu hổ khẽ giọng nói:

“Ngươi nhỏ tiếng một chút, ý của ta hỏi khi nãy ngươi nói thích ta là đùa phải không?”

Giáng Trần nhìn nàng xấu hổ liền thẳng thắn:

“Ta thích ngươi thật chứ đùa hồi nào.”

Giáng Trần trước kia một lòng tu luyện không để ý thế sự, đánh nhau với Thiên Đạo bốn trăm năm mới khiến hắn ta nhận ra chả hiểu bản thân sống vì cái gì nữa. Suốt ngày cứ tu luyện rồi lại tu luyện, ma pháp sư lại chỉ phải trải qua Thiên Kiếp bốn lần nên hắn cứ vậy tu luyện thôi.

Đến khi hắn ta bị giam cầm thì mới nhận ra bằng hữu một người cũng không có, thê thiếp càng đừng nói tới. Thân nhân thì một cái cô nhi làm sao có người thân, ngẫm lại cuộc đời hắn còn nhạt hơn cả nước ốc, đã thế tu luyện thật mạnh mẽ nhưng chẳng mấy người biết.

Mỗi lần hắn đánh nhau đối thủ gần như chết hết, hắn cũng chẳng tạo dựng thế lực nên chẳng cần nói đến chuyện lưu danh thiên sử. Bây giờ nghĩ tới mấy tên cùi bắp hơn mình biết bao nhiều lần lại được thổi lên đến trời thì Giáng Trần lại cảm thấy tủi thân vô cùng.

Lần này thoát được một kiếp tất nhiên cái gì chưa hưởng thụ qua phải hưởng thụ cho hết, không những phải nổi danh vạn kiếp mà còn phải thê thất đầy đàn.

Tần Oanh Oanh vẻ mặt nghi vấn nói:

“Sao mấy người kia bảo ngươi là gay chỉ thích đàn ông.”

Trong lòng đang tự sướng thì Tần Oanh Oanh lời nói như gáo nước lạnh dội vào đầu hắn ta, Giáng Trần tức giận muốn bốc hỏa hỏi:

“Ai mà đồn ác ôn vậy?”

Tần Oanh Oanh nhìn vẻ mặt của hắn thì vui vẻ cười nói:

“Từ lúc mới vào học tới giờ ngươi vào học ai cũng tưởng ngươi nữ nhân, làm gì có cái nam nhân nào lại xinh đẹp như thế. Với lại ngươi cũng ít nói nên mọi người mới nghĩ đến chuyện có khi ngươi bị gay, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lạ việc mình bị chuyển vào lớp nữ sinh hay sao.”

Giáng Trần nheo mày hỏi:

“Tần Oanh Oanh bạn học ngươi nói rõ hơn được không?”

Tần Oanh Oanh liếc sang bên cạnh sau đó xích lại gần Giáng Trần e thẹn giải thích:

“Trong lớp này toàn con gái nhà danh gia vọng tộc, đã thế tất cả chúng ta đều là Dị Năng Giả trong ngàn người mới ra một cái. Thế nhưng đôi khi trong lớp học sẽ cần những chuyện nam nhân hoặc thân xác nam nhân mới làm được nên ngươi được xếp vào trong lớp.”

Giáng Trần vẻ mặt không biết có bao nhiêu đặc sắc, không thể nào nghĩ tới các nàng hóa ra coi mình là thái giám, còn mấy cái cô nương trong lớp này chính là công chúa. Nghĩ đến chủ nhân trước kia của thân xác này một mình khuôn vác bàn ghế, một mình dọn lớp, một mình.......

Hắn ta cảm thấy hội hận vì đã nhập vào tên tiểu bạch kiểm này, đã nghèo còn mang tiếng là gay mới khổ. Giáng Trần quay sang Tần Oanh Oanh nhỏ giọng hỏi:

“Đừng nói ngươi cũng nghĩ ta là gay đấy nhé?”

