Giáo Bá Là Một Cái Eo Nhỏ

Chương 4: Chương 4: Tan học sau cổng trường






Thẩm Tuyết không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: "A? Cậu nói cái gì?"

Sở Ly thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Không có gì."

Trên sân thể dục, các nam sinh truyền đến tiếng hô: "Bóng đẹp!"

Cố Lạc nhướn nhướn mày, ánh mắt sắc bén thoáng nhìn qua bên này, nhìn thấy người trong lòng cùng đối thủ một mất một còn của mình đang đứng chung một chỗ, con ngươi không khỏi lạnh xuống.

Cố ý vén một góc áo lên, lau mồ hôi trên trán, trên thực tế là cố ý cho Thẩm Tuyết nhìn cơ bụng mà mình đã rèn luyện.

Đường cong cơ bắp xinh đẹp phân bố khắp thân thể, nhưng đường cong từ phần hông đến cái mông kia lại mềm mượt đến lạ, càng làm cho người ta cổ họng căng thẳng.

Sở Ly hạ đôi mắt, đứng dưới bóng cây phóng tầm mắt xinh đẹp sang phía bên kia, nhìn không ra là cảm xúc gì.

Đinh Uyên lại gần, quăng bình nước cho Cố Lạc, nhịn không được cảm thán một câu: "Tiểu thiếu gia, eo mày cũng nhỏ quá đi! Đã trắng lại còn nhỏ, không biết còn tưởng là eo con gái đấy!"

"ĐMM!" Cố Lạc mắng câu thô tục, nhanh chóng kéo áo xuống: "Trắng cái mẹ mày!"

Lại nhịn không được liếc Đinh Uyên: "Có phải mày độc thân lâu quá rồi không? Không thấy được cơ bụng tao mới luyện à?"

Đinh Uyên dội một gáo nước: "Thật sự nhìn không ra!"

"Đừng nói nữa, đoạn tuyệt quan hệ cha con." Tiểu thiếu gia đánh một quyền qua, hai người nhìn nhau một chút, đều nở nụ cười.

Ai cũng không đem mấy câu đùa giỡn này để ở trong lòng.

Trong lúc đó, có mấy nữ sinh lại đây đưa nước cho Cố Lạc, đều bị cậu cự tuyệt, dù sao người trong lòng còn đang ở trước mặt.

Cứ như vậy, trong lúc chơi đùa, ngày đầu tiên mọi người cũng đã quen biết sơ sơ, sự xa lạ lúc mới chia lớp cũng bị hòa tan không ít, thời gian rất mau liền đi qua, đảo mắt đến lúc tan học buổi chiều ngày hôm sau.

Cố Lạc đã sớm gọi mấy huynh đệ đến để tiếp đón, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều 4 giờ 20 phút là tan học, Cố Lạc đã nhắn tin trong nhóm.

Nhóm chat "Phụ từ tử hiếu".

Cố Lạc: Các huynh đệ, trước khi tan học 10 phút thì chuồn ra ngoài, chúng ta đi ra cổng trường chặn người, buổi tối đi quán bar "Lạc đường" chơi.

Đinh Uyên: Được luôn.

Diệp tân: Làm việc thôi!

Ngô Hưng: ok.

Nhìn đám bạn trả lời tin nhắn, Cố Lạc nháy mắt ra hiệu với Đinh Uyên, trên bục giảng, vì sắp tan học nên trên bảng đen chi chít bài tập về nhà đang được giáo viên viết lên.

Nhìn tình hình có vẻ sẽ không phát hiện ra đâu, hai người cong eo, từng bước một vòng ra cửa sau, nhanh chóng trốn đi.

Bốn người tụ lại không chênh lệch giờ mấy, cũng vừa lúc sắp tan học, bọn họ cùng nhau đi về phía cổng trường, Sở Ly chỉ có một mình, cho nên Cố Lạc cũng không gọi thêm người, cậu xem xét, bốn người là quá dư dả.

Vì sắp tan học rồi, bảo vệ ở cửa cũng không ngăn bọn họ lại, bốn người nghênh ngang đi ra ngoài.

