Sáng sớm hôm sau, Triệu Phù ra khỏi cửa thì gặp Tiêu Tát và con gái đi ra.
“Chào buổi sáng, dì.” Giọng nói ngọt ngào non nớt của Chân Chân truyền đến.
“Chào buổi sáng, Chân Chân.” Bên môi cô mang theo nụ cười nhạt đáp lại.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Tát cũng lên tiếng chào hỏi, hai mắt không nhịn được nhìn chằm chằm cánh môi cười nhạt của Triệu Phù.
Ở trường cấp ba năm đó, cô có vẻ ngoài thanh lệ nhưng cũng là một trong
ba hoa khôi của trường, được nhiều người theo đuổi. Hai hoa khôi còn lại sớm đã có người theo đuổi được, chỉ có cô vẫn chưa qua lại với ai trong ba năm học cấp ba.
Vì vậy, cô là người nổi tiếng nhất trong đám
bạn học nam, cũng là người có nhiều người theo đuổi nhất, nhưng mỗi
người theo đuổi đều bị cô từ chối một cách vô tình.
Cá tính của
cô lạnh nhạt, trên mặt cũng ít khi lộ biểu cảm gì khác, cho nên được đặt danh hiệu người đẹp lạnh lùng. Vì thế, bây giờ cô chỉ mỉm cười nhẹ cũng khiến anh không nhịn được mà nhìn thêm một chút.
Thành thực mà
nói, xa cách mười năm không gặp, tâm tình của anh rất phức tạp. Bởi vì
năm đó anh cũng là một trong những người ái mộ cô, trước khi tốt nghiệp, anh còn tỏ tình với cô nữa. Chuyện đấy đến giờ vẫn là một cơn giận
trong lòng anh.
Triệu Phù đưa tay ấn thang máy.
Rất nhanh thang máy đến, ba người cùng nhau đi vào thang máy.
“Cậu đi làm à?” Tiêu Tát thuận miệng hỏi.
“Không, tớ đi mua bữa sáng.” Cô nhàn nhạt trả lời.
Cô là một họa sĩ vẽ truyện tranh, nơi làm việc cũng là ở nhà.
Bởi vì công việc cần sự yên tĩnh nên cô đã chuyển ra khỏi nhà cũ họ Triệu.
Mấy năm nay cô vẫn ở Đài Bắc, thời gian trước có người thân chuẩn bị di
dân sang Singapore nên để cho cô dọn vào ở tạm căn hộ trong nội thành
Đài Trung này.
Nhìn Tiêu Tát một cái, cô nhớ tới trước kia lúc
học cấp ba, anh là một người tốt bụng, cho nên nhân duyên rất tốt, là
đội trưởng đội bóng rổ, được các bạn nữ rất hoan nghênh.
Mặc dù
học cùng lớp nhưng cô cũng không thân với anh. Thực ra mà nói là cô rất
ít qua lại với các bạn học, chỉ có một, hai bạn nữ là hơi thân một chút, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô không còn liên lạc với bạn học
nào nữa.
Bởi vì năm cô tám tuổi, gặp phải một chuyện không hay
nên cô rất bài xích những người khác phái, cố ý xa lánh họ, cho dù là
bạn học cùng lớp cô cũng rất ít chú ý đến. Vì vậy hôm qua nhìn thấy anh
mới có thể không nhận ra anh ngay được.
Sau khi xuống tầng, Tiêu
Tát đưa con gái đi nhà trẻ, Triệu Phù đi mua bữa sáng, hai người ai đi
đường nấy, không nói thêm câu nào.
Những lời Triệu Phù nhắc nhở
anh hôm qua, khi về nhà anh đã tốn không ít thời gian hỏi con gái kỹ
càng tại sao lại lén lút chạy ra khỏi nhà dì Trần.
Sau một thời gian dài dò hỏi, anh mới biết được nguyên nhân từ miệng con gái.
Vốn là có một người vú em khác chăm sóc Chân Chân, nhưng vì con dâu của bà
ấy mang thai sinh đôi nên phải về Đài Bắc chăm con dâu.
