Xong việc Minh Hà tiếp tục có việc bận nên để lớp tự học, Giáng Trần thì bắt đầu tập trung suy tính, chết một lần thế nên hắn cảm thấy mình phải thay đổi. Đầu tiên là cách sống còn cái thứ hai chính là vấn đề tu luyện, theo hắn thấy nếu chỉ tu Ma pháp thì khả năng vượt Thiên Kiếp để đăng lâm Thần giới gần như bằng không.
Nếu không thì phải có cái gì bị bỏ sót khiến cho hắn ta không thể vượt qua Thiên Kiếp. Còn nữa rõ ràng ba lần đầu thiên kiếp cực kỳ yếu ớt, lần cuối sao lại mạnh mẽ và dai dẳng đến khó tin như thế.
Ma pháp sư có bốn lần đại kiếp, ba kiếp đầu chỉ cần tạo ra lá chắn đủ mạnh để kháng cự lại lôi kiếp là đủ, nhưng Thiên Kiếp lần thứ tư thì khác hẳn. Chín mươi tám lần đầu lôi điện giáng xuống ngươi vẫn có thể dùng khiên để phòng thủ nhưng nếu không thể tự thân đỡ lần thứ 99 thì sẽ không bao giờ chính thức vượt qua lôi kiếp.
Giáng Trần trong đầu lướt qua các loại tu luyện thể chất, trong lòng âm thầm đánh giá:
“Ngoại Công cũng được nhưng kinh nghiệm của ta trong việc tu luyện cái đó quá ít, biết thế trước kia tìm hiểu kỹ hơn. Tạm thời buông tha phương án này trước đã.”
“Đấu khí thì có vẻ khả năng phát triển hơi kém thì phải, chưa từng nghe có ai tu đấu khí tới được Hồng Hoang cảnh cả.”
“Tu chân tốt hơn hai loại kia nhưng mình chẳng có cơ hội tiếp xúc với công pháp tu chân nhiều, toàn mấy loại rác rưởi công pháp thì tu đến đâu được.”
“Còn lại Vũ giả tu Nguyên khí thì cũng tạm được, chính đạo được cả Thiên Đạo công nhận, chỉ có điều nhận Thiên kiếp quá nhiều. Thêm một vấn đề nữa là thời gian tu tập quá mức dài, có điều mình có công pháp chính thuộc loại xịn, phụ tu công pháp cũng tốt không kém.”
Hợp lý liền làm, trong quá trình tu luyện hắn ta thu thập không ít công pháp, vũ kỹ của kẻ thù. Trong đó có đến 99% là của Vũ giả, bốn trăm năm dài đằng đẵng kia hễ lôi kiếp rút đi thì hắn lại bỏ thời gian ghi nhớ những công pháp kia để chờ đến ngày này.
Hắn chép miệng thì thào:
“Cấp cao chưa chắc là đồ tốt, nhưng đồ tốt chắc chắn phải cấp cao.”
Với phương châm này hắn chọn ra ba bộ công pháp để luyện, một dùng để làm công pháp chính. Còn hai cái khác là công pháp phụ tu, cấp độ thì chính hắn ta cũng không rõ nhưng ba quyển này được hai vị thành công nhập Thần giới trước khi phi thăng để lại cho con cháu.
Pháp Thuật với Nguyên Khi tu luyện không đụng chạm tới nhau, Giáng Trần trong một lúc liền vận chuyển bốn cái công pháp. Một tiếng sau hắn mở mắt ra phát hiện trên người mồ hôi đã chảy ròng ròng, suy nghĩ khẽ động.
Thanh Tẩy
Trong thân thể toát ra một luồng khí tức cuốn hết những bụi bẩn, mồ hôi đi ra ngoài, tạp chất bị đẩy ra ngoài cơ thể cũng bị thanh tẩy toàn bộ.
