CHƯƠNG 29: NGẮM TRĂNG
Trời sáng mây trong, cảnh sắc hợp lòng người.
Sau khi quay lại Ma giáo chuyện đầu tiên là nhận biết người thân.
“Lương Ngọc ca ca.”
Vừa mới bước qua cánh cửa, liền nghe được một giọng nói lanh lảnh như vậy.
Tần Hoài Phong sờ sờ da gà đang nổi lên trên cánh tay mình, quay đầu nhỏ giọng hỏi:
“Nàng ta là đặc biệt đến để khiến ta buồn nôn sao?”
Sắc mặt Hạ Thiển Ly vốn là âm trầm giống như người ta thiếu y ba trăm hai, hiện tại vừa nghe Tần Hoài Phong nói như thế, chuyển âm u thành sáng sủa, lộ ra một nụ cười trêu tức yếu ớt.
“Không bằng ngươi tự mình hỏi muội muội Tích Nhược của mình một chút đi?”
Tên là ‘Tích Nhược’, nhớ kỹ.
Một nữ tử phấn y theo giọng nói đi đến trước mặt bọn họ, khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly thì hơi hạ thấp người xuống, hành lễ nói:
“Tham kiến Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly thản nhiên gật gật đầu, sau đó tay áo phất lên, lại tiêu sái mà rời đi.
Tần Hoài Phong theo bản năng mà vươn tay ra, cũng chỉ nhẹ nhàng phất qua một mái tóc dài đen mềm mại. Trong lòng nhất thời có chút mất mát, cho đến khi một tiếng ‘Lương Ngọc ca ca’ truyền vào trong tai, mới khiến hắn lưu luyến mà thu lại tầm mắt.
“Tích Nhược.”
Nói xong hắn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau nữ tử mặc phấn y.
“Cha.”
Thi lão cha cảm động đến mức gần như muốn lão lệ tung hoành mà nắm lấy hai tay của nhi tử.
“Lương Ngọc, ngươi chịu khổ rồi.”
Không đợi Tần Hoài Phong phối hợp diễn với Thi lão cha một màn phụ từ tử hiếu thì, vị hôn thê của hắn liền chen vào, hai mắt rưng rưng, môi đỏ khẽ run.
“Lương Ngọc ca ca, Tích Nhược luôn luôn lo lắng cho an nguy của huynh, lo lắng đến mức trà cơm không thiết, mỗi ngày đều sống bất an, mỏi mắt chờ mong huynh quay về. Tích Nhược mỗi ngày đều dậy thật sớm, thành tâm cầu Phật, cầu nguyện cho Lương Ngọc ca ca, cầu khẩn Phật Tổ phù hộ cho Lương Ngọc ca ca bình an vô sự. Nếu Lương Ngọc ca ca có bất trắc gì, Tích Nhược cùng hài tử trong bụng Tích Nhược liền không còn nơi nương tựa. Mỗi lần nghĩ như thế, Tích Nhược đều đau đớn trong lòng khó nhịn, nước mắt rơi lã chã.
Tích Nhược nói xong liền dùng ống tay áo che lên khóe mắt.
Mà Tần Hoài Phong nghe xong nửa ngày, chợt nghe ra một việc.
“Trong Ma giáo có miếu thờ Phật sao?”
Toàn bộ vẻ thống khổ trên mặt Tích Nhược cứng đờ lại:
“… Tích Nhược có mang theo một pho tượng Phật ngọc, đặt ở trong phòng.”
Tần Hoài Phong không khỏi bội phục đến mức vỗ mạnh hai tay.
“Thật sự là lo lắng chu toàn. Bỏ nhà trốn đi mà cũng không sợ hãi.”
Biểu tình trên mặt Tích Nhược càng thêm cứng ngắc.
Thi lão cha ở bên cạnh ho khan hai tiếng, dùng ánh mắt ý bảo nhi tử có phải là đừng nên nói nữa hay không.
Tần Hoài Phong nhận được ám chỉ, hơi ngẫm nghĩ một chút sau đó lại vỗ hai tay.
“Vừa rồi nói bốn chữ thành ngữ kia dùng cũng không tệ.”
Tích Nhược nhìn xuống đất.
Tần Hoài Phong nghiêng đầu, nhìn sắc mặt đối phương.
“Có lẽ… là lấy từ trên sách ra?”
Tích Nhược nâng ống tay áo lên, che lại khóe miệng hơi hơi co rúm của mình.
Thi lão cha vội vàng đi ra hòa giải.
“Lương Ngọc từ sau khi hôn mê tỉnh lại liền đặc biệt thích nói đùa. Đúng rồi, canh giờ đã không còn sớm. Chúng ta cùng đi dùng bữa tối thôi. Đêm nay hai người các con liền tụ họp một chút đi.”