Vì thế,
tháng trước anh tìm được người vú bây giờ, nhờ dì ấy sau khi Chân Chân
tan học từ nhà trẻ thì chăm sóc con bé; nhưng người này sau khi đón Chân Chân từ nhà trẻ về, thì vội vàng chăm sóc cho con trai chưa đầy năm của mình. Mặc dù không đánh Chân Chân nhưng thường xuyên trách mắng con bé, kể cả con trai mình khóc cũng đổ lên đầu con bé, động một chút là chửi
ầm lên với con bé. Chính vì vậy, Chân Chân mới không thích đợi ở nhà
người vú em này.
Mà anh thì không biết chuyện này, bởi vì mỗi tối anh đến đón con gái thì người vú này lúc nào cũng tươi cười thân thiện, biểu hiện ân cần.
Nghe xong những lời con gái nói, anh lập tức
quyết định đuổi việc người vú em này. Để bù lại sơ sót của mình đã khiến con gái chịu uất ức trong thời gian qua, bốn giờ chiều nay anh tự mình
đến nhà trẻ đón con gái tan học.
“Papa, hôm nay không đến nhà dì Trần à?” Chân Chân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hỏi.
“Papa đuổi dì ấy rồi, không chỉ hôm nay mà sau này cũng không cần đến.” Bây giờ anh lại có một vấn đề phiền não rồi.
Hôm nay anh có thời gian rảnh tự đi đón con gái nhưng hai ngày nữa, công việc bận rộn, ai thay anh chăm sóc con bé đây?
Có kinh nghiệm lần này, anh không dám tìm vú em tùy tiện lung tung nữa, chỉ sợ con gái chịu uất ức lần nữa.
Nghe thấy lời anh nói, Chân Chân trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng “Có thật không ạ?”
“Thật.” Nhìn thấy vẻ mừng rỡ của con gái, Tiêu Tát vì sự lơ là của mình mà cảm
thấy áy náy. “Papa sẽ giúp con tìm một người vú mới, nếu như người đó
không tốt với con, con phải nói cho papa biết, được không?” Anh dặn dò
con gái lần nữa.
Hai người đi vào trong thang máy, Chân Chân kéo một tay anh “Papa, vậy có thể tìm dì hàng xóm làm vú em không?”
“Con thích dì đó à?” Lời của con gái làm anh có chút ngoài ý muốn.
“Hôm qua dì ấy mua bánh và nước cho Chân Chân ăn, rất tốt với Chân Chân.” Cô bé dùng sức gật đầu.
“Chuyện này… Cũng không biết cô ấy có đồng ý không, nói không chừng cô ấy bận
rộn công việc của mình, không có thời gian chăm sóc con.” Nhìn thấy vẻ
thất vọng trên mặt con gái, anh có chút không đành lòng, trầm ngâm một
chút thì sửa lại lời nói “Hay là để chút nữa đi hỏi lại cô ấy.”
Thang máy đến tầng 11, Tiêu Tát dắt con gái ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Phù cùng một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa.
“Em không cần đưa anh xuống, anh xuống một mình cũng được.” Người đàn ông cao gầy tươi cười.
Triệu Phù nhẹ nhàng gật đầu.
Trước khi đi, người đàn ông nhớ tới cái gì, lấy chiếc ví từ áo khoác tây
trang màu đen rút ra một tờ giấy đưa cho cô “Thiếu chút nữa thì quên đưa chi phiếu này cho em.”
Cô nhận lấy và nói “Cảm ơn anh.”
Giơ một tay nói hẹn gặp lại, người đàn ông kia và Tiêu Tát gặp thoáng qua khi đi vào thang máy.
Tiêu Tát trầm mặt, quay đầu trừng mắt với người đàn ông kia một cái.
“Dì ơi!” Chân Chân nhìn thấy Triệu Phù thì vui vẻ tiến lên gọi cô.
“Cháu tan học rồi à?” Cô dịu dàng sờ đầu cô bé “Dì có bánh ngọt cháu muốn ăn không?”