Bên ngoài trường trung học số 9 là một con hẻm nhõ, phải đi 50m mới ra được đến đường lớn, cho nên ở chỗ này chặn người thì không còn gì tốt hơn.

Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường bắt đầu có vài bạn học đeo cặp đi ra, có chút e dè mà nhìn bốn người học chặn ở đây, cúi đầu, nện bước chạy nhanh ra ngoài.

Bạn tốt Diệp Tân kéo kéo đống xích sắt trên quần áo Cố Lạc, tặc lưỡi nói: "Bộ này mặc nhìn ngầu đấy, đánh nhau mà còn phải ăn mặc như này luôn hả?"

Áo trên là màu đen tuyền, trên quần áo đủ loại xích kim loại lóa mắt, một vòng từ cổ tay áo lên đến tận trên cổ trông có vẻ rất đi đầu xu hướng, cố tình mặc ở trên người Cố Lạc, trông khoe khoang lại bất cần.

Đinh Uyên nhướng mày: "Đương nhiên là dùng khí thế nghiền nát đối phương rồi!"



Cố Lạc bẻ tay, khớp xương vang cạch cạch: "Hừ, chờ lát nữa tao nhất định đánh cho nó kêu cha gọi mẹ!"

Dần dần, người càng ngày càng ít, bọn Cố Lạc chờ mãi không thấy người, bốn người đứng ở trên đường cái, hung thần ác sát múa may tay chân.

Không có cách nào, tháng chín tiết trời vẫn còn ấm, đám muỗi tha hồ tàn sát bừa bãi, Cố Lạc bởi vì da trắng, trên má đã bị đốt đến nổi lên vài nốt đỏ.

"Mẹ nó, thằng này là ốc sên đấy à?". Cố Lạc thấp giọng mắng một câu.

Đinh Uyên cũng bực tức nói: "ĐM, còn không ra chắc bọn mình bị muỗi cắn chết trước!"

Biết sao được, bốn người đứng im một chỗ chỗ, nhìn thế nào cũng thấy là đối tượng ưu tiên của bọn muỗi.

Cuối cùng, sau khi bị muỗi đốt khoảng 20 phút, ốc sên trong miệng Cố Lạc mới khoan thai xuất hiện ở cổng trường.

Đầu tóc Sở Ly hơi vểnh, ở dưới ánh mặt trời lúc chiều tà có hơi vàng, đôi mắt bên dưới tóc mái nhìn sang bên này, hiện lên một tia nghi hoặc.

Nhìn gương mặt xinh đẹp có chút quen thuộc trước mặt, Sở Ly nghiêng đầu suy tư một chút, đem gương mặt này cùng với cái eo nhỏ ở sân thể dục liên hệ với nhau, cả cái giọng điệu kiêu ngạo lúc yêu cầu đổi chõ ngồi nữa, là cùng một người.

Đôi mắt hẹp dài hiện lên một ý cười, hóa ra là tới tìm mình à?

Cố Lạc bước lên một bước, ý đồ chiếm ưu thế: "Ây Sở Ly, tới đây cùng các ca ca tâm sự nào, ngày hôm qua không phải rất kiêu ngạo à?"

Mấy người bọn Đinh Uyên lập tức vây quanh hắn.

Sở Ly hơi hạ thấp ánh nhìn, thân thể cao lớn vẫn là rất có cảm giác áp bách, khóe miệng mỉm cười: "Thích tôi thế cơ à? Vừa tan học đã không chờ nổi muốn tâm sự rồi?"

Cố Lạc nháy mắt nổi giận: "Thích cái em gái cậu, tôi hỏi cậu, cậu với Thẩm Tuyết là quan hệ gì?"

Sở Ly biểu tình đột nhiên có hơi quái dị, nghẹn cười nói một câu: "Em gái tôi không thích cậu đâu!"

Cố Lạc có tốt tính đến đau cũng không nhịn nổi đối phương ba câu thì có đến hai câu giỡn, lập tức giơ nắm đấm đánh qua: "Mẹ nó, tôi hôm nay cho cậu quỳ xuống khóc lóc xin tha!"

