Bởi vì là cuối tuần, Thẩm Tư Duệ nướng lâu hơn hai tiếng. Sau giấc ngủ, cả cơ thể tràn đầy năng lượng.
Cô nhóc ăn cơm chiên mẹ để lại, thay bộ trang phục đơn giản, ngân nga bản nhạc rời khỏi nhà. Đối lập với tâm tình vui vẻ vào buổi sáng, bầu trời âm u đến không thể âm u hơn.
Thẩm Tư Duệ trở lại nhà, mang theo chiếc ô giảng viên Lạc tặng rồi mới đến thư viện. Bước chân cô nhóc thoăn thoắt, như thể chạy đua với cơn mưa.
Đừng hỏi tại sao biết trời sắp mưa mà cô vẫn không hủy kế hoạch đến thư viện. Bởi vì hôm qua cô đã hứa sẽ chụp vài quyển sách cô đang đọc dở cho giảng viên Lạc xem. Mà hơn hết ở nhà một mình dưới cơn mưa như này nó đáng sợ biết bao. Rùng mình một cái, Thẩm Tư Duệ tăng tốc độ đến trạm xe điện.
Hôm nay xe điện dường như đông hơn mọi khi, người người chen chúc thật khó chịu. Thẩm Tư Duệ đứng nép sát vào dãy ghế phải, cố gắng chiếm ít không gian nhất có thể.
Cổ tay bị một lực đạo kéo xuống, kế đến là giọng nói có phần xa lạ, có phần thân quen vang lên: “Oa, quả thật là em.”
Là chị gái nhường chỗ ngồi hôm cô và Uyển Đình mắc mưa đây mà.
Người phụ nữ quay sang nói vài câu với cô gái bên cạnh, sau đó ép sát qua, kéo Thẩm Tư Duệ ngồi xuống.
“Hơi chật một chút, em chịu khó nhé?”
Cái cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Thẩm Tư Duệ bối rối một lúc. Nhất thời trông không khác lần đầu gặp gỡ bao nhiêu. Phản ứng chậm, đáng yêu, ngây thơ và... tốt bụng. Cái cuối cùng là đánh giá từ lần trước còn đọng lại.
Thẩm Tư Duệ mơ màng gật đầu, nhân cơ hội tái ngộ này nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt. Cô nàng vẫn mang hai cái khẩu trang, chiếc áo khoác đen dài phối cùng quần jeans màu nhạt, đôi mắt đen lái cong cong nhìn cô.
Điều khiến cô nhóc sửng sốt nhất, bộ dáng người này cứ na ná giảng viên Lạc, đến cả mái tóc cũng gần như một kiểu. Thế nhưng nhờ tiếp xúc lâu, Thẩm Tư Duệ dễ dàng nhận ra người phụ nữ này không giống cô ấy. Điểm khác biệt lớn nhất là giọng nói, kế đến là đôi mắt. Hẳn gương mặt bên dưới khẩu trang sẽ rất khác giảng viên Lạc, Thẩm Tư Duệ tự nhủ. Mà cho dù có giống hệt đi nữa cũng có làm sao. Chuyện người giống người cô nhóc không phải chưa từng thấy qua.
Bị nhìn chằm chằm một lúc, người phụ nữ cảm thấy khó xử. Trông bộ dáng Thẩm Tư Duệ chăm chú như thế, có lẽ không nhận ra điều này. Cô nàng đành lên tiếng:
“Tôi không phải người ngoài hành tinh.”
Cô nhóc nhận ra mình thất lễ, chỉ biết ngượng ngùng cười rồi dời ánh mắt đi chỗ khác. Chốc chốc lại liếc nhìn cô nàng. Mãi đến khi cảm thấy bầu không khí trở nên thoải mái hơn xíu, Thẩm Tư Duệ mới lên tiếng:
“Chị... tên gì vậy?”
Người phụ nữ bật cười: “Đã bảo tôi đáng tuổi cô em mà. Em có thể gọi tôi cô Thanh.”
“Nhìn chị... à không, nhìn cô chỉ tầm hai mươi tuổi hơn thôi.” Thẩm Tư Duệ thật thà nói.
Cô Thanh nghe vậy, trong lòng sướng rơn. Cởi cả hai lớp khẩu trang cho Thẩm Tư Duệ nhìn diện mạo, xong rồi mang lại như ban đầu.
Thì ra khẩu trang ngoài công dụng che bụi, hạn chế vi khuẩn, vi rút còn có tác dụng khiến người khác trông trẻ hơn, đẹp hơn. Thẩm Tư Duệ ngớ người quan sát một loạt hành động của cô Thanh.
“Tôi trạc năm mươi tuổi. Để một cô nhóc học cấp ba gọi “chị” thật sự rất kì.”
Quan sát xong nhan sắc cô Thanh, Thẩm Tư Duệ một lần nữa đảo mắt qua vóc dáng, không khỏi cảm thán một tiếng.
Năm mươi tuổi vẫn giữ được dáng người đẹp như vậy. Đây là lần đầu tiên cô nhóc được chứng kiến.
