Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 13: Chương 13: Thanh âm lạ lẫm




Giáng Trần chỉnh lý lại quần áo, hắn thi triển Ma chú “ Thanh Trần “ khiến cho cơ thể hoàn toàn sạch sẽ.Hắn thử ngửi một vài lần xem trên người có mùi hương của Cầm Thiên Âm hay không, khi không ngửi ra cái thì thì mới tự tin bước ra khỏi phòng.

Tần Oanh Oanh thì đứng ở đầu dãy phòng chờ đợi, hôm qua nàng bảo hắn chọn đại một phòng ở đâu cũng được nhưng nàng nghĩ hắn không rảnh để đi xa.

Khi thấy Giáng Trần mở cửa phòng đi ra thì nàng liền vui vẻ đi lại, sau đó khẽ giọng nói:

“Mẹ ta toàn nghe những điều không tốt về ngươi nên chút nữa ngươi chú ý cách ăn nói sao cho phù hợp nhé.”

Giáng Trần làm bộ buồn ngủ khẽ giọng hỏi:

“Sáng sớm thôi mà đã có chuyện gì rồi?”

Tần Oanh Oanh hờn dỗi:

“Khi nãy ta nói chuyện với mẹ ta thì thấy nàng có thấy độ không tốt đối với ngươi, có thể là mẹ của mấy cô nàng cùng lớp trước kia hay nói xấu ngươi với nàng.”

Giáng Trần thấy nàng vẻ mặt lo lắng quá mức dễ thương liền kéo nàng về phía mình khẽ giọng hỏi:

“Oanh Oanh ngươi làm bạn gái ta nhé?”

Tần Oanh Oanh tựa sát vào lồng ngực của hắn ta khẽ giọng:

“Cái này để khi nào ngươi tỏ tình rồi ta trả lời có được hay không?”

Giáng Trần gật đầu nàng nói thế thì rõ ràng chỉ cần hắn tỏ tình tất nhiên thành công, hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt đẹp đang đỏ bừng lên khẽ giọng hỏi:

“Cho ta hôn ngươi một cái được không?”

Tần Oanh Oanh ngẩng mặt khẽ giọng:

“Ừm”

Giáng Trần cúi xuống thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp đầy nồng nàn, tay chân hắn ngược lại không táo bạo như hôm qua mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hắn không muốn phá vỡ không khí lãng mạn hiện tại.

Với lại thời gian tuy ngắn ngủi nhưng Giáng Trần cũng rút ra không ít kinh nghiệm trong việc cưa cẩm nữ nhân.Nữ sinh thơ ngây như Tần Oanh Oanh thì phải nhẹ nhàng tình cảm mới dễ lấy lòng nàng, còn như mẹ nàng loại thục phụ thèm khát thì cứ trực chỉ tử cung là được.

Tất nhiên đây chỉ là đánh giá phiến diện của hắn ta, mỗi một người tính cách có khác biệt thì hắn ta sẽ phải thay đổi chiến thuật. Thế nhưng giống như hắn mỗi lần chơi cờ lúc nào cũng xuất mã, gặp người xuất mã thì hắn lên tượng.

Trước tiên cứ dùng cách khởi động chung chung cái đã, sau đó tiếp xúc thì mới nắm được tính cách. Còn nếu không biết gì để rồi mới tiếp xúc cũng không biết làm gì thì coi như đã nắm chắc thất bại trong tay.

Hai người sau đó nắm tay dẫn nhau đến phòng ăn hôm qua, lúc này mọi thứ đã được dọn sạch sẽ, bàn tròn bên trên đã có một số món ăn thường dùng buổi sáng, Tần Oanh Oanh thấy Giáng Trần có ý định ăn trước thì liền ngăn cản, nàng mím môi khẽ giọng:

“Đợi một chút mẹ ta sẽ ra ngay, nàng là người truyền thống nếu ngươi ăn trước nàng đi tới sẽ nói ngươi vô lễ.”

Giáng Trần khẽ cười nói:

“Được rồi ta đồng ý, cái con rể như ta làm sao dám để cho nhạc mẫu có ấn tượng xấu.”

Miệng nói thế nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Nàng cuồng nhiệt như muốn ăn tươi nuốt sống ta mà bảo nàng là người truyền thống thì thật sự rất khó tin.”

Tần Oanh Oanh trong mắt đầy vui vẻ những vẫn hờn dỗi nói:

“Ai là nhạc mẫu của ngươi, ta còn chưa đồng ý làm bạn gái của ngươi nữa.”

Cầm Thiên Âm đi ra ngoài phòng khách thì thấy Giáng Trần đang ngồi ăn cơm cùng Tần Oanh Oanh, nàng tay khẽ gõ cửa một cái khiến cho hai người quay đầu lại nhìn.

Giáng Trần rất lễ phép đứng lên cười nói:

“Ta tên Giáng Trần xin chào bá mẫu.”

Tần Oanh Oanh vốn muốn thay hắn giới thiệu nhưng không nghĩ hắn ta lại chủ động giới thiệu trước, nàng hiện tại mặc một bộ sườn xám vô cùng gợi cảm.

Cầm Thiên Âm đi tới bên cạnh của Giáng Trần ngồi xuống mỉm cười nói:

“Hôm qua ta say quá mức nên không ra đón tiếp, hôm nay mới ra gặp tiểu Trần bạn học được.”

