“Thổi nến, thổi nến.” Diêu Vận Lạc nhắc nhở. Thẩm Tư Duệ nghe lời làm theo. Khi lửa vụt tắt, đèn lập tức sáng trở lại.
Diêu Vận Lạc nhếch môi, cô ấy xoay người tìm con dao, nắm lấy phần mũi, đưa phần cán cho cô nhóc. Phải nói là vô cùng tinh tế.
“Ban nãy em ước gì nhỉ?”
Thẩm Tư Duệ nhận lấy con dao, đôi mắt cong cong, lắc đầu, “Không nói đâu. Điều ước nói ra sẽ không linh nghiệm mà.”
Con dao hạ xuống chia bánh kem thành nhiều phần. Thẩm Tư Duệ cắt một miếng to đem cho bà chủ. Cô nhóc đi một mình, Diêu Vận Lạc ngồi đợi.
Bà chủ đang trò chuyện cùng khách, có lẽ là hỏi thăm về đĩa nhạc nào đó. Lúc thấy cảnh tượng này Thẩm Tư Duệ ngây người mất mấy giây. Cô nhóc quên mất ở đây là tiệm đĩa, không phải không gian của riêng bà chủ, chỉ chứa mình và giảng viên Lạc.
Đến biếu bánh lúc này có vẻ không hay cho lắm, Thẩm Tư Duệ chần chừ một lúc, chợt nghe giọng bà chủ từ bên kia.
“Nhóc Thẩm đứng đó làm gì đấy?” Cô đành mang bánh lại chỗ vừa phát ra tiếng nói, ánh mắt vờ vô tình liếc qua người khách kia. Đồng tử lập tức mở to, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Nhạn Thư, là chị sao?”
Cô gái vừa được điểm tên cũng khựng người, đôi mắt đảo qua một lượt. Cô nàng mặc áo sơ mi xanh dương, tóc thắt một chùm, nhíu mày nheo mắt một lúc, sau cùng ngạc nhiên hỏi.
“Em là cô nhóc va phải chị lần trước đúng không, ừm... Thẩm Tư Duệ?”
Cô nhóc nhìn bộ dáng Nhạn Thư, không nhịn được bật cười. Trong vô vàn học sinh chị ấy vẫn nhớ được tên một đứa không nổi bật gì cả. Thẩm Tư Duệ bất chợt nhớ tới chức trách người kia, là hội trưởng hội an toàn giao thông, đương nhiên trí nhớ phải tốt hơn người khác. Cho nên đâu phải tự dưng được nhớ đâu ha ha.
Mấy trường hợp khách quen gặp nhau không quá xa lạ với bà chủ, cho nên bà cũng không hỏi gì, chỉ là trong lòng có chút lo lắng. Bởi vì nhóc Thẩm dường như không chỉ thân với mỗi Lạc Lạc.
Thẩm Tư Duệ cảm thấy im lặng trong tình huống này thật kì quái, nhưng lại không biết nên khơi chủ đề ra sao cho nên cứ đứng đó cười trừ.
Nhạn Thư cũng không hỏi nhiều, thanh toán xong số đĩa liền định rời đi, “À đúng rồi, gặp nhau hai lần âu cũng là cái duyên, hay chị với em trao đổi phương thức liên lạc đi.”
Thẩm Tư Duệ vốn phản ứng chậm, Nhạn Thư nói xong mất một lúc mới nghĩ ra chị ấy muốn trao đổi số. Cô nhóc chần chừ, trong lòng không muốn một chút nào.
Nhạn Thư cũng thật kiên nhẫn, đứng đó thích thú chờ đợi. Bà chủ trong lòng đã nóng như lửa, suy nghĩ cách gỡ vây cho Thẩm Tư Duệ.
“Nhóc Thẩm, không phải điện thoại cháu hư rồi sao?”
Thẩm Tư Duệ ngây người quay sang phía bà chủ, bắt gặp cái nháy mắt, lập tức nhịn cười. Bà chủ đây là thấy người gặp nạn liền ra tay tương trợ sao? Kì thật chỉ là số điện thoại, Thẩm Tư Duệ cho cũng được, nhưng không hiểu sao hôm nay lại muốn giữ của riêng.
Cô nhóc liếc mắt lên trần nhà. Ừm... thật ra điện thoại cô chỉ có số của bốn người, bố, mẹ, Uyển Đình và giảng viên Lạc...
“Vâng ạ, cháu cũng không nhớ số.” Thẩm Tư Duệ quyết định phối hợp với bà chủ. Sau đó quay sang Nhạn Thư, “Thành thật xin lỗi chị.”
