Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 100: Chương 100: Cô trưởng thành thật rồi!!!




Bởi vì câu hỏi này mà không khí trở nên tĩnh lặng, Thẩm Tư Duệ cùng Uyển Đình nhíu mày, Diêu Vận Lạc yên lặng nướng thịt, ánh nhìn xa xăm như suy tư điều gì. Còn Khiết Vân từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên biểu cảm.

“Tôi chỉ hỏi vui chút thôi, mọi người đừng căng thẳng như thế.” Giang Đông cười xoa dịu bầu không khí. Anh chìa cây thịt nướng trong tay ra, đưa đến trước mặt Uyển Đình.

Uyển Đình nhận lấy, tự nhiên cắn thử một miếng, “Anh hai làm món này vẫn ngon như ngày nào!” Hương thơm cuốn lấy chóp mũi, mùi vị đậm đà pha trộn giữa mặn và ngọt, cùng với một chút béo ngậy. Lại thêm cái bụng đói cả buổi, món thịt nướng trở nên ngon hơn bao giờ hết.

Giang Đông nghe em gái khen ngợi chỉ cười không nói.

“Thật sao? Mình cũng muốn thử!” Thẩm Tư Duệ đột ngột lên tiếng. Ban nãy Khiết Vân đã chia tất cả các xâu thịt nướng sẵn vào từng đĩa, vậy nên cô nhóc không có ý định nhận xiên thịt anh trai Uyển Đình đưa. Cô nhóc cúi đầu lựa chọn thịt nướng, có điều tay chưa kịp chạm vào Diêu Vận Lạc đã đưa xâu thịt chín đều nóng hổi ra trước mặt.

Cô ấy không nhiều lời, trực tiếp đút bé con ăn. Thẩm Tư Duệ vui vẻ cảm nhận nhiệt độ cũng như hương vị nơi đầu lưỡi. Thịt từ tay giảng viên Lạc nướng, ngoài ngon còn tràn ngập ngọt ngào, yêu thương.

Giang Đông, Khiết Vân thấy màn này tự giác cụp mắt nướng thịt, chỉ có Uyển Đình vẫn không nhìn chằm chằm không bỏ. Cô nàng nhìn được một lúc thì tủm tỉm cười. Lòng vui sướng thay Thẩm Tư Duệ. Đồng thời cảm thấy biết ơn vì ông trời đã tặng mình Khiết Vân trước cậu ta. Nếu không e rằng cô sẽ bị cẩu lương làm nghẹn chết mất!

Thẩm Tư Duệ ăn xong liếm liếm khoé môi, tấm tắc khen tài nghệ nướng thịt của Giang Đông. Khen xong cô nhóc không quên quay lại chính sự, “Rốt cuộc Evollrig là gì nhỉ? Em kém tiếng Anh, chịu đó!” Cô đưa mắt về phía bạn thân, “Uyển Đình, cậu thân là em gái anh Giang Đông, cũng không biết gì về cái này sao?”

“Không có... À đúng rồi, anh hai từng nói Evollrig là món quà anh dành cho mình. Nhưng rõ ràng mình không dốt tiếng Anh như cậu, “món quà” trong lời anh nói chắc chắn không phải để lấy gốc tiếng Anh hay gì gì đó đại loại thê. Phải chăng... là ý nghĩa cái tên Evollrig?” Lúc nói câu cuối, Uyển Đình nhìn Giang Đông, như muốn anh cho một lời xác nhận.

Ngữ khí Giang Đông ổn định, nhưng lời nói mang theo ý tứ châm chọc: “Ừ. Nhóc con bây giờ mới nhận ra sao?”

“Girl Love?” Diêu Vận Lạc đột nhiên nói.

Giang Đông khựng người, ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy. Theo đó, mọi người cũng nhìn Diêu Vận Lạc.

“Cô giáo thật thông minh.” Anh cong môi khen ngợi. Cùng lúc đó, Thẩm Tư Duệ và Uyển Đình người thắc mắc, đứa phụ họa, thay phiên nhau hỏi tại sao lại như vậy.

Đúng lúc này Khiết Vân bất chợt lên tiếng: “Đảo chữ ạ?”

Bây giờ sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Khiết Vân cả. Diêu Vận Lạc gật đầu xác nhận: “Ừ, là đảo chữ. E-v-o-l-l-r-i-g đảo ngược thứ tự chữ sẽ thành G-i-r-l-l-o-v-e, Girllove hay Girl Love.” Quả thật ứng dụng này giống như món quà tặng Uyển Đình vậy. Nhưng trùng hợp thay, nó cũng là món quà dành cho Duệ Duệ và cô ấy.

“Tiểu Duệ, hai đứa mình vớ được người yêu cực phẩm ghê.” Uyển Đình không tiếc lời khen ngợi Khiết Vân và Diêu Vận Lạc. Thẩm Tư Duệ cũng không quên hùa theo, “Thật sự là cực phẩm!”

Giang Đông dở khóc dở cười. Rõ ràng cái tên là do anh nghĩ ra. Sao hai nhóc không khen anh mà lại đi khen người yêu hai đứa chứ?