Dù sao thì ngay cả hài tử cũng có rồi, cũng không có gì cần phải kiêng kị nữa, huống chi nữ nhân chốn giang hồ, vốn đã quen với chén rượu lớn, miếng thịt lớn, lại càng không cần e ngại loại tiểu tiết này.
Nhưng là loại diễm phúc nửa đêm tâm sự cùng với giai nhân này Tần Hoài Phong có chút khó có thể nhận tổi. Biểu tình không đứng đắn trên mặt lập tức chuyển sang âm u.
“Cái này, con một đường thúc ngựa chạy về, thật sự có chút…”
Sau khi ra khỏi khách ***, Hạ Thiển Ly thuê một chiếc xe ngựa, sau đó hắn thúc ngựa, Hạ Thiển Ly đọc sách phẩm trà thưởng thức phong cảnh, cứ như vậy vó ngựa không dừng chạy về Ma giáo. Lúc trở về, hắn một thần bụi bặm, Hạ Thiển Ly lại mặc bạch y đã thay sau đó, tiêu sái phiêu dật xuống khỏi xe ngựa. Tần Hoài Phong oán giận mà ở phía sau lè lưỡi nhăn mặt, sau đó lại bị trừng mắt nhìn.
Thực ra khi nhìn thấy bộ dáng bụi bặm mệt mỏi này của nhi tử, Thi lão cha cũng biết là nhi tử đã mệt muốn chết. Tần Hoài Phong mong đợi Thi lão cha sẽ thương cảm cho sự vất vả của hắn, lại thật đáng buồn nhìn thấy trên gương mặt bóng loáng kia lộ ra một nụ cười mờ ám.
“Lúc mệt mỏi càng cần có ôn hương nhuyễn ngọc làm bạn mà.”
“… Cha, không phải là nói muốn đi dùng bữa sao?”
Người của Ma giáo thực ra là không thèm để mắt đến phụ tử Thi Lương Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy Giáo chủ huy động nhân lực mà kiên trì muốn cứu người, cho dù là kẻ mù, cũng nên nhìn ra địa vị của tên phản đồ chính phái ẻo lả này ở trong lòng Giáo chủ, cho nên Tần Hoài Phong dễ dàng tìm người đến dặn dò.
Bóng đêm đã sâu.
Tích Nhược ở trong khuê phòng bắt đầu chờ đến mức có chút không kiên nhẫn. Lúc này rốt cuộc cửa rốt cuộc truyền đến hai tiếng gõ cửa. Nàng vội vàng thu lại vẻ tức giận trên mặt, lộ ra một nét cười bước nhanh ra ngoài mở cửa, nhưng ý cười sau khi nhìn thấy đệ tử Ma giáo ở ngoài cửa liền lập tức biến mất.
“Ta đến truyền lời thay Thi công tử.”
Hai mắt ảm đạm bất chợt sáng ngời.
“Nói cái gì?”
“Cô nam quả nữ, sống cùng một phòng, không tốt cho việc dưỡng thai.”
“…”
“Cáo từ.”
Đệ tử Ma giáo nói xong xoay người muốn rời đi.
Tích Nhược trong lòng có chút không cam tâm, vội vàng gọi đệ tử Ma giáo kia lại.
“Hắn… Hắn không có nói điều gì khác sao?”
Đối phương quay đầu.
“Thi công tử nói biết rằng cô nương sẽ hỏi như vậy, cho nên hắn nói…”
Hai mắt ảm đảm lại sáng lên.
“Nói cái gì?”
“Ta thực không có gì đáng nói.”
“…”
Bên kia ở trong khuê phòng trống không nuốt hận, bên này tâm tình lại rất khoái trá mà một đường ngắm trăng đến viện của Giáo chủ.
Đệ tử Ma giáo canh giữ ngoài việc vội vàng ngăn cản hắn:
“Thi công tử, chỗ này là nơi ở của Giáo chủ. Không biết ngươi có chuyện gì?”
Tần Hoài Phong mỉm cười, chỉ một ngón tay về phía trước.
“Ngắm trăng.”
Đệ tử Ma giáo cũng nhìn về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy hai ba đốm sao, mây đen che kín bầu trời.
“… Ngắm trăng thì đến chỗ khác đi.”
“Nhưng nơi này phong thủy tốt.”
Phong thủy tốt thì có liên quan gì đến ngắm trăng chứ?
Mấy tên đệ tử Ma giáo đều xuất hiện nghi vấn này trong lòng.
“Ta thấy phong thủy bên trong rất tốt.”
Tần Hoài Phong chỉ một ngón tay vào trong viện, nhấc chân muốn đi vào, nhưng lập tức đã bị đại đao cản ở trước người.
“Chỗ ở ở Giáo chủ, không thể đi vào bừa bãi.”
Tần Hoài Phong buồn bực mà nhíu mày, khi đang định nói gì đó, liền nhìn thấy thanh niên một thân bạch ngọc đi đến bên này.