Cô bé thẹn thùng gật đầu một cái.
“Vậy cháu chờ chút, cô đi lấy cho.” Triệu Phù đi nhanh vào nhà, rồi lại
nhanh chóng ra ngoài, trên tay cầm thêm một cái hộp giấy, bên trong có
ba chiếc bánh ngọt.
Nhận lấy bánh ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân cười ngọt ngào, nói “Cảm ơn dì.”
“Cậu và người đàn ông kia có quan hệ gì?” Trong lòng càng lúc càng khó chịu, Tiêu Tát trầm mặt lên tiếng hỏi, cũng không ý thức được mình hỏi như
này thật vô lễ.
“Là đồng nghiệp.” Triệu Phù không cần suy nghĩ gì, trả lời đơn giản.
“Là đồng nghiệp gì?” Anh nhìn chằm chằm tấm chi phiếu trên tay cô, sắc mặt vô cùng khó coi.
“… Chuyện này tớ không cần phải cho cậu biết.” Cô không cảm thấy bắt buộc
phải tiết lộ chuyện riêng với người ngoài. Hơn nữa, giọng nói của anh
giống như đang chất vấn cô, khiến cô cảm thấy không vui.
Bọn họ chỉ là bạn học cấp ba, cô không hiểu anh có lập trường gì mà chất vấn cô như vậy.
Tiêu Tát nhìn chăm chú vào ánh măt cô, biểu lộ vẻ mặt thất vọng “Cậu muốn có tiền thì có thể tự mình cố gắng đi kiếm, nếu không phải chính mình cố
gắng, về sau khi có tuổi, nhan sắc không còn thì cậu định làm thế nào?”
Cô hơi ngẩn ra, không rõ lời nói của anh có ý gì “Tớ không biết cậu đang
nói gì, mỗi một đồng tớ kiếm được đều là tự tớ cố gắng để kiếm.”
“Có lẽ cậu cho rằng những đồng tiền đó là cậu cố gắng kiếm được nhưng cậu
không cảm thấy phương pháp kiếm tiền này có vấn đề sao?”
“Tớ
đường đường chính chính kiếm tiền, không chém giết trộm cướp thì có vấn
đề gì?” Lông mày Triệu Phù nhíu lại, không hiểu sự trách cứ trong mắt
anh là vì sao.
“Cậu không chém giết trộm cướp nhưng cầm loại tiền đó cậu có thể thanh thản à?”
“Cái gì mà thanh thản?” Cô lạ lùng hỏi lại.
“Tớ hỏi cậu, người đàn ông kia đã kết hôn chưa?”
“Đã kết hôn rồi, thì sao?”
Thấy cô trả lời đúng lý hợp tình như vậy, Tiêu Tát tức giận, giọng nói cũng
to hơn “Vậy sao cậu có thể thanh thản mà nhận tiền của anh ta?” Từ bao
giờ mà nhân sinh quan của cô trở nên vặn vẹo như vậy, cô của năm đó
thanh cao lãnh ngạo đâu rồi?
“Tiền đó là tớ cố gắng kiếm được,
tại sao không thể lấy tiền của anh ta?” Đối với sự chỉ trích đột ngột
của anh, Triệu Phù vẫn chưa hiểu gì.
Thấy cô vẫn không chịu hiểu
làm vậy là không đúng, anh vô cùng tức giận, mắng mỏ “Triệu Phù, tớ nhớ
trước kia cậu không phải người như vậy, sao bây giờ cậu lại trở nên
không biết thẹn như vậy chứ?”
Lúc học cấp ba, có không ít người
muốn theo đuổi cô, mua những món quà đắt giá để lấy lòng cô nhưng đều bị cô trả lại. Không ngờ, mười năm sau, cô lại vì tiền mà cái gì cũng
không để ý đến.
“Rốt cuộc tớ đã làm gì để cậu nói tớ không biết
thẹn hả?” Lời nói chê bai nhục nhã của anh là cho người tâm như nước
lặng như cô cũng nổi giận.