Ngoài ra sau khi xem gương mặt cô Thanh, Thẩm Tư Duệ cứ cảm thấy quen quen. Nhưng không tài nào nhớ được đã gặp ở đâu rồi. Có khi nào ở quán bar DL có người tương tự thế? Không, cô nhóc cảm giác là ở nơi khác.
Xe điện thông báo đến nơi, Thẩm Tư Duệ tạm gác lại suy nghĩ gật đầu chào cô Thanh. Cô nhóc bật ô che đi những hạt mưa trên đỉnh đầu. Từ nơi này đến thư viện cũng không lâu lắm. Thế nhưng khoảng thời gian ngắn này đủ để cô nhóc bận tâm rất nhiều điều.
Đặc biệt là chuyện cô Thanh trên chuyến xe điện.
Bỏ chiếc ô vào kệ đựng, Thẩm Tư Duệ vào thư viện. Thư viện nơi đây khác hẳn với thư viện trường học, rộng lớn hơn, kệ sách cũng nhiều hơn. Có lẽ vì ngày mưa, bên trong chỉ lác đác vài người.
Nghỉ hè thư viện ở trường không mở cửa, tiệm sách lại chỉ cho đọc thử để quyết định mua, mà Thẩm Tư Duệ đã đi làm thêm, hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền nên rất hạn chế mua sách. Chỉ khi nào dư dả lắm mới mua vài cuốn dày cộm về đọc thôi. Ấy chỉ là suy nghĩ về tương lai của cô thôi. Chứ tháng lương đầu tiên còn chưa đến tay nữa mà...
Vậy nên Thẩm Tư Duệ quyết định đi xa một chuyến, đến thư viện ở ngoại thành.
Cô nhóc đến đây cũng vài lần rồi. Chỉ là lần cuối cách hôm nay khá lâu. Mà nơi đây tầm vài tuần đã có sách mới chuyển đến. Vậy nên việc tìm sách thật sự rất khó.
Thẩm Tư Duệ hỏi cô quản lý thư viện thể loại cô cần đang ở kệ nào. Sau khi nhận được đáp án, cô nhóc bắt tay vào tìm sách. Loay hoay một lúc bỗng cô cảm nhận được hương thơm quen thuộc tràn về khoé mũi. Tim Thẩm Tư Duệ bất giác nhanh lên một nhịp. Dẫu biết rằng đây là chuyện không thể. Hẳn là ảo giác do tình cảnh tương tự lần “yêu đương vụng trộm” kia sinh ra. Thế nhưng vẫn không kìm lòng được quay người lại.
Bàn tay định vò đầu Thẩm Tư Duệ ngừng lại. Cuối cùng đổi thành sờ má.
“Bạn nhỏ, em bắt đầu hình thành tính cảnh giác rồi?”
Diêu Vận Lạc mỉm cười, đôi mắt chứa đầy yêu thương nhìn cô nhóc. Bàn tay vuốt ve má trái. Thấy bé con ngẩn người, vẻ mặt như thể “đây là mơ có phải không?” thực sự rất muốn cắn một cái.
“Đây không phải là mơ. Tôi thật sự là Diêu Vận Lạc, người yêu của em.”
Một giọt nước lăn xuống má, Thẩm Tư Duệ ngây người nhìn. Cô không dám bước đến ôm giảng viên Lạc. Giấc mơ kiểu này cô nhóc gặp nhiều rồi, đọng đậy một chút cô ấy sẽ tan biến ngay.
Bàn tay sờ má trái quẹt qua giọt nước mắt ấm nóng của cô nhóc, Diêu Vận Lạc đau lòng vô cùng.
Cô ấy bước đến ôm chặt Thẩm Tư Duệ, để bé con cảm nhận được hơi ấm cơ thể, để em ấy thật sự chắc chắn đây không phải là mơ.
“Gặp lại tôi không vui sao?”
“Không có. Em vui lắm!” Thẩm Tư Duệ vội vàng đáp lại. Nước mắt nơi khoé mi trào ra, đôi tay vụng về ôm lấy cô ấy.
“Vui sao lại khóc?”
“Mưa... là mưa... Mái nhà bị dột, nước rơi xuống mắt em... Em không có khóc...” Câu nói bị đứt quãng còn có tiếng nấc chen ngang. Thẩm Tư Duệ biết lời nói dối này nó thiếu độ tin cậy vô cùng, thế nhưng không hiểu sao vẫn nói ra. Hẳn là vì cô không muốn giảng viên Lạc lo lắng đi?
Diêu Vận Lạc nghe xong xót xa vô cùng, đôi tay xiết chặt thêm, như muốn khảm cô nhóc vào lòng. Nhưng nghĩ đến sẽ khiến Thẩm Tư Duệ khó chịu, cô ấy nới lỏng một chút.
“Ừ. Em không khóc. Là mưa.”
***
E hèm, tui đố các bạn cô Thanh đóng vai trò gì trong chuyện tình của bé Duệ với giảng viên Lạc?