Tần Oanh Oanh bị hắn ta hỏi thì khuôn mặt đỏ như gấc càng đỏ hơn, Giáng Trần khỏi cần nàng trả lời cũng biết rõ câu trả lời. Hắn ta nằm vật ra bàn vẻ mặt vô cùng chán nản, hóa ra tiểu tử kia đơn phương yêu mến lại bị người ta cho là gay, thế chết đúng rồi sống chi nữa.

Nàng thấy hắn ta vẻ mặt chán nản như thế liền xuống giọng an ủi:

“Sau này ngươi chỉ cần chú ý hành xử, tóc tai cắt ngắn đi rồi kiếm cô bạn gái là được, đảm bảo sẽ không còn tin đồn nữa.”

Giáng Trần lắc đầu nói:

“Cái này không được, có người đủ sức tác động lên giáo viên để ta vào đây học thì chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nếu họ biết ta là nam nhân nguyên chất thì chẳng biết sẽ dùng thủ đoạn nào để đối phó ta, có khi lại tìm cách đuổi ta ra khỏi trường thì mệt.”

Giáng Trần hiện tại chưa có thực lực chưa có gì trong tay thì thân phận học sinh của một trường học quý tộc giúp đỡ hắn ta rất nhiều. Nếu rời đi cái trường học này học bổng không còn thì hắn ta chỉ chết đói, dù sao giả kim thuật loại này nghịch thiên ma pháp tận nửa năm mới xài được một lần.

Giá cả ngọc thạch ở thế giới này có thể coi đáng giá, nhưng hắn ta không nghĩ bằng đó đủ để hắn ăn nửa năm. Học bổng của hắn cái gì cũng không tốt chỉ có điều được bao ăn gần 20 ngày trong một tháng, tiểu tử này hôm nay nhiều tiết quá nên không kịp đi ăn mới chết đói ở đây.

Tần Oanh Oanh cũng biết sơ sơ hoàn cảnh của Giáng Trần liền không nói nữa, nàng cũng suy nghĩ một hồi sau đó linh quang chợt lóe. Giáng Trần không phải một cái gay thì tác dụng ngược lại vô cùng lớn, dùng hắn ngược lại rất hoàn hảo.

Nàng khều hắn ta một cái rồi nói:

“Ta có một cách vẹn cả đôi đường cho ngươi, đã thế còn có thể giúp ta rất nhiều nữa, không biết người có muốn tham khảo thử hay không.”

Giáng Trần mắt sáng lên, trong quý tộc trường học không phải thành tích thật tốt thì cũng là con nhà siêu cấp giàu. Tần Oanh Oanh còn hội tụ cả hai thứ, thế nên bám chân nàng chắc chắn có chỗ tốt, với hắn hiện tại thì chỉ cần đủ ăn thôi đã tốt lắm rồi.

Không chút nghĩ ngợi Giáng Trần gật đầu đồng ý, thấy hắn ta chịu chú ý thì nàng liền nói ra ý định của mình:

“Nhà ta hiện tại đang gặp một rắc rối không nhỏ, con trai của Thành chủ muốn cưới ta nhưng cha ta lại không thích hắn. Bản thân ta thiên phú cũng không yếu nên sớm muộn gì cũng đi lên cao cấp học viện học tập, tiền đồ tốt thế sao phải làm dâu tên kia.”

Giáng Trần gật đầu đáp:

“Đúng thế, tên họ An kia danh tiếng ta cũng nghe qua, lấy phải hắn thì ngươi xong đời.”

Tần Oanh Oanh hết sức đồng ý, nàng tình tình quá yếu đuối nên gặp phải loại người coi như nhân như công cụ phát tiết thì sao có thể sống hòa thuận được. Quan trọng nhất là Tần gia cũng đã bắt đầu phát triển tới kinh thành từ khá lâu rồi, bây giờ chỉ cần nàng tốt nghiệp nữa là ổn, cả Tần gia sẽ chuyển tới kinh thành.

