Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao

Chương 6: Chương 6: Tính chiếm hữu cực mạnh




Ngồi lên xem trong Minh Hà liền thở phào sau đó vội vàng lái xe đi, bất chấp cảm giác cánh tay vô lực nàng cố lái chiếc xe đi ra ngoài. Tiếp đó nàng hướng về một con đường hoang vắng trong một công viên gần đó đi tới, khu vực này lại trồng rất nhiều cây cối nên nàng nghĩ ẩn thân ở đây sẽ ổn.

Giáng Trần cảm giác đầu mình hơi quay cuồng, cảm giác khô nóng khiến dục vọng lên tới đỉnh phong. Đây chính thứ hắn ta sợ nhất, độc dược bị cơ thể kháng cự hắn có thể dùng Ma Pháp thúc đẩy khu trục, nhưng xuân dược lại chính là bổ dược.

Đào Hoa Thần Quyết hắn ta tu luyện thậm chí còn hấp thu sau đó khuếch đại tác dụng của thuốc lên, bây giờ tìm một nơi kín đáo cố gắng bình tâm lại thi triển “Thanh Tâm Chú “ thì có thể chống đỡ đến ngày mai. Hắn kiềm chế bản thân gằn giọng nói:

“Lão sư dừng xe lại thả ta xuống.”

Giáng Trần lời nói khiến cho đã gần như không có sức lực Minh Hà có lý do để buông tay, lúc này nàng cảm nhận đến dù mình có ngồi dậy cũng khó. Cửa xe mở ra Giáng Trần đi ra đóng cửa xe lại to giọng nói:

“Nhanh lái xe đi ra càng xa chỗ này càng tốt.”

Nói xong không đợi nàng đồng ý hắn ta liền bước hướng vào thảm cỏ trong rừng, tướng đi siêu vẹo của hắn làm cho Minh Hà cực kỳ lo lắng sợ hãi, trong lòng nàng âm thầm gào thét:

“Minh Hà ngươi phải đứng lên, học trò ngươi gặp chuyện phải cứu lấy hắn ta.”

Nàng dùng nghị lực kiên cường của mình bước ra khỏi xe dùng chút sức lực của mình đuổi theo hắn, Giáng Trần cũng không đi xa lắm liền dừng lại ngồi xuống tập trung niệm “ Thanh Tâm Chú “ nhờ cái chú pháp thần kỳ này mà sống cả vài ngàn năm hắn vẫn còn là xử nam.

Niệm xong hai lần thì tà hỏa trong người hắn ta giảm đi phần nào nhưng đang lúc tưởng thoát rồi thì có một cỗ thân thể mềm mại ngã vào người hắn ta, mùi thơm như lan đập vào mặt khiến tà hỏa hắn câu lên.

Giáng Trần mở mắt ra thì thấy Minh Hà đã nằm trong lòng mình, hắn hốt hoảng:

“Lão sư ngươi bò ra đây làm gì?”

Minh Hà yếu ớt hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Giáng Trần mặt đỏ sắp bùng nổ to giọng:

“Nước ta uống là xuân dược, lão sư ngươi nhanh rời đi càng xa càng tốt nếu không ta sẽ không kiềm chế được.”

Minh Hà giật mình nàng đẩy hắn ra, thế nhưng cả người mềm yêu vô lực khiến cho nàng lại té ngay vào cạnh hắn. Nàng cố gắng bấu víu lấy cái gì đó để có thể đứng lên nhưng cái thứ nàng chụp trúng lại là đại sát khí của Giáng Trần.

Bàn tay mềm lại kích thích kiến cho hắn ta lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, dưới xuân dược tác dụng trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là phải phát tiết cho bằng được.

Hắn ta nhanh chóng ngồi dậy ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía đang cố gắng từng bước rời đi Minh Hà.

Nắm được tình trạng của Giáng Trần thì Minh Hà cũng hiểu mình phải nhanh chóng rời đi, trong lòng thầm chửi bới:

“Đám kia thật khốn nạn, không nhưng cho ta mê dược còn cho Giáng Trần uống xuân dược, bọn người này thật sự quá là buồn nôn.”

Nghĩ đến cảnh hết thảy nam nữ trong căn phòng kia đang quện vào nhau như thú hoang thì nàng không khỏi rùng mình một cái. May cho nàng mà có Giáng Trần cứu nàng nếu không thì sau đêm nay nàng làm sao sống nổi.

Bỗng dưng mắt cá chân của nàng bị người nắm lại kéo một cái, vốn đã không có sức lực nên chỉ cần một kéo đã khiến nàng gục ngã trên mặt cỏ.