“Chẳng lẽ cậu còn muốn tớ nói rõ?” Anh đang giữ mặt mũi giùm cô, sợ nói thẳng ra sẽ làm cô khó chịu.
Cô lạnh lùng liếc anh một cái “Mời nói rõ.”
Nếu cô không để ý thì anh cũng không cố kỵ gì nữa.
“Cậu được người đàn ông kia bao nuôi đúng không?” Thời niên thiếu đã
từng thích một cô gái, sau đó cô ấy trở thành tình phụ của người khác
khiến cho anh không thể chấp nhận được.
Nghe vậy, rốt cuộc Triệu
Phù đã hiểu chuyện gì xảy ra, giơ tờ chi phiếu đến trước mặt anh để cho
anh nhìn rõ trên đó là số tài khoản của công ty.
“Số tiền này là
tiền nhuận bút bộ truyện tranh của tớ, người vừa rồi là Tổng biên của
Nhà xuất bản. Anh ta có việc xuống Đài Trung nên thuận tiện mang nhuận
bút của tớ đến.” Nói xong, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên lần
nữa “Thì ra trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ đến những thứ xấu xa đó!”
Dứt lời, cô không muốn nhìn anh thêm một chút, dùng sức đóng cửa “sầm” một tiếng.
“Papa, có phải cha chọc dì tức giận rồi không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân
Chân tràn ngập sự lo lắng. Cô bé không hiểu họ nói gì nhưng có thể cảm
thấy được papa nói làm dì không vui.
Khóe miệng Tiêu Tát giật giật “À… Có chút hiểu lầm thôi.”
“Vậy cha mau nói xin lỗi dì đi.” Tay cầm bánh ngọt, cô bé ngửa mặt lên nhìn cha dặn dò.
“Ừ…” Anh lơ đãng đáp lại một tiếng.
Sờ mũi một cái rồi đưa con gái về nhà, đi vào cửa rồi nhưng vẫn ngoái đầu
lại nhìn cánh cửa đối diện đang đóng chặt. Thì ra cô vẽ truyện tranh,
không phải là được bao nuôi, cái suy nghĩ này khiến cho khuôn mặt anh
hiện ra sự vui mừng.
Anh đã nói mà, trước kia cô kiêu ngạo như vậy sao có thể trở nên tầm thường như thế.
Cô là mối tình đầu của anh… À, trên thực tế là yêu đơn phương.
Lúc học cấp ba, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh thật kinh ngạc, rồi dần dần
nảy sinh tình cảm, nhưng tính cô lạnh nhạt, lại thích ở một mình, không
quan tâm người khác.
Ba năm cấp ba, anh đợi rất lâu mới có hai cơ hội tỏ tình với cô, chỉ là cả hai lần đó đều để lại cho anh hồi ức đau
thương mỗi khi nhớ đến.
Vừa vào cửa, Chân Chân như nhớ ra cái j
đó, vội vàng nhắc nhở “Papa, không phải cha muốn hỏi dì có đồng ý làm vú em của con không à?”
“Cái này… Dì còn đang tức papa, đợi hôm nào dì bớt giận thì papa đi hỏi có được không?” Tiêu Tát cố gắng thương
lượng với con gái.
“Vậy cha đi xin lỗi dì nhanh lên.” Cô bé vội vã thúc giục.
Anh dụ dỗ con gái “E là dì vẫn đang nổi nóng, giờ không phải lúc thích hợp để nói xin lỗi, lúc khác sẽ nói sau.”
Xảy ra hiểu lầm này, anh thật không có mặt mũi đi xin lỗi. Hơn nữa nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô “Thì ra trong đầu cậu chỉ đều nghĩ đến những
thứ xấu xa đó!” làm anh có chút không vui.
Nếu không phải năm đó anh từng thầm mến cô thì sao anh lại quan tâm chuyện có phải cô được người đàn ông khác bao nuôi không.
Cá tính của cô vẫn giống hệt năm xưa, không đáng yêu chút nào!