Tần Oanh Oanh hơi lưỡng lự nhưng sau đó nghĩ tới hạnh phúc của mình thì cuối cùng cũng nói ra:

“Ta muốn ngươi giả làm bạn trai của ta, An Thiên Tân tên kia giao cho ngươi đối phó, tất nhiên sẽ chỉ là đấu khẩu. Kéo dài khoảng ba tháng đến khi chúng ta tốt nghiệp chuyển lên học viện cấp cao thì coi như ta thoát nạn.”

Giáng Trần lắc đầu hết sức tỉnh táo phân trần:

“Cuộc làm ăn này thì chỉ có ta là người lỗ.”

Tần Oanh Oanh khó hiểu hỏi:

“Ngươi làm sao lại lỗ, đầu tiên là nhà ta ra tiền, thứ hai ngươi lại chứng tỏ được mình là nam nhân thì sao mà lỗ. Huống chi trong thời gian này ngươi vẫn được Tần gia chúng ta bảo vệ chẳng phải lo An gia người gây bất lợi, quá lời còn gì.”

Giáng Trần khẽ ngẩng đầu nhìn nàng rồi hỏi:

“Thế sau đó thì khi ta mất đi sự bảo hộ của Tần gia thì sao, An gia người khi đó ra tay thì ta chết chắc, ngươi vẫn nghĩ thế giới này thật đơn giản đấy.”

Tần Oanh Oanh đôi mắt lập tức ngậm nước, nàng có trái tim quá mềm yếu khiến cho Giáng Trần nói bình thường cũng tưởng hắn trách nàng. Giáng Trần thấy nàng sắp khóc thì vội vàng nói:

“Ngươi là không chú ý, ta không có ý trách ngươi, bây giờ ngươi thử gọi điện cho cha ngươi để xem bá phụ có cách nào sắp xếp vẹn toàn không.”

Tần Oanh Oang vui vẻ hắn lên rồi nói:

“Thế là ngươi đồng ý rồi, để ta gọi điện hỏi cha để hỏi xem.”

Nàng sau đó vui vẻ đi ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh chóng nàng quay trở về điện thoại cầm trên tay đưa cho hắn ta rồi nói:

“Cha ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Hành động của hai người gây lên sự chú ý của những người xung quanh, thế nhưng giọng nàng quá nhỏ nên vẫn chưa ai nghe thấy. Hắn ta nắm tay nàng kéo nàng ngồi xuống nhỏ giọng nói:

“Ngươi nhỏ giọng một chút, để ta nói chuyện với cha ngươi xem có sắp xếp được hay không.”

Hắn sau đó tìm một chỗ vắng vẻ một chút mới đưa điện thoại lên nghe:

“Dạ ta là tên Giáng Trần xin chào Tần bá phụ.”

Bên kia một giọng nói hữu lực vang lên:

“Chúng ta vào vấn đề chính luôn, 100 triệu và một vị trí trưởng quầy ngọc thạch tại cửa hàng của Tần gia tại kinh thành. Thế coi như không còn rắc rồi nào trong cuộc làm ăn này, cả hai bên sẽ cùng có lợi như nhau, ta hiện tại không có tại Võ Quảng thành nên chỉ có thể xử lý thế thôi.”

Giáng Trần nghe xong thì cảm thấy cực kỳ hợp lý liền hỏi:

“Cảm ơn Tần bá phụ hậu đãi, không biết ngài đã có kế hoạch gì cụ thể chưa?”

Tần Nam dứt khoát như đang giao việc cho thuộc hạ:

“Chiều mai ngươi bí mật theo Oanh Oanh về Tần gia sau đó tìm hiểu về sở thích của con bé để dễ nói chuyện, lên kế hoạch tỏ tình vào ngày hôm sau. Tiếp đó ngươi chỉ cần làm bóng đèn đừng để An Thiên Tân cái thằng điên kia tiếp cận Oanh Oanh.”

Giáng Trần vui vẻ cười nói:

“Thành giao.”

Sau đó Tần Nam ngắt đi tín hiệu, căn bản hắn ta cũng không rảnh rỗi gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.