Quay sang nhìn thì thấy Giáng Trần ánh mắt đỏ như máu nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.

Thân thể tưởng như mảnh khảnh của hắn đè lên khiến cho nàng không thể động đậy, Minh Hà hét lên:

“Giáng Trần ngươi nhanh tỉnh táo lại, ta là lão sư của ngươi.....ừm....ừm.”

Nàng còn chưa dứt câu thì đã không thể nói thêm gì nữa, Giáng Trần đôi môi bao bọc hoàn toàn đôi môi khiêu gợi của nàng, chiếc lưỡi cạy ra hàm răng của nàng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ.

Bàn tay của hắn một cái đã đi vào vùng cấm địa của nàng tùy ý xâm phạm, một tay khác giống như nghe nhân nặn tượng tùy ý biến ảo hình dáng của đôi gò bồng đầy đặn.

Minh Hà lúc này thực sự hối hận vị khi nãy không nghe lời của Giáng Trần, đáng lẽ thông qua biểu hiện của hắn nàng phải đoán được hắn trúng xuân dược từ sớm mới phải.

“Xoẹt......phặc....”

Minh Hà sợ hãi hét lên bởi dạ phục cùng nội y của nàng đã bị Giáng Trần xé rách toang ra như xé giấy nháp vậy. Nàng không thể nghĩ tới hắn ta lại khỏe đến mức độ đó, nhưng hắn ta đâu có cho nàng nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.

Ngay lúc này hắn ta tham lam chiếm lấy từng nơi trên thân thể nàng, Minh Hà không thể kháng cự chỉ có thể âm thầm ngậm nước mắt nhìn hắn tùy ý xâm phạm. Dược lực của mê dược đã hoàn toàn phát tác, một ngón tay nàng cũng không thể động.

“Bùm”

Nguyên Khí của Giáng Trần hoàn toàn bùng nổ trần bay quần áo trên người hắn trong ánh mắt khiếp sợ của Minh Hà, nàng sợ hãi vì nàng tưởng đây cũng là một loại dị năng, ba loại dị năng cường giả chính là đế vương trong các di năng giả trưởng thành về sau ai không phải bá chủ một phương.

Sau đó nàng nhìn thấy tiểu huynh đệ của Giáng Trần thì lập tức trợn mắt, thứ này so với trượng phu quá cố của nàng dài gấp đôi lại còn to gấp ba lần, nàng sợ quá sợ hãi liền vội vàng van xin:

“Giáng Trần ngươi mau tỉnh táo lại, ngươi không thể cắm vào nếu không lão sư sẽ chết đấy.”

Nhưng đã hoàn toàn bị xuân dược khống chế Giáng Trần làm sao lại nghe được nàng nói gì, một nhát trí mạng đi tới tận cùng, Minh Hà lập tức hét lên không biết do đau đớn hay sung sướng nữa, nàng chỉ còn có thể thấp giọng rên rỉ:

“Giáng Trần bỏ qua cho lão sư đi.”

Nhưng đáp lại nàng lài là một trận phong ba bão táp, nàng sau đó bị tra tấn nửa tiếng mới cảm giác được Giáng Trần tới cực hạn, một chút lý trí còn sót lại khiến nàng chỉ yêu ớt cầu xin trong vô vọng:

“Làm ơn đừng ở bên trong........ừ......không an toàn........a.......lão sư sẽ mang thai......đầy rồi......đầy rồi.”

Đào Hoa Thần Quyết cung cấp cho Giáng Trần gần như vô hạn tinh lực, cuối cùng sau ba tiếng thể chất của hắn cũng tới giới hạn, dược lực tan biến khiến cho hắn ta ngất đi trên người của Minh Hà ngủ say cho đến tận ngày hôm sau.

Sáng sớm Giáng Trần tỉnh lại đầu óc hơi mơ hồ, mở mắt ra thì hắn ta thấy khuôn mặt xinh đẹp của Minh Hà đập vào mắt. Thân thể mềm mại của nàng còn trống trơn trước mặt hắn, hai người vẫn còn ôm lấy nhau mà chưa hề tách biệt.

Giáng Trần làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Rồi ta phải giải quyết làm sao đây, liệu lão sư có báo cảnh sát tới bắt ta hay không, quan trọng nhất là hôm qua bị dược lực khống chế nên ta có biết cái gì đâu.”

Nghĩ đến đây hắn ta bỗng nhiên cắn răng khẽ nói:

“Vào tù thì cũng không thể lỗ được.”

Chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải thấy qua heo chạy, hắn ta lập tức làm theo những gì mình đã từng thấy trong một số loại phim hành động tình cảm.

