Mặc dù nhiệt tình một đêm, Diêu Vận Lạc vẫn tỉnh giấc rất sớm. Hẳn cơ thể đã quen với cường độ làm việc cực nhọc, nên việc tối qua chỉ khiến cô ấy uể oải một xíu. Thẩm Tư Duệ thì ngược lại. Cô nhóc chỉ muốn ngủ và ngủ.
Diêu Vận Lạc nhìn dấu vết nông sâu khắp cổ cô nhóc, đến cả xương quai xanh cũng không tha. Vành tai bỗng ửng hồng, nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cơ thể bé con mềm mại, sờ vào cảm giác rất thích, muốn cắn một ngụm mà không nỡ. Thật sự khiến cô ấy thích mê.
Ài không xong rồi. Sự yêu thích đối với mấy nhóc cộng với sự mê muội bé con giờ thêm cả nhớ thương cơ thể mềm mại...
Không được, không được. Cô phải tịnh tâm.
Diêu Vận Lạc kéo chăn phủ kín mảnh da thịt trắng điểm vài vết đỏ kia, cúi đầu hôn yêu thương lên trán cô nhóc, sau đó rời giường đi làm bữa sáng.
Bước chân lảo đảo khiến cô ấy suýt té. Mà nguyên nhân từ đâu ra? Vừa nghĩ đến khoé môi thành thật kéo thành nụ cười. Diêu Vận Lạc vừa cất tiếng hát vừa đi làm bữa sáng. Giai điệu vui tai ngân nga trong không gian, khiến buổi sáng như trở nên tươi đẹp hơn.
Thẩm Tư Duệ mơ màng tỉnh giấc lúc chín giờ. Cô nhóc theo thói quen vươn tay sang phần giường bên cạnh. Dẫu cho thường ngày đôi tay cứ rơi vào khoảng không, khiến cô nhóc giật mình tỉnh hẳn. Đồng thời nhận ra giảng viên của mình đi dạy từ sớm.
Thế nhưng lần này không như thế. Đôi tay vừa vòng qua đã dính vào cơ thể giảng viên Lạc. Thẩm Tư Duệ lập tức mở to mắt kinh ngạc, bàn tay sờ lên mặt cô ấy.
Cô nhóc cho rằng trời còn chưa sáng hẳn, liếm liếm môi hỏi: “Hôm nay cô không tập thể dục ạ?”
“Chín giờ rồi cô nương. Tập thể dục gì nữa? Hay em muốn vận động mạnh giống như đêm qua?” Diêu Vận Lạc cười cười trêu chọc, đưa tay lên má phải của mình, áp vào mu bàn tay bé con, dịu dàng xoa xoa.
Thẩm Tư Duệ nhớ lại chuyện tối qua, má phớt hồng cúi đầu ngại ngùng, “Cô...” Bé con cứ “cô” “cô” một buổi trời mà không thốt lên vế kế tiếp.
Thôi được rồi, mấy lời như lưu manh, vô lại, không có liêm sỉ, cho cô gan trời cô cũng không dám chửi.
À không, chính xác là không nỡ chửi.
Diêu Vận Lạc đột nhiên hôn lên xương quai xanh cô nhóc, chiếc lưỡi liếm láp dọc theo đường nét, sau đó tách ra cười cười.
“Em ngủ thêm xíu nữa đi.”
“Khoan đã, bây giờ là chín giờ ạ? Chết mất, sáng nay em có tiết.”
Cô ấy nhìn Thẩm Tư Duệ bằng ánh mắt vi diệu, “Baby, em định đến trường thật à? Tôi sợ em rời giường ăn sáng còn không nổi ấy chứ.”
Thẩm Tư Duệ chớp chớp mắt, ngây người một hồi chợt bừng tỉnh, “C-cái gì mà rời giường không nổi chứ?!” Để chứng minh, cô nhóc lập tức ngồi dậy, Diêu Vận Lạc thấy thế liền đứng lên, dang tay chờ đợi.
Quả nhiên vài giây sau, Thẩm Tư Duệ ngã vào lòng Diêu Vận Lạc. Cô nhóc nghe được tiếng cười khúc khích. Đành cam chịu số phận để cô ấy bế.