... Cũng phải thôi, anh trai sao mà sánh được với người yêu chứ.

Giang Đông càng nghĩ càng tủi thân.

Bữa tiệc thịt nướng diễn ra vui vẻ. Không chỉ có ăn, nói chuyện cùng hóng gió, giữa buổi Giang Đông lấy đàn tấu vài khúc cho mọi người nghe. Diêu Vận Lạc cũng góp vui với đôi bài tự sáng tác. Mãi đến khi màn đêm hoàn toàn bao trùm lên không gian, hai cô trò mới nói lời tạm biệt rồi ra về.

Buổi đêm, ánh đèn, chiếc xe. Ngoại trừ khung cảnh bên ngoài khác biệt, mọi thứ còn lại đều giống hệt những ngày đầu gặp gỡ. À không đúng, còn có thân phận của giảng viên Lạc thay đổi. Cô ấy đã trở thành người yêu của cô. Cảm giác bình yên trôi qua mỗi ngày cùng người yêu hóa ra là thế. Thích thật!

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Diêu Vận Lạc rang một bát đậu phộng, hỏi ý cô nhóc rồi pha cho một ly sữa, còn bản thân thì lấy thêm cốc nước đá cùng với lon bia nồng độ cao.

Thẩm Tư Duệ nhíu mày, “Ngày mai cô không đến trường sao?”

“Đương nhiên có.”

“Vậy lon bia này...”

Diêu Vận Lạc nhếch môi, áp sát mặt vào cô nhóc, cọ cọ chóp mũi của mình lên mũi em ấy.

“Em yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Sau đó tách ra. Lời mới vừa nói quanh quẩn bên tai Thẩm Tư Duệ. Không hiểu tại sao đôi má cô nhóc dần ửng đỏ. Thấy nhiệt độ đôi má tăng lên, Thẩm Tư Duệ nhấp một ngụm sữa cho bớt nóng. Ngờ đâu, ly sữa giảng viên Lạc pha vốn không nguội lạnh... Khiến cô nhóc sặc sụa ho mấy tiếng.

Diêu Vận Lạc hiển nhiên bất ngờ, cô ấy lập tức đi rót cốc nước lọc đút bé con uống. Có điều lần này Thẩm Tư Duệ ngậm chặt miệng không chịu mở ra, nhất quyết không uống nước lọc cô ấy vừa mới rót, một mực chịu đựng hơi sữa xông lên khoang mũi.

“Duệ Duệ, sao vậy?” Ánh mắt Diêu Vận Lạc mờ mịt, lo lắng hỏi.

Cô nhóc không đáp lời mà nhìn về phía ly bia màu vàng óng có bọt bia sánh mịn ở trên bàn kia.

Thú thật Thẩm Tư Duệ cũng không hiểu tại sao đang yên đang lành lại muốn uống bia. Có lẽ là vì ngượng ngùng trước câu nói “có chừng mực” của giảng viên Lạc? Hay bởi vì bị ngụm sữa nóng làm sặc đến hồ đồ? Cũng có khả năng là do không được uống bia. Thẩm Tư Duệ thật sự sầu não, như này chẳng khác nào giảng viên Lạc vẫn còn coi cô như một đứa trẻ.

Rõ ràng cô không còn nhỏ nữa. Cô lớn rồi! Cô trưởng thành thật rồi!!!

Đáy lòng dậy sóng, tâm tình cuồn cuộn. Thẩm Tư Duệ đột nhiên muốn lập tức ngồi dậy giật phắc ly bia trên bàn rồi nốc một hơi. Thế nhưng thay vì lập tức làm ngay, cô nhóc theo bản năng ngước mắt nhìn Diêu Vận Lạc, tỏ vẻ đáng thương cầu xin.

Diêu Vận Lạc: “...”

... Em biết cách thuyết phục tôi rồi đấy.

Diêu Vận Lạc chần chừ, sau đó thở dài, “Thôi được rồi. Chỉ một chút.” Cô ấy tự tay đút Thẩm Tư Duệ uống, cân nhắc lượng bia theo tửu lượng thường ngày của bé con. Mặc dù cốc bia này khó uống hơn tưởng tượng, cô nhóc vẫn cố gắng mặt không đổi, mày không nhíu nuốt ực ực mấy ngụm liền.

Khoảnh khắc đặt cốc bia xuống, ánh mắt Diêu Vận Lạc quét qua lon bia chợt khựng lại, rồi dời sang bé con, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ.

Cô ấy quên mất bia hôm nay có nồng độ cao cao gấp ba bình thường.

Bản thân muốn mượn rượu làm càn còn chưa xong. Bây giờ ngược lại còn phải ứng phó với các hành động kế tiếp của cô nhóc. Thế nhưng bỏ qua những thứ đó, Diêu Vận Lạc thật sự hứng thú với bộ dáng khi say rượu của bé con. Dù sao trước đây cô ấy cũng chưa từng thấy qua.

Duệ Duệ sẽ quậy phá, hay là ngoan ngoãn? Em ấy sẽ ngủ say, hay mượn rượu làm càn đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.