Đang say giấc Minh Hà cũng tỉnh lại nhưng chẳng nói gì chỉ thấp giọng rên rỉ.

Một tiếng sau Giáng Trần cuối cùng cũng thỏa mãn, ôm lấy Minh Hà lúc này hắn ta mới khẽ giọng nói:

“Xin lỗi lão sư.”

Minh Hà thì vẫn chưa từ trên mây đi xuống, tận mười phút sau nàng mới tỉnh táo lại nhìn hắn ta với ánh mắt phức tạp trong lòng không biết đang nghĩ gì, một lúc sau nàng căn môi khẽ nói:

“Trước tiên ngươi lấy thứ kia ra khỏi thân thể ta sau đó ôm ta vào xe, lão sư không còn sức lực, cứ nằm ở đây bị người nhìn thấy ta biết sống sao.”

Giáng Trần lúc này mới vội vã thu dọn sau đó mang nàng vào trong xe đặt ngoại vệ đường, khu vực này mắn mắn thay lại không có người, hắn đặt nàng vào ghế bên cạnh tài xế rồi khẽ giọng nói:

“Ta đưa ngài về nhà của ta.”

Minh Hà gật đầu đồng ý để hắn ta mang về nhà, về tới nhà hắn ta liền như thiểm điện bế nàng vào trong nhà rồi mang nàng vào trong giường của hắn ta đắp chăn lại, lúc này Minh Hà mới khẽ giọng nói:

“Ngươi lấy cho lão sư bộ trang phục rồi chính mình cũng mặc đồ vào đi.”

Nàng không dám nhìn Giáng Trần, chính xác hơn nàng sợ nhìn thấy cái thứ đã tra tấn mình suốt đêm qua, nhìn thấy nó thì cả ngươi nàng tự nhiên nhũn cả ra.

Giáng Trần sau đó ân cần chăm sóc, đồ ăn nước uống, trang phục đều đưa tới tận nơi cho nàng. Để nàng cảm động là chính hắn ta đói bụng cũng không ăn mà nhường cho nàng. Nghỉ đến tận chiều lúc này nàng mới lại sức, nhìn đang thấp thỏm Giáng Trần nàng khẽ giọng nói:

“Ngươi ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”

Nàng đã nói thế hắn ta liền gật đầu ngồi xuống có vẻ hơi rụt rè.

Minh Hà bắt đầu hỏi:

“Tối hôm qua ngươi bị dược lực khống chế lão sư lại còn đi tìm ngươi là ta sai, ta không trách ngươi được. Thế nhưng ngươi giải thích giúp ta sáng nay là sao, chẳng lẽ trong mắt ngươi lão sư là người dễ dãi như thế?”

Giáng Trần biết nàng tức giận liền phân trần:

“Ta cũng chỉ là nam nhân bình thường, đã thế còn chưa nếm qua nữ nhân tư vị nên khi thức dậy sáng nay lão sư đẹp tựa thiên nhân làm ta thật sự quá rung động, cuối cùng không kiềm chế được mình.”

Được hắn ta khen Minh Hà trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ giữa hai người nàng mới khẽ giọng nói:

“Ngươi hôm qua cứu lão sư lại xâm phạm lão sư, coi như chúng ta huề, từ nay ngươi với ta tốt nhất hạn chế gặp mặt. Lão sư sẽ xin đổi sang chủ nhiệm lớp khác cho đến khi ngươi tiến lên cao cấp học viện, lúc đó với thiên phú của người chắc sẽ không còn liên quan gì tới Võ Quảng cái thành trì nhỏ bé này nữa.”

Giáng Trần nghe xong thì im lặng không đáp, Mình Hà bồn chồn hỏi:

“Giáng Trần, ngươi nghe lão sư nói chứ?”

Nghe nàng gọi hắn ta ngẩng mặt lên đi tới gần nàng tay cầm lấy chiếc cằm xinh đẹp sau đó hôn xuống, Minh Hà chưa hết bất ngờ thì hắn ta liền nói:

“Lão sư, ngươi là của ta.”

Trong ánh mắt của hắn ta hàm chứa sự bá đạo khiến cho Minh Hà không dám nói chữ không ra khỏi mồm.Trước kia thân là mạnh nhất Ma Pháp Sư tuy hay né tránh này nọ, chỉ chăm chạy trốn.

Có điều bất cứ thứ gì đã đi vào tay của hắn đừng học người khác lấy được trừ khi bước qua xác hắn, có điều thường những kẻ muốn cướp đồ của hắn thường chết không toàn thây, đây chính là sự bá đạo riêng biệt của Giáng Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.