Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 82: Chương 82: Ích kỷ




Ngồi suy nghĩ bâng quơ chưa được bao lâu, cửa lại một lần nữa được mở ra. Diêu Vận Lạc đưa ô cho quản lý thư viện, sau đó ngồi vào vị trí ghế lái.

Hai cô trò vẫy tay tạm biệt, quản lý thư viện trề môi vẫy vẫy mấy cái tượng trưng rồi rời đi. Trong lòng vẫn đặt nghìn dấu chấm hỏi vì sao không thể lên xe cùng.

Rõ ràng tốt bụng có ý muốn giúp người, mà lại không giúp tới nơi tới chốn. Nghĩ kiểu gì cũng chả thông.

“Đi rồi.” Diêu Vận Lạc thu hồi ánh mắt nói. Cô ấy điều chỉnh lại kính chiếu hậu, khởi động xe lui ra khỏi bãi giữ xe.

Thẩm Tư Duệ cười khúc khích nhìn giảng viên Lạc, “Nghe cứ như cô dỗi vì em nhìn người khác lâu vậy.”

“Sao có thể.”

Cô nhóc cười gian xảo, bày ra vẻ mặt em đi guốc bụng cô rồi: “Chắc là em tưởng tượng nhiều rồi. À đúng rồi, sao cô lại quên mang ô? Em nhớ cô là người rất cẩn thận.”

“Lúc tôi xuất phát bầu trời còn trong xanh, đến nơi mây đen vẫn chưa bao kín, tôi không nghĩ sẽ có mưa.” Giọng nói cô ấy đều đều, chậm rãi vang lên. Âm thanh hoà vào tiếng mưa thật êm ái dễ chịu.

Thẩm Tư Duệ ngây ngốc nhìn Diêu Vận Lạc, ánh mắt tha thiết và tràn đầy yêu thương. Nếu buổi sáng cô nhóc không ngủ thêm hai tiếng, có phải thời gian ngồi cạnh giảng viên Lạc sẽ nhiều hơn hai tiếng không? Bỗng dưng thấy có lỗi quá, trưa hôm qua giảng viên Lạc đã tỏ ý sẽ trở về rõ ràng như vậy mà bản thân lại không nhận ra tín hiệu. Đáng trách.

Cô nhóc mím môi, sau đó mấp máy nói. Cùng lúc này mưa bất chợt xối xả đổ xuống, Diêu Vận Lạc cảm thấy tiếp tục chạy sẽ dễ dẫn tới nguy hiểm nên tắp vào lề đường. Cũng do vậy mà không nghe rõ lời Thẩm Tư Duệ.

“Em nói gì cơ?” Cô ấy hỏi.

“A, không có gì á. Em đang thắc mắc cô định chở em đi đâu thôi.” Thẩm Tư Duệ cười cười đánh trống lảng. Dĩ nhiên Diêu Vận Lạc nhìn ra hết thảy. Nhưng tính cách cô ấy trước nay như một, sẽ không gặng hỏi bất cứ ai điều gì. Vậy nên chuyện này cứ thế cho qua.

“Nè bé con, em có nhận ra em nhớ sai không?”

“Nhớ sai?” Thẩm Tư Duệ nhíu mày, rốt cuộc là nhớ sai cái gì? Hay vốn dĩ giảng viên Lạc đã nghe trọn lời cô nói lúc nãy mà giả vờ như không nghe? Cho nên lời này mang hàm ý, em lặp lại sai câu rồi kìa?

Mẹ ơi, giảng viên Lạc cao tay quá! Toát cả mồ hôi.

Cô ấy bâng quơ nhìn sang, rồi phì cười chọc má Thẩm Tư Duệ.

“Đồ ngốc. Nếu nghe ra em nói gì tôi đã chẳng hỏi lại em. Thà rằng trực tiếp đáp lời, có phải hay hơn không? Tôi vô vị đến mức hỏi lại à?”

Thẩm Tư Duệ ngây người nhìn nụ cười Diêu Vận Lạc. Cô nhóc để ý thấy từ sau cái hôm trình bày việc không thích giảng viên Lạc cười quyến rũ với người khác, cô ấy đã tự giác thu hồi nụ cười đặc biệt này. Ban nãy lúc ở thư viện, chỉ là có lệ qua loa, hoàn toàn không có thành ý.

