Hắn từ điện thoại phát ra một tin tức.
Giáng Trần đang chạy tới khu phía Đông, mọi người nhanh chóng truy đuổi, ai thành công đánh giết nhất định phải trả công cho ta.
Lập tức vô số sát thủ đổ tới, bầu trời cũng đã dần tối thế nên việc truy tìm khó khăn, nếu biết được vị trí thì việc truy sát sẽ thuận lợi hơn. Thế nhưng mọi người quần cả đêm lại không thấy bất cứ ai cả, ngược lại rất nhiều người mất tích.
Sáng sớm hôm sau vào tám giờ thì một luồng trực tiếp được mở ra, Giáng Trần lộ mặt ra cho tất cả các sát thủ đều thấy được.
Hắn mỉm cười sau đó quét hình thì thấy ở trong một bãi đất trống rộng lớn, có lẽ là khu vực ngoại thành, nơi đó có cả vài ngàn người nằm đó bất tỉnh.
Thở dài một hơi hắn khẽ giọng:
“Một đêm vất vả cho ta, các vị sát thủ chơi trò đuổi bắt, thưởng lên tới 80 tỷ còn ta cái phần thưởng này ngược lại phiền muộn. Thế nên để tiếp tục vui vẻ trong 17 ngày tiếp theo ngày đầu tiên ta xin mở ra một cái trò chơi cho những người thất bại khi đuổi bắt ta.
Bọn họ cũng sắp tỉnh rồi mọi người sẽ được chứng kiến trò chơi vui vẻ hoành tráng nhất trong cuộc đời của các vị. Đồng thời ta nhấn mạnh phải tính toán kỹ năng lực của mình trước khi muốn làm thịt ta, 80 tỷ đủ để sống mấy kiếp đâu dễ lấy đâu.”
Vài phút sau phía dưới người đều từ trong mơ màng tỉnh lại, Giáng Trần lập tức giang tay vui vẻ:
“Chào các vị.”
Lập tức rất nhiều người kịp phản ứng lao lên không trung muốn tiêu diệt đang ở trên cao Giáng Trần. Thấy thế Giáng Trần chỉ hơi mỉm cười khẽ phất nhẹ tay những người kia đều như phồng lên như bong bóng, sau đó họ rớt xuống mặt đất lăn lộn vẻ đau đớn cùng cực.
“Bùm.....bùm.....bùm”
Hơn một trăm người nổ tung như pháo hoa, huyết nhục văng khắp nơi mọi chốn, hoàn cảnh kinh dị khiến sát thủ cũng phải nheo mày.
Giáng Trần tươi cười nói:
“Ta bắt các ngươi đến đây chỉ để nằm ngủ sao, bây giờ kẻ nào chống đối thì cũng sẽ chung hết cục với bọn họ. Những ai muốn sống thì phải giết hết toàn bọ người còn lại, ở đây hơn hai ngàn người ta cho phép người được sống tận 10 người.
Đáng nhẽ ta tính chỉ để một người sống thôi thế nhưng như thế thì độc ác quá, thế nên ta quyết định để cho tận mười người sống sót. Bây giờ các vị có thể bắt đầu ngay được rồi, sau hai tiếng vẫn chưa tìm ra được mười người chiến thắng thì ta giết hết.”
Người ở dưới sợ hãi nhìn nhau nhưng không ai ra tay cả, một phút sau Giáng Trần khẽ búng tay. Mười mấy người phòng lên rồi nổ tung.
“Bùm....bùm....bùm..”
Hắn chống cằm chán nản:
“Một phút phải chết gần 20 người thì hai tiếng mới xuống được 10 người, các ngươi không muốn ra tay thì để ta giúp đỡ vậy. “
Sát thủ không sợ hãi cái chết thế nhưng chết kiểu nào cũng là vấn đề đáng để nói tới, huống chi có đường sống thì ai lại muốn chết. Rất nhiều người liền ra tay quyết đoán, máu bắt đầu văng vãi khắp nơi, chỉ khoảng nửa tiếng liền hình thành từng vũng lớn.
Hai ngàn ngươi cũng chết gần hết chỉ còn mười người cuối cùng, trong đó có vài kẻ hấp hối không biết có sống nổi không. Cả không gian tràn ngập mùi máu tanh, trên bầu trời Nhị Thủ Quạ Yêu tụ tập thành từng đoàn chuẩn bị thưởng thực bữa thịt miễn phí.
Giáng Trần gật gù vẻ hài lòng:
“Các vị mở miệng ra, ta muốn lấy ra thứ ta cài trong cơ thể các người, lấy chúng ta xong thì các vị hoàn toàn được tự do.”
Mấy người kia ngoan ngoãn mở miệng thì từ bên trong có một luồng khói trắng bay ra, tiếp đó trực tiếp chấm dứt. Các sát thủ đang muốn giết Giáng Trần đều cân đo lại thực lực của mình một lần nữa, kể cả những siêu cấp thiên tài như Hồng Hải cũng vậy.
“Tít.....tít.....tít...”
Lệnh truy sát Giáng Trần người Thanh Long đế quốc, nơi trú ngụ Võ Quảng thành, hình ảnh đã được tải lên. Giá trị 100 tỷ cho bất cứ cá nhân tổ chức nào xử lý được đối phương, người tham gia truy sát yêu cầu dị năng B cấp nếu vượt quá sẽ bị sẽ không nhận được tiền thưởng.
Người có cấp độ hơn B cấp làm phiền không hỗ trợ, không tham gia truy sát nếu không sẽ bị Tứ Hồn học viện Long Trấn Thiên trưởng truy sát. Thời gian 17 ngày 10 tiếng.