Giáng Trần với nàng cả hai đều phải diễn cho Tần Oanh Oanh xem, hắn ta khẽ mỉm cười khen ngợi:

“Oanh Oanh hay kheo với ta bá mẫu đẹp như tiên trên trời, hôm nay tận mắt nhìn thấy bá mẫu thì quả nhiên Oanh Oanh là ngươi thật thà. Nhìn bá mẫu thực sự cũng rất trẻ tuổi nếu ngươi không nói ngươi là mẹ của Oanh Oanh ta còn tưởng là tỷ tỷ của Oanh Oanh, thật sự ngoài sức tưởng tượng.”

Cầm Thiên Âm được khen ngợi tất nhiên vui sướng vô cùng:

“Cám ơn ngươi đã khen, nói chuyện ngọt ngào như thế này thì không biết bao nhiêu cô nương gục ngã nữa.”

Tần Oanh Oanh tưởng Cầm Thiên Âm muốn muốn khó dễ Giáng Trần lên vội vàng lên tiếng hỏi:

“Sao hôm nay mẹ mặc đẹp thế, ngài muốn đi ra ngoài sao?”

Vốn đang muốn nói không thì nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi nói:

“ Cũng nên đi ra ngoài, dù sao nhờ phúc của cha ngươi mà mẹ mất đi công tác rồi, bây người ngoài việc đi ra ngoài tụ họp cùng bạn bè thì ta có gì để làm cơ chứ.”

Tần Oanh Oanh nghe thế cũng cảm giác hơi buồn cho mẹ nên đành khẽ giọng an ủi:

“Khoảng thời gian rồi mẹ cũng vất vả nhiều rồi, bây giờ có chút thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài đi dạo uống trà cùng mấy vị a di khác cũng tốt, sau khi đến Kinh Thành thì ngài lại đi làm lại.”

Cầm Thiên Âm khẽ giọng nói:

“Ngươi không hiểu rồi, cái đó là đam mê của mẹ thế nên không làm việc khiến cho ta rất buồn. Với lại ngày thường ta cũng rất ít khi kết bạn thế nên mặc đồ đẹp đi ra ngoài đường nhưng cũng khó tìm bằng hữu đi cùng.”

Lúc này Tần Oanh Oanh đã không biết nói gì, Giáng Trần bỗng nhiên lên tiếng:

“Đi ra ngoài giải sầu thì đâu cần bằng hữu, đôi khi độc lai độc vãng hưởng thụ cảm giác vui vẻ một mình cũng không tệ. Bá mẫu chịu khó nghĩ một chút thì sẽ nghĩ tới nơi mình có thể đi giải trí, nếu tìm được việc gì đó liên quan đến đam mê của ngươi thì càng tốt.”

Cầm Thiên Âm nghe hắn ta nói thì hơi trầm tư một chút rồi cười nói:

“Ngươi nói cũng có lý, ta bỗng nhiên nhớ tới chỗ này, Oanh Oanh ăn nhanh lên đi thay đồ rồi mẹ mang hai ngươi đi dị năng hiệp hội. Dị năng giả cấp SR như ta muốn đến chỉ dạy bọn hậu bối chắc bọn họ chắc sẽ chào đón chứ nhỉ.

Tiện thể mẹ mang hai ngươi đi đo cấp độ thực lực luôn, dù sao ở trường các ngươi một thời gian rất dài mới đo thực lực một lần, Giáng Trần ngươi có bận việc thì không đi cũng được.”

Tần Oanh Oanh lập tức liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Giáng Trần biết nàng muốn mình đi để thể hiện trước mặt mẹ nàng nên cũng không thể từ chối:

“Hôm nay là ngày nghỉ ta cũng không bận gì cả, chút nữa ta đi tiện thể kiểm tra thực lực của mình.”

Tần Oanh Oanh thấy hắn ta biết điều thì rất vui vẻ nói:

“Mẹ với Giáng Trần ngồi nói chuyện với nhau một chút để ta đi thay quần áo rồi ra ăn tiếp.”

Nàng sau đó như một làn gió đi ra khỏi cửa vừa đi vừa nhún nhảy, Cầm Thiên Âm quay lại nhìn Giáng Trần khẽ giọng:

“Ngươi thật sự có thủ đoạn, không nghĩ trong thời gian ngắn có thể làm cho Oanh Oanh trở nên mê mẩn ngươi như thế.”

Giáng Trần lấy chiếc khăn giấy trên bàn đưa ra lau vết nước chảy trên đùi nàng, Cầm Thiên Âm vội kẹp đùi lại nhưng tay hắn vẫn còn ở đó, hắn khẽ giọng nói:

“Để ta giúp nàng lau, tối hôm qua đến giờ chỗ nào trên người nàng ta chưa chạm vào.”

Cầm Thiên Âm sau mặc kệ để hắn ta lộng hành, nàng đợi hắn giúp mình thanh lý hết thảy rồi mới mở miệng nói:

“Ngươi nói xem chúng ta bây giờ phải làm sao?”

Giáng Trần hơi ngạc nhiên hỏi:

“Nàng thực sự muốn để ta quyết định, ta tưởng nàng sẽ coi ta như người dưng cơ chứ.”

Trong lòng Giáng Trần vui sướng nhưng vẫn hơi lo lắng, hắn ta thầm nghĩ:

“Giá như mình biết được nàng có phải thật tâm với mình hay không.”

Một âm thanh vui sướng vang lên trong đầu hắn ta:

“Được thưa chủ nhân.”

Quắc đờ heo

Giáng Trần nghe không nhầm thì có âm thanh vang lên trong đầu hắn ta thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.