Bát Lang Hấp Nguyên Công quả nhiên không tầm thường, Thiên Mệnh Sở Quy hóa ra là một loại tụ tín ngưỡng lực chuyển hóa thành Nguyên Khí còn tăng thêm cả vận khí. Đào Hoa Thần Quyết hóa ra lại là song tu công pháp, thế là có hai loại tạm thời không có công dụng nhưng tu luyện vẫn không thừa mai sau chúng sẽ có tác dụng không nhỏ.
Giáng Trần thầm nghĩ:
“Bát Lang Hấp Nguyên Công cần huyết mạch lang tộc cao cấp để tiến cấp, cái này hơi khó nhưng có thể thử tìm. Một khi tìm được thì tu vi sẽ tiến nhanh như gió, Thiên Mệnh Sở Quy hấp thu tín ngưỡng lực thì cần người khác tín ngưỡng mình, cái này khiến mình phải sống cao điệu lên một chút.”
Cuối cùng Đào Hoa Thần Quyết mới là cái khó, công pháp này cho hắn đánh cắp một thành tu vi của nữ nhân mà hắn giao hợp. Có thứ nghịch thiên như thế chả sao người kia chỉ cần nhờ một loại phụ tu công pháp đã đủ để thăng tiến Thần giới, cũng không trách được hậu bối của hắn chỉ hơn trăm tuổi đã Siêu Thần Cửu Trọng.
Nhưng hai kiếp trai tân như Giáng Trần thì chẳng biết phải bắt đầu từ chỗ nào, hiện tại nói chuyện với Minh Hà hắn còn ngại ngùng thế kia. Trước giờ nữ nhân hắn không giết thì cũng tránh né lấy đâu ra kinh nghiệm tán gái, chẳng lẽ lại đi cưỡng bức con gái nhà lành.
Giáng Trần ánh mắt cứ láo liên nhìn vô định, Tần Oanh Oanh cảm thấy rất lạ lùng nhưng không tiện lên tiếng hỏi. Trong lòng nàng thầm nghĩ:
“Có khi nào hắn đang nghĩ cách để tỏ tình với ta không, dù sao người này cũng thích ta thật mà.”
Giáng Trần còn đang nghĩ làm sao nâng cấp cuộc sống lên thì Minh Hà đã quay trở về, nàng đi tới gõ bàn của hắn ta khẽ giọng nói:
“Bây giờ ngươi đi cùng lão sư được không?”
Giáng Trần gật đầu vui vẻ nói:
“Bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
Minh Hà nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ta chỉ sợ xe cộ đi trên đường xảy ra vấn đề sau đó đến trễ thì không tốt, dù sao đường xá cũng không phải gần.”
Giáng Trần khẽ kéo áo của mình rồi hỏi:
“Lão sư có cần ta thay quần áo hay không?”
Minh Hà lắc đầu cười nói:
“Ngươi mặc thế là được rồi, nhanh đi cùng lão sư kẻo trễ hẹn thì phiền toái, nếu đi đường không bị kẹt xe thì lão sư sẽ cho ngươi đi cắt tóc.Tóc đã dài rồi lại còn trắng toát, ban đêm nhìn thấy ngươi chắc chết khiếp.”
Giáng Trần gặp nàng nói đùa thì hắn cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, không biết sao cứ có cảm giác bồn chồn khó tả. Trước đây gặp cảnh này thì hắn biết chuyện hôm nay hắn ta dây vào không tốt, chẳng lẽ dự một bữa tiệc thôi cũng xảy ra vấn đề.
Thế nhưng Minh Hà tốt với Giáng Trần từ xưa đến nay hắn nhớ, bây giờ nàng ta đi dự tiệc có nguy hiểm thêm mình thì cũng đỡ. Hắn ta dù không có tu vi cao cường như xưa nhưng kinh nghiệm có cả một bó, nhỡ gặp cái gì thì vẫn có thể giải quyết được.
Cuối cùng hai người lên ô tô nhưng cũng phải mất tới gần bốn tiếng mới tới nơi, nội thành hôm nay đông đúc đường xá không thể đi nổi. Năm giờ xuất phát nhưng phải đến tận hơn chín giờ mới tới nơi.