Đệ tử Ma giáo vội vàng thu đại đao lại, cung kính mà khom người.
“Tả hộ pháp.”
Tả hộ pháp mỉm cười gật đầu, sau đó rất có thâm ý mà nhìn về phía Tần Hoài Phong.
“Giáo chủ dặn dò, nếu như Thi công tử đến, liền cho hắn đi vào.”
Tần Hoài Phong ngạc nhiên, sau đó cúi đầu ôm quyền nói:
“Tạ ơn Tả hộ pháp.”
Sau khi nói xong liền nghênh ngang đi vào nội viện có phong thủy rất tốt. Không đợi hắn gõ cửa, một giọng nói thnah nhã đã truyền ta từ bên trong cánh cửa.
“Không cần ở bên cạnh vị hôn thê của ngươi sao?”
Tần Hoài Phong cười khổ, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy ở bên cạnh bàn gỗ đào, Hạ Thiển Ly đang tao nhã uống trà. Tóc đen như mực buông xuống trên bạch y thắng tuyết, ở dưới ánh sáng lập lòe của ánh nến chiếu xuống mà càng có vẻ thêm phong tình.
Tần Hoài Phong không khỏi nhẹ hít vào một hơi, cúi đầu.
“Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly lông mi cũng không động thản nhiên nói:
“Tìm ta có chuyện gì?”
Bởi vì muốn gặp ngươi… Loại lý do này đương nhiên là nói không nên lời.
Tần Hoài Phong đành phải bày ra lý do vừa rồi nhắc đến.
“Ta thấy hôm nay ánh trăng không tệ, nghĩ muốn mời Giáo chủ cùng ngắm trăng.”
“Thi công tử thực có nhã hứng, nhưng bản Giáo chủ không thích ngắm trăng.”
“Như vậy ngắm trời cũng không tệ.”
“… Đến chơi cờ đi.”
Hạ Thiển Ly nói xong chậm rãi buông chiếc chén sứ Thanh Hoa trong tay, bạch y nhẹ lướt, đi đến bên cạnh một bộ cờ.
Tần Hoài Phong hắc tuyến.
“Chơi như thế nào?”
“Chẳng lẽ còn muốn dùng chân chơi?”
“… Xin hỏi có có thể bỏ thanh kiếm ở bên cạnh kia đi không?”
Tần Hoài Phong chỉ chỉ thanh bảo kiếm treo ở trên tường phía sau bộ cờ.
Hạ Thiển Ly trả lời vô cùng rõ ràng.
“Không thể.”
Sau đó gỡ bảo kiếm xuống, đặt ở bên cạnh bàn cờ.
Tần Hoài Phong:
“…”
“Thi Lương Ngọc, ngươi còn nhớ rõ chuyện bản Giáo chủ từng nói rằng chơi cờ không tốt đi.”
Ánh mắt Tần Hoài Phong sáng lên.
“Vậy không bằng giáo chủ chờ chơi cờ tốt hơn rồi hãy chơi.”
“Nhưng bản Giáo chủ vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại.”
Ánh sáng trong mắt Tần Hoài Phong lập tức trở nên ảm đạm, chuyển thành vẻ u oán.
“Giáo chủ, thắng không anh hùng mà.”
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Giáo chủ…”
Màn trình diễn nói ra rất quen thuộc. Vì thấy tiết mục quen thuộc cũng trình diễn luôn. Mỗi khi Tần Hoài Phong chuẩn bị ăn được một quân cờ quan trọng thì, Hạ Thiển Ly đều chưng ra vẻ mặt bí hiểm mà vuốt ve trường kiếm, cuối cùng hắn đành phải cắn răng đặt quân cờ xuống nơi khác. Nếu ngươi phải làm như vậy, cả bàn đều phải thua.
Ngay cả khi thắng được năm bàn, tâm tình vẫn vô cùng không tốt, Hạ Thiển Ly đột nhiên chậm rãi mở miệng.
“Thi Lương Ngọc, bản Giáo chủ từng hứa cho ngươi chức Chưởng sự phân đà đi.”
Tần Hoài Phong buồn bực vì thua trề môi rầu rĩ ừm một tiếng.
Hạ Thiển Ly cười nhạt nói:
“Nhưng bản Giáo chủ hối hận.”
“Giáo chủ không hổ là Giáo chủ Ma giáo, đê tiện, vô sỉ, da mặt dày, lòng dạ hẹp hòi.”
“…”
Hạ Thiển Ly coi như không nghe thấy.
“Ta là nói, nếu để ngươi ở lại nơi này thì thế nào?”
Tần Hoài Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn vào một đôi mắt đen như mực sáng rực chói mắt.
Ý cười bên khóe miệng Hạ Thiển Ly càng sâu, Tần Hoài Phong nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.
“Bản Giáo chủ muốn giữ ngươi ở bên cạnh.”