“Em không muốn ngủ tiếp thì mình đi ăn sáng hen. Còn chuyện ở trường, tôi nhờ một bạn cùng lớp điểm danh hộ em rồi.”
Thẩm Tư Duệ “vâng” một tiếng, sau đó ôm cổ Diêu Vận Lạc, để cô ấy dễ dàng bế mình đến phòng ăn.
Vốn tưởng giảng viên Lạc cũng vừa mới thức. Nhưng nhìn bàn ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, mùi hương bốc lên thơm phức Thẩm Tư Duệ ngẩn ngơ. Có lẽ cô ấy đã chuẩn bị từ sớm, rồi vào nằm cùng cô. Không chừng còn chốc chốc ra hâm nóng một lần, cho nên dù hiện tại đã chín giờ, thức ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Uầy, sao cảm giác này quen quen. Ngủ dậy nói lời chào buổi sáng với người nằm cạnh, sau đó an tâm ngủ tiếp, lần thứ hai thức giấc được bế kiểu công chúa đi ăn sáng. Ngoại trừ việc không ngủ tiếp, còn lại có khác gì tình tiết trong tiểu thuyết đâu? Đã vậy còn là tình tiết cô muốn trải nghiệm thử...
Sự trùng hợp nhỏ này khiến nội tâm Thẩm Tư Duệ xôn xao nhảy múa.
Diêu Vận Lạc xin cho cô ấy và cô nhóc hai ngày nghỉ phép, sau đó trở lại trường như thường lệ. Những ngày này bình yên đến lạ. Thẩm Tư Duệ những lúc rảnh rỗi thường giả vờ đi ngang dãy văn phòng tìm kiếm hình bóng Diêu Vận Lạc.
Sau vài lần lén lút thập thò, Thẩm Tư Duệ nhận được chiếc ảnh thời khoá biểu. Mà cái ảnh này là Lam Hoài cung cấp cho.
[Lam Hoài]: Không cần cảm ơn. Mỗi lần trực nhật muốn thót tim với em luôn ấy. Lén lút như ăn trộm.
Hoá ra Lam Hoài đã sớm để ý hành động kì lạ của cô nhóc. Nhưng chẳng phải cô ấy thích giảng viên Lạc sao?
[Thẩm Tư Duệ]:...
[Thẩm Tư Duệ]: Không phải cô cũng thích cô ấy sao?
Nhắn xong đột nhiên hối hận. Cô nhóc lập tức thu hồi, không ngờ Lam Hoài đã nhìn thấy. Cô nàng cũng không truy cứu vì sao đã gửi còn thu hồi. Chỉ nhắn.
[Lam Hoài]: Chị Lạc rất thích em, tôi cũng tìm ra người con gái của cuộc đời tôi rồi. Em phải chăm sóc chị Lạc thật tốt, nhất định không được phụ chị ấy. Nếu không em sẽ biết tay tôi!
Cô nàng không e dè Thẩm Tư Duệ, trực tiếp nói rõ xu hướng tính dục của mình, khiến cô nhóc một phen ngạc nhiên vì độ thẳng thắn.
Thẩm Tư Duệ đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại nhận được thêm một tin nhắn, mà sau khi đọc xong, tim cô nhóc như thắt lại.
Cô Lam Hoài nói, thời gian trước giảng viên Lạc bị chèn ép công việc. Kể rõ một vài lần vô tình chứng kiến sự mệt mỏi của cô ấy. Cũng nói chi tiết cách cô ấy che giấu mọi người. Rằng nếu không phải cô nàng cố tình đến trường giờ đó, hẳn sẽ không bao giờ biết được. Lam Hoài cũng nói chắc nịch giảng viên Lạc hẳn không nói cho cô nghe. Cô ấy là người không muốn người xung quanh phải lo lắng cho mình.
Quả thật là vậy... giảng viên Lạc không nói cho cô nghe.
Thẩm Tư Duệ càng đọc càng đau lòng. Cô nhóc không rõ nguyên nhân từ đâu, nhưng hình như dạo gần đây cô ấy không còn bị chèn ép nữa. Thẩm Tư Duệ đột nhiên nhớ tới hũ nhỏ màu trắng. Những ngày này bận bịu nên quên mất. Cô phải đi một chuyến đến nhà Uyển Đình, nhờ anh Giang Đông xem thử mới được.