Giảng viên Lạc thật sự để tâm lời cô nói. Ngay cả những điều nhỏ nhặt vô cùng.

“Em bảo tôi là người cẩn thận đúng không? Vậy chiếc ô cho quản lý thư viện mượn, từ đâu mà có?”

Không phải là từ một lần em tặng lại ô cho tôi sao? Diêu Vận Lạc giữ nguyên nụ cười, ánh mắt trìu mến nhìn bé con. Cô ấy đột nhiên cúi đầu hôn trán cô nhóc.

Là một cái hôn ra tiếng.

Thẩm Tư Duệ đưa tay sờ đầu, cả người ngây ra. Mặc dù không phải lần đầu tiên được hôn, nhưng sao lúc nào cũng khiến cô nhóc nóng rực, mong đợi được nhiều hơn nữa. Cảm giác khao khát, tham lam vừa lạ lẫm vừa thân quen này cứ thế tràn về. Hành động của giảng viên Lạc đã làm cô quên béng đi việc cô ấy vừa nói.

Gương mặt nhuộm hồng quay về phía cửa kính hòng che giấu ánh mắt nhìn chằm chằm của ai kia. Diêu Vận Lạc bật cười, nhìn làn mưa nhẹ hạt ngoài kia thì chuẩn bị khởi động xe đi tiếp. Thẩm Tư Duệ đột nhiên nắm lấy tay cô ấy.

“Em có thể tắm mưa một xíu không? Xung quanh đây không có ai cả...” Cô nhóc ấp úng nói.

Diêu Vận Lạc mở to mắt ngạc nhiên.

“Sao bỗng dưng lại có ý nghĩ này? Bị bệnh thì phải làm sao?”

“Bệnh chỉ một chốc là khỏi ngay ấy mà. Nhưng nếu bỏ qua dịp tắm mưa ở tuổi thanh xuân tươi đẹp này thì tiếc lắm.”

Cửa mở ra, gió lạnh lùa vào. Cô nhóc ngó nghiêng xung quanh, rồi nhìn Diêu Vận Lạc. Ánh mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao.

Mặc dù lời giải thích rất có cơ sở, nhưng Diêu Vận Lạc vẫn cảm thấy không hợp lý. Ít nhất chuyện này trái ngược với tính cách em ấy hoàn toàn. Hiếm khi có thời gian gặp lại nhau, bé con vì muốn thử tắm mưa thời thanh xuân mà bỏ cô ấy một mình ngồi trong xe? Là một người theo học ngành tâm lý, cô ấy nghĩ kiểu gì cũng không thông.

Diêu Vận Lạc muốn từ chối vì sợ cô nhóc bệnh. Nhưng ánh mắt lấp lánh khiến người khác nao lòng đã quật ngã hoàn toàn cái ý định từ chối kia.

Cô ấy thở dài: “Được rồi. Tôi tắm mưa cùng em.”

Thẩm Tư Duệ nghĩ bản thân thật sự điên rồ. Chỉ vì một nụ hôn của giảng viên Lạc mà đã không muốn xa cô ấy nữa. Trong phút chốc bản tính ích kỷ thôi thúc cô hãy bước vào cơn mưa. Chỉ cần bản thân ngã bệnh, giảng viên Lạc sẽ bất chấp chuyện công việc mà ở lại chăm sóc cô, nhỉ?

Ích kỷ quá. Thật sự quá ích kỷ.

Hay là rút lại lời nói đi? Cô nhóc đang đắn đo thì nhận được lời đồng ý của giảng viên Lạc. Hơn nữa còn đề nghị cùng cô tắm mưa.

Bàn tay được một hơi ấm phủ lên. Cô nhóc ngẩng đầu nhìn Diêu Vận Lạc tươi cười.

“Dám xin phép thì phải dám làm. Muốn được trải nghiệm tắm mưa thì đôi ta cùng nhau trải nghiệm. Không cho phép em từ chối tôi.”

Giảng viên Lạc... thật tốt.

Nếu biết bản tính cô tham lam ích kỷ như vậy, liệu cô ấy có thất vọng không? Thẩm Tư Duệ bỗng cảm thấy bất an với quá trình trưởng thành của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.