Giáo Bá Là Một Cái Eo Nhỏ

Chương 6: Chương 6: Hai người các em tới văn phòng cho tôi






"Cố Lạc đúng không? Ngô Hưng đã nói qua với anh rồi, chuyện hôm nay cũng đã nghe rồi, nếu tiểu tử kia không biết điều như thế, hôm nào anh tìm mấy người anh em đi gặp cậu ta."

Hai người chạm ly, nếu như chưa gặp mặt thì Cố Lạc còn có suy nghĩ như vậy, hiện tại thì hoàn toàn mất sạch ý định đó, người anh này của Ngô Hưng, hơi thở xã hội quá nặng, cậu chỉ muốn giáo huấn Sở Ly một chút, để Ngô Lâm động thủ e là sẽ xảy ra chuyện.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng lời nói không thể cứng nhắc được: "Ôi, chút việc nhỏ này sao dám làm phiền anh Ngô, em tự mình giải quyết là được!"

Ngô Lâm uống xong rượu, trong ánh mắt mang theo một tia thất vọng, nhưng mà cũng không cưỡng cầu: "Được, nếu như giải quyết không được, nhớ nói anh một tiếng."

"Nhất định rồi!" Cố Lạc cười, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, giơ tay kêu gọi người phục vụ: "Phục vụ, mang cho vị tiên sinh này một ly Cocktail!"

Cố ý mời đối phương Cocktail, đem đề tài này bỏ qua.

Đối với tiểu thiếu gia mà nói, đã chơi thì phải chơi đến tận hứng mới được, tiền không phải là vấn đề.

Mấy vị mỹ nữ ở bàn bên cầm ly rượu đi tới, dáng vẻ muốn mời rượu, trong đám bọn họ thì thoạt nhìn Ngô Lâm là người lớn tuổi nhất, các cô tự nhiên mà cho rằng Ngô Lâm chính là thổ hào khi nãy: "Mấy anh đẹp trai, sao không ra sàn nhảy vậy?"

Dẫn đầu một mỹ nữ ăn mặc gợi cảm ngồi xuống bên cạnh Ngô Lâm, mấy cô gái khác cũng tìm một chỗ còn trống, tùy tiện ngồi xuống, vây quanh mấy nam sinh.

Ngô Lâm tựa hồ rất là thích loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt(1) này, tự mình rót rượu cho người đẹp, hai bên hai người, hắn ta cười cợt: "Này không phải là vì không có ai bồi sao?"

(1) Chúng tỉnh phủng nguyệt: có nghĩa là các vì sao lấp lánh xoay quanh mặt trăng, ý chỉ người là trung tâm của sự chú ý.

Cô gái vươn tay: "Không biết tôi có được nhận vinh hạnh này không, có thể bồi anh đẹp trai cùng đi?"

Ngô Lâm cười xấu xa một tiếng, nắm tay người đi ra sàn nhảy, những người khác cũng dắt mấy cô gái kia đi, Cố Lạc lười biếng dựa vào trên sô pha, hứng thú bị thiếu hụt.

Cậu hôm nay tới chính là muốn uống rượu, không phải tới tìm phụ nữ, lại tự mình rót cho mình một ly rượu.

Vốn dĩ định cùng mấy người anh em đi chơi bời thả lỏng sau khi khai giảng, ai ngờ lại bị Sở Ly làm cho mất hết hứng thú.

Ở mộ bên khác, Ngô Lâm bỏ lại mỹ nữ trên sàn nhảy, kéo thằng em họ của mình xuống, đi vào WC.

Ngô Hưng đang chơi vui, mất hứng nhìn Ngô Lâm, ngữ khí oán giận: "Làm gì vậy anh Ngô, chơi đang vui mà!"

"Bạn học kia của mày không đơn giản nhỉ?" Ngô Lâm đốt một điếu thuốc, ánh mắt âm u không rõ.

"Cố Lạc á?" Ngô Hưng không nghĩ nhiều, giải thích: "Ba cậu ấy là người có tiền đó, anh nghĩ thử xem, người họ Cố có tiền ở thành phố A này là biết liền."

Ngô Lâm như là nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, họ Cố này, xí nghiệp ở thành phố A, không phải là phú thương có tiếng ở trong nước đó sao, khó trách ra tay rộng rãi như vậy.

"Có tiền như thế à?" Ngô Lâm hít vài hơi thuốc, sau đó ném xuống mặt đất, một chân dẫm tắt sau đó cảm khái: "Mày đúng là đồ ngu!"

Ngô Hưng vẻ mặt buồn bực: "A? Có ý gì?"

Ngô Lâm cười cười, không nói cái gì.