Nhạn Thư bật cười, xua tay, dường như không chút nghi ngờ, “Không sao, không sao. Nếu còn duyên sớm muộn gì chị cũng có số của em. Trễ rồi, tạm biệt.”
Bà chủ mỉm cười đôn hậu, Thẩm Tư Duệ vẫy vẫy tay. Nhạn Thư bật ô bước ra ngoài, sau đó dọc theo con đường bên phải, hình bóng mờ nhạt dần rồi tan biến trong làn mưa.
Thẩm Tư Duệ nhớ ra chiếc bánh trong tay, cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, “Hôm nay sinh nhật cháu, cái này biếu bà ạ.”
Cô nhóc xoay người, định trở lại căn phòng. Không biết giảng viên Lạc đợi nãy giờ có sốt ruột không, chứ cô cứ cảm giác nhớ nhớ. Là do sinh nhật những năm trước thiếu vắng sự vui vẻ từ nội tâm sao? Cổ tay Thẩm Tư Duệ bỗng có chút lực, cô nhóc ngoái đầu, là bà chủ kéo lại.
“Sao vậy ạ?” Người già không ăn được bánh kem chăng? Ồ không, bà chủ nhìn trẻ mà.
Bà chủ ngoắc tay, ý bảo Thẩm Tư Duệ xích lại gần tí. Bà dùng giọng nói thỏ thẻ, chỉ đủ hai người nghe, “Nhóc Thẩm có kì thị người đồng tính không?”
Có phải những đám mây âm u ngoài kia kéo lên đầu Thẩm Tư Duệ không? Sao cô cảm thấy mờ mịt thế này?
Đầu óc cô nhóc xoay chuyển, bà chủ hỏi như vậy là do bà ấy thích cô sao?! Cho nên lúc nãy giải vây cũng là vì mục đích riêng à? Đùa?!!
Thẩm Tư Duệ không kì thị người đồng tính, bởi vì bạn thân cô, Uyển Đình cũng thuộc hội này. Nhưng mà nếu trả lời như vậy, bà chủ có làm gì không đây... Nghĩ tới nghĩ lui đắn đo một lúc, đôi môi bị mím tới tái nhợt.
Bà chủ trong lòng nóng nảy, bất an đan xen với lo lắng. Ôi Lạc Lạc, xem ra cháu khổ rồi. Cô nhóc này có vẻ thẳng, bộ dạng kia xem chừng giống bà hồi đó, phản đối người đồng tính.
“Cháu không kì thị.” Thẩm Tư Duệ quyết định nói thật, lỡ bà chủ có thích cô đi chăng nữa, chẳng phải chỉ cần từ chối là được hay sao? Hơn hết, cô không tin người kia gu mặn như vậy. Dù sao xét về tuổi tác cũng đủ khiến người ta lo bận đủ điều.
Bà chủ trong lòng lập tức nở hoa, bên ngoài vẫn duy trì nụ cười bình bình đạm đạm, bà kéo tay cô nhóc ngồi xuống. Hai người nhỏ giọng trò chuyện một lúc lâu.
...
Lúc Thẩm Tư Duệ trở lại nét mặt dường như có chút khác thường, sắc đỏ nhàn nhạt, ánh mắt mơ hồ. Diêu Vận Lạc đột nhiên linh cảm không lành. Cô ấy bước đến gần, mu bàn tay áp sát vào trán.
“Đừng bảo bệnh rồi nha?” Kì lạ thay, Diêu Vận Lạc không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Ánh mắt Thẩm Tư Duệ khoá chặt trên gương mặt cô ấy, dường như đang suy nghĩ.
Loại ánh mắt chứa đầy tâm tình này đặt trên gương mặt ngây thơ của cô nhóc rất không hợp lý. Chỉ là đi biếu bánh, cớ sao lại biến thành người có tâm sự rồi? Diêu Vận Lạc kéo cô nhóc đến ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ tay Thẩm Tư Duệ khiến cô ấy rất thích. Nhưng không phải vì thích mà Diêu Vận Lạc đan tay mình vào cô nhóc đâu. Thực chất là do hành động này trấn an người khác rất tốt, cô ấy muốn bé con nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng xui xẻo thay, cái đụng chạm ấy đặt lên người Thẩm Tư Duệ lúc này lại khiến cô nhóc thêm một phần suy tư, gương mặt như phết thêm lớp cà chua đỏ.
Ban nãy bà chủ hỏi, cô có thích giảng viên Lạc không?
Câu trả lời là có.