Họ đang phân vân thì diễn đàn lại tăng thêm 20 tỷ trực tiếp tê liệt thần kinh của nhiều người, bọn họ tụ tập thành nhóm lớn đi truy sát. Tìm tới nơi địa ngục trần gian kia cũng không mất quá nhiều thời gian, mười kẻ kia quả thực đều sống sót.
Người họ muốn tìm là Giáng Trần lại không thấy đâu, khoảng nửa tiếng sau lại thấy có thông tin mục tiêu xuất hiện ở Bắc Hải thành phố. Lần này không phải Giáng Trần đăng lên, hệ thống cung cấp thông tin rộng rãi cho mọi sát thủ thấy có độ tin cậy cao.
Đi qua máy ghi hình nhưng Giáng Trần vẫn vẫy tay giống như chào bọn họ vậy, bên hông đeo hai thanh kiếm có vẻ sẵn sàng. Ở gần khu vực đó sát thủ lập tức chuẩn bị ra tay, đi qua đường hầm hắn ném một đồng xu cho người hát dạo bởi bài hát khá hợp tâm trạng.
Bỗng đằng sau hắn sát khí dày đặc, rõ ràng người kia hình như là sát thủ, quay lại đằng sau thì đã thấy trên tay người kia có một khổ súng lục.
“Đoàng.....ụa”
Một ngọn băng nhọn hoắt đâm nguyên người hắn ta, Giáng Trần còn chưa kịp phản ứng thì đằng trước tiếng súng lại vang lên. Cả thân mình vặn vẹo né tránh những viên đạn chết người, trên môi nụ cười cũng thu liễm ít nhiều.
Rõ ràng sau ngày hôm qua thực sự những kẻ có năng lực mới dám ám sát hắn, kẻ nổ súng sau rõ ràng biết che giấu sát khí. Khi sát khí tỏa ra thì cũng là lúc hắn chuẩn bị công kích, thời cơ cũng tận dụng một cách không tệ chút nào.
Lau lau vết máu trên mặt Giáng Trần nheo mày khó chịu kéo một nam nhân lên sát mặt mình:
“Ngươi làm ta dính mấy giọt máu dơ bẩn, biết trang phục này lão sư chọn cho ta không.”
Nắm người kia vung mạnh bay thẳng xuống đường ray, Giáng Trần quay đầu bỏ đi một cái cũng không nhìn. Đường hầm thông sang bến hoạt động trong thành phố chỉ dài khoảng ba dặm không nghĩ tới có hơn trăm cái sát thủ tụ tập để chào đón hắn ta.
Nhặt lấy hai khổ súng thuận tay thêm vài băng đạn hắn hướng thẳng tới cửa hàng của Hội Tối Thượng bước chân tung tăng.
“Đoàng”
Vào trong cửa hàng hắn ta bắn một phát rồi hô to:
“ Cướp đây, ai không phận sự cút hết cho ta.”
Từ trong cửa hàng mấy người chạy ra nhưng nhìn thấy Giáng Trần liền bối rối, có điều không để họ bối rối lâu thì đầu liền nổ toang như dưa hấu. Đang trong lúc chiến tranh nên hễ cứ thấy người của Hội Tối Thượng thì hắn lại giết không thương tiếc.
Rất nhanh chủ cửa hàng liền xuất hiện ánh mắt sắc bén nhìn Giáng Trần, cảm giác như một giây nữa sẽ xé toạc hắn ta ra vậy.
“Đoàng”
Một nhân viên đã bị bắn tung não, Giáng Trần khẽ giọng:
“Nhìn cái quái gì, ngươi dám ra tay không?”
Người kia vô cùng phẫn uất nhưng không thể ra tay được, Giáng Trần càng mạnh tay phá hủy trong sự bất lực của đối phương.
Ma Pháp Lôi Long
Ma Pháp Hỏa Cầu
“uỳnh.....uỳnh”
Cả cửa hàng hóa thành tro bụi, một thằng bé chạy từ bên ngoài tới gần người chủ cửa hàng miệng níu nhíu:
“Cha ơi ta sợ.”
Giáng Trần giơ súng chỉ thắng thằng nhóc không chút do dự bóp cò, người kia giật mình rất nhanh liền phản ứng. Nhưng dị năng của hắn không phải loại có thể can thiệp dễ dàng, cắn chặt răng cả người lao ra đỡ hộ thằng bé kia.
“Phụt....phụt”
Hai viên đạn găm thẳng vào người của hắn khiến hắn đổ gục ngay tức thì, cả người đi vào trạng thái hấp hối, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Giáng Trần súng chỉ thẳng đầu thằng bé mỉm cười nói:
“Vị tiên sinh có thể cho ta biết chút cái két siêu to khổng lồ kia phương pháp mở được không, ngươi không nói thì ta đảm bảo hai giây nữa thôi ngươi sẽ hối hận cả đời.”
Người kia ngậm một miệng máu vẫn thì thào:
“15554, xin công tử tha mạng cho thằng bé, nó hoàn toàn vô tội.”
Thằng bé kia mắt mở to nhìn Giáng Trần:
“Xin ngài tha cho cha ta.”
Rất run nhưng vẫn cố cứng rắn lên để cầu tình giúp cha mình, phụ nhân đứng gần ô to gần đó mặt xanh ngắt đứng cũng không nổi.
Giáng Trần đột nhiên đưa tay xoa đầu đứa bé cười to:
“Có gan, nhân tài như ngươi không nên chết sớm.”
Ma Pháp Hư Hóa
Giáng Trần rời đi một cách nhanh chóng mục tiêu tiếp theo của hắn cũng ở trong Bắc Hải thành phố.