Vài người chơi tới rạng sáng hai giờ, mới ra khỏi quán bar, trước cửa quán bar đỗ một chiếc Lincoln màu đen, Cố Lạc cáo biệt mấy người bạn rồi lên xe, không có cách nào, tuy rằng ba cậu không quản cậu ở ngoài chơi bời thế nào, nhưng là mỗi ngày buổi tối vẫn phải về nhà.

Cuối tuần hẹn mấy người bạn đến nhà ăn bữa cơm, cùng nhau thương lượng xem nên đối phó với Sở Ly như thế nào, biết sao được, tiểu thiếu gia cậu nuốt không trôi cục tức này.



Tiết tự học sáng thứ hai, Cố Lạc lười biếng ghé vào trên bàn, đánh một giấc, hôm nay khó có lần dậy được sớm, lúc này cả người mềm như bông, không có tí sức lực.

Ngước mắt nhìn Sở Ly đằng trước, hắn đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tóc tạo kiểu chia ngôi 7:3, dáng vẻ tinh xảo lại phong lưu, đang nghiêng mặt nói chuyện với nữ thần của cậu, có vẻ tâm tình không tồi, nghĩ đến đây, Cố Lạc cảm thấy trong lòng càng ngày càng luống cuống.

Tiết tự học sớm kết thúc, Đinh Uyên nhìn Cố Lạc đang không có tinh thần, vẻ mặt tươi cười xấu xa, vỗ vỗ bả vai Cố Lạc, móc di động trong túi ra: "Thiếu gia, lại đây cùng nhau xem thứ đồ tốt này, vừa lúc trong lớp không có nữ sinh."

Nam sinh bàn trước cũng nghe thấy: "Thứ gì tốt?"

Mấy cái nam sinh cười xấu xa một tiếng, từ trong ánh mắt mỗi người cũng đều tự hiểu ý đối phương là gì.

Đinh Uyên xắn tay áo, đem sách trong ngăn bàn xếp lên thành một chồng cao trên bàn, sau đó đem điện thoại đặt ở trên bàn.

"Hê hê, đây là tác phẩm mới của Tiểu Trạch đó, chúng mày đúng là có mắt xem mà!" Đinh Uyên một bên cười, một bên click mở video.

Trong nhất thời, không khí liền nóng lên, tiếng kêu của phụ nữ nhộn nhạo trong không khí, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mấy thiếu niên chụm đầu vào một chỗ, cùng nhau thưởng thức.

Cố Lạc không có hứng thú, nhưng vẫn phối hợp mà xem với Đinh Uyên, dần dần, cậu cảm giác phía sau giống như có một ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chú vào bọn họ.

Nam sinh bàn trước âm thanh có chút hèn mọn mà phát biểu: "Các bằng hữu, tao cảm giác được sau lưng có sát khí."

"Hình như trên điện thoại có bóng người." Đinh Uyên cũng phát hiện.

Trong màn hình ngoài đôi nam nữ đang dây dưa không rời ra, còn phản chiếu cả gương mặt khó coi vô cùng của chủ nhiệm lớp.

Cố Lạc theo bản năng nhìn về hướng Thẩm Tuyết, nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Tuyết không ở trong lớp, nhưng lại có mặt một bóng dáng anh tuấn, đĩnh đặc, nhìn phát ghét.

Mắt phượng của tiểu thiếu gia hiện lên một tia xấu xa, một tay cầm lấy di động của Đinh Uyên, bước nhanh tới chỗ Sở Ly.

Giả bộ anh em tốt nắm lấy bả vai Sở Ly, đem điện thoại đưa tới trước mặt hắn: "Bạn học Sở, phim mà cậu muốn tôi tìm được rồi, cùng nhau xem đi!"

Mấy bạn học ngồi phía sau lệ rơi đầy mặt, cảm tạ Cố Lạc, huynh đệ, lửa giận của chủ nhiệm đành giao cho hai người rồi.

Đinh Uyên chắp tay trước ngực đầy thành kính: "Amen, thiếu gia cậu chính là chúa cứu thế của tôi."

Sở Ly trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đuôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng híp lại, Cố Lạc nhìn thấy, trong lòng âm thầm nghĩ, cái danh giáo thảo quả nhiên cũng không phải là nói bừa.

Sở Ly còn chưa kịp phản ứng lại với hình ảnh kích thích trước mắt cùng thái độ không hiểu ra sao của Cố Lạc, phía sau chủ nhiệm lớp đã tức giận: "Quá vô pháp vô thiên rồi, Cố Lạc, Sở Ly, hai em mau đến văn phòng ngay lập tức cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.