Sở Ly ánh mắt lạnh lùng, nhanh nhạy nghiêng người tránh thoát nắm đấm của Cố Lạc, Diệp Tân ở sau lưng nghe thấy tiếng Cố Lạc lập tức góp một chân, ai ngờ Sở Ly né được, lập tức đá phải bắp chân tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia bị ăn đau, ủy khuất hô một tiếng: "Diệp Tân, mày đánh kiểu gì đấy??"

Diệp tân nghẹn cười: "Xin lỗi, sai lầm, sai lầm một chút thôi mà!"

Một khắc như vậy, Sở Ly ngược lại đi đến trước mặt bốn người họ, bốn người lạnh mặt nhào tới.

Sở Ly chặn lại nắm đấm của Đinh Uyên, cùng lúc đó lại đá cho Ngô Hưng một cái, sau đó lại trở tay, đem Đinh Uyên đẩy về phía Ngô Hưng, hai người đâm sầm vào nhau.

Cố Lạc còn không chưa kịp phản ứng, đối phương đã tóm lấy dây xích trên quần áo, kéo cậu lại.

Một đám người vây xung quanh, mọi người đều hít hà một hơi, không nghĩ tới Sở Ly lại mạnh như vậy, phải biết rằng Cố Lạc tuy rằng đánh nhau tạm được, nhưng mấy việc đánh đấm của giáo bá làm gì tới lượt cậu đảm đương.

Nhà Cố Lạc rất có tiền, đã sớm quen biết nhiều hồ bẳng cẩu hữu, cho nên cả trường không ai dám đắc tội, tiểu thiếu gia chính là số một, đây cũng là nguyên nhân cậu làm giáo bá trong trường.

Sở Ly trở tay đem người khóa ở trong ngực, Cố Lạc hơi sửng sốt, thiếu niên trên người mang theo hương thơm nhàn nhạt, hai người dán sát gần nhau, tư thế này cũng quá xấu hổ rồi.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười không chút để ý: "Chậc, quả nhiên là mềm giống như lúc nhìn mà!"

Cố Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần, một bàn tay Sở Ly đang dính trên eo cậu, còn rất không sợ chết mà nhẹ nhàng nhéo một cái.

Hai mắt tiểu thiếu gia phun ra lửa: "Hôm nay tôi liều mạng với cậu!!!"

Sắc mặt Cố Lạc đã khó coi tới cực điểm, có điều vóc dáng 1m7 của cậu, bị vóc dáng 1m9 của đối phương khống chế gắt gao.

Dùng sức giãy giụa một chút, cũng không có hiệu quả gì, không thể không nói, Sở Ly nhất định là đã học qua võ thuật, bằng không sao thân thủ nhanh nhẹn như vậy được.

"Đm cậu, có bản lĩnh thì buông tôi ra." Cố Lạc vặn vẹo.

Đối phương nhẹ buông tay, nắm lấy phần lưng cậu, đem Cố Lạc đẩy về cho đám bạn, chân dài bước đi, để lại một câu: "Hôm nay còn có việc, chơi với các cậu chút thôi, nếu thật sự thích tôi đến thế, hôm nào lại hẹn nha!"

Sở Ly vốn cao, chạy rồi thì ai đuổi nổi, hơn nữa vừa trải qua phút giao lưu ngắn ngủi kia, bốn người cũng biết mình không phải đối thủ của hắn, liền không đuổi theo nữa.

Đinh Uyên đỡ Cố Lạc, quan tâm hỏi câu: "Thiếu gia, cậu không sao chứ? Cậu ta vừa nói cái gì với cậu đó, sao sắc mặt khó coi như vậy?"

Con mẹ nó, hắn vừa mới phi lễ ông đây đó, cái này có thể nói với mấy người sao? Cố Lạc hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia, nuốt xuống lửa giận trong lòng: "Không có gì, chúng ta đi thôi, việc này chưa xong đâu!"

Ngô Hưng gật gật đầu: "Lần sau tao gọi anh tao đến, bảo đảm nó chạy không nổi."

Sở Ly chạy ra khỏi ngõ nhỏ, lòng bàn tay hơi mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vê một chút, tựa hồ cảm giác mềm mại ấm áp, mang theo xúc cảm co dãn khi nãy vẫn còn ở đầu ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.