Giáng Trần cười khổ nói:
“Ta hiểu tại sao lão sư lại muốn đi sớm rồi.”
Minh Hà lắc đầu khẽ giọng:
“Không quan trọng chúng ta nhanh vào, thế nhưng trước tiên ngươi đợi ở cửa nhà vệ sinh để ta thay đổi lễ phục.”
Giáng Trần cuối cùng phải đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh khá lâu, hắn dám chắc nàng không chỉ thay đồ mà còn trang điểm các kiểu. Gần 20 phút sau khi hắn bắt đầu chán nản thì nàng lại đi ra ngoài, tư thái làm cho Giáng Trần muốn lác cả mắt.
Hắn ta không kiềm được liền khen:
“Lão sư thật đẹp mắt, ai lấy được ngài thật sự có phúc bảy mươi đời.”
Nghe được lời này thì Minh Hà gần như đứng hình, Giáng Trần cũng nhanh chóng nhận ra mình nói sai. Minh Hà lão sư năm nay đã hơn ba mươi lại xinh đẹp như thế làm sao không có người để ý, chỉ có điều nghe nói chồng của lão sư qua đời trong tai nạn chỉ sau ba ngày kết hôn.
Đã thế người này dường như cũng là dị năng giả hệ trị liệu, chỉ có điều người này cứu không biết bao nhiêu người nhưng chính bản thân mình lại không cứu được. Giáng Trần cúi đầu khẽ giọng:
“Lão sư, thật xin lỗi.”
Minh Hà cố gắng nặn ra nụ cười để không làm cho Giáng Trần buồn:
“Ngươi không cần cảm thấy có lỗi, chuyện cũng qua lâu rồi.”
Giáng Trần khẽ giọng nói:
“Lão sư ngài yên tâm, sớm muộn gì cũng có một cái nam nhân tốt chăm sóc ngài.”
Minh Hà nghe thế không khỏi cười khổ nói:
“Ta hiện tại đã gần 40, chỉ còn vài năm nữa sẽ đến hồi tàn hoa bại liễu, người nào muốn ta lúc này chín phần cũng vì thân xác của ta thôi.”
Giáng Trần không cho là đúng nói:
“Nếu thực sự có người thương yêu lão sư, có thể cho lão sư thanh xuân mãi mãi thì sao?”
Minh Hà cười cười kéo tay hắn rồi nói:
“Chúng ta đi vào thôi, còn trẻ mãi không già thì làm gì có ai có cái năng lực đó.”
Giáng Trần không biết sao liền tự nhủ:
“Có ta.”
Bỗng nhiên hắn ta hơi giật mình một chút bởi trước kia hắn ta đâu có tham luyến nữ sắc như thế này. Nhưng rất nhanh hắn ta phát hiện ra hình như mình lần đầu đoạt xá nên quên mất một chuyện, hấp thu linh hồn của người ta thì sẽ bị nghiêm trọng ảnh hưởng.
Giáng Trần trong lòng âm thầm mắng:
“Ta hiểu tại sao ngươi vì gái lại có thể nhẫn nhịn đến chết đói rồi, hóa ra là một cái mê gái ngầm, biết vậy lão tử khỏi thôn phệ linh hồn ngươi rồi.”
Bây giờ chỉ để cho Minh Hà ôm cánh tay mà trong lòng đã nhộn nhạo thì làm ăn được gì nữa. Cách duy nhất là phải tìm cách giải tỏa chấp niệm cho người này thì sau này mình mới được bình yên.
Chuyện cái tên mình đưa ra quyết định đã giải tỏa một phần, còn tiểu tử này cũng thích mấy cái nữ nhân có khi phải tìm cách cua tới tay. Quả nhiên trăn nuốt cá sấu ai chết còn chưa biết được, thiếu kinh nghiệm nó chính là một cái vấn đề nan giải.