CHƯƠNG 17: TÌNH CẢM TỪ TỪ NẢY SINH
Bên ngoài u cốc chính là rừng trúc. Không thể râm mát như trong u cốc, ánh nắng rực rỡ bên ngoài khiến người ta cảm nhận được hiện tại đúng là ngày mùa hè nắng chói chang.
Tần Hoài Phong chống đỡ thân mình đau đến mức sắp vỡ vụn, chậm rãi đứng lên, lại phát hiện ra Hạ Thiển Ly vẫn luôn thích làm ra dáng ra vẻ vẫn giữ nguyên bộ dáng chật vật khi ngã xuống đất. Hắn bất chợt nheo hai mắt, ngồi xổm xuống.
“Giáo chủ?”
Hạ Thiển Ly không trả lời.
Tần Hoài Phong vội vàng nâng Hạ Thiển Ly ngã xuống đất dậy, lật nghiêng người y qua.
Chỉ thấy mái tóc mây đen nhánh như mực dính sát hai bên má, khiến cho gương mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc kia càng thêm trắng bệch. Hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng hơi nhếch, hô hấp dồn dập.
Xem ra tuy rằng đã ăn loại trái cây đỏ kia vào, nhưng độc của chướng khí vẫn xâm nhập vào trong cơ thể. Thật vất vả cho Hạ Thiển Ly chống đỡ bày ra được bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra lúc trước. Nghĩ đến đây, Tần Hoài Phong không khỏi dâng lên một chút kính nể nghiêm túc trong lòng với vị Giáo chủ Ma giáo này.
Ngay khi Tần Hoài Phong đang tự hỏi phải làm cách nào để di chuyển Hạ Thiển Ly đến một nơi thoải mái hơn chút, lông mi thật dài kia hơi run rẩy, lộ ra đôi mắt sáng có chút mơ màng.
Nhìn thấy đối phương đã tỉnh, Tần Hoài Phong thoáng yên tâm hơn chút, lộ ra một nụ cười nhẹ giọng gọi:
“Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly chớp chớp đôi mắt không có tiêu cự, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Sao ngươi lại đong đưa như thế?”
Tần Hoài Phong kiên nhẫn giải thích:
“Giáo chủ trúng độc trong chướng khí, cho nên mới nhìn thấy ta đang đong đưa.”
“Được rồi, vậy ngươi phối hợp cũng đong đưa đi, để cho bản Giáo chủ nhìn thấy rõ ngươi một chút.”
“…”
Tần Hoài Phong phát hiện Giáo chủ Ma giáo khi thân thể khó chịu thì càng khó hầu hạ hơn.
May mà sau khi đưa ra yêu cầu cực kỳ vô lý này, Hạ Thiển Ly liền hỗn loạn mà chìm vào giấc ngủ. Tấn Hoài Phong nén đau đớn sau lưng, chậm rãi nâng Hạ Thiển Ly đi đến bên dòng suối nhỏ cách đó không xa.
Nơi này là nơi Chưởng môn của Thí Kiếm Môn bế quan luyện công, tự nhiên cách xa nơi đông người, mặc dù vẫn ở trong phạm vi của Thí Kiếm Môn, nhưng Tần Hoài Phong cũng yên tâm không bị đệ tử trong môn phát hiện, thoái mái đi lại bên trong.
Sau khi thật cẩn thận đặt Hạ Thiển Ly xuống cạnh dòng suối, hắn thấm ướt mảnh vải vốn dùng để che mặt, bắt đầu cẩn thận tẩy rửa vết thương trên người Hạ Thiển Ly. Bởi vì trên trán đối phương cũng có vết máu, cho nên hắn dứt khoát giúp đối phương lau sạch sẽ tro bụi dơ bẩn trên mặt.
Gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần cứ như vậy mà phóng lớn trước mặt mình. Hạ Thiển Ly hai mắt nhắm hờ lúc này giống như một đứa trẻ thiên chân vô tà, vẻ ngạo nghễ lãnh khốc ngày thường đã sớm biến mất, nhìn qua càng thêm thuận mắt.
Đang mờ mịt nghĩ nếu tính cách người này có thể tốt hơn một chút thì tốt rồi, liền nhìn thấy đôi môi tái nhợt giống như cánh hoa kia hơi mở, hơi thở mong manh mà nói ra một chữ ‘nước’.
“Giáo chủ chờ chút.”
Tần Hoài Phong đáp lời nhìn quanh bốn phía, ngây ra không biết có thể tìm được thứ gì đó để múc nước không. Cuối cùng hắn chỉ đành chụm tay múc nước, đưa đến bên miệng Hạ Thiển Ly. Hạ Thiển Ly hai mắt nhắm chặt môi hơi giật giật, sau đó giống như một con mèo con ngoan ngoãn uống từng chút nước một trong tay hắn.
Nếu đổi lại là lúc thường, người này khẳng định sẽ chán ghét mà nhíu mày, tuyệt đối không chạm vào bàn tay dính bẩn của hắn, cho dù hắn thực ra đã tắm vô cùng sạch sẽ, cũng tuyệt không có tư cách chạm vào tôn khẩu của vị Giáo chủ Ma giáo này, nhưng Hạ Thiển Ly lúc này lại thành thật ngoan ngoãn như thế, khiến hắn cảm thán không thôi, trong lòng tự nhiên sinh ra tình tố khó có thể đặt tên.
Đặc biệt nghĩ đến vừa rồi đối phương hai lần liều mạng cứu giúp mình.
Hạ Thiển Ly sợ rằng so với trong tưởng tượng của hắn càng không giống một Giáo chủ Ma giáo tội ác tày trời. Đáng tiếc hắn ở trong môn lâu ngày không hỏi đến việc giang hồ, đối với vị Giáo chủ cũng kế nhiệm khi còn trẻ này hiểu biết rất ít, nếu không cũng có thể đoán được vài phần.
Tần Hoài Phong nghĩ ngợi có chút nhập tâm, nhưng lại không phát hiện nước trong bàn tay đã hết. Hạ Thiển Ly uống thế nào cũng không thấy thêm nước hơi nhíu mi, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm. Đầu lưỡi non mềm phấn hồng mang đến cảm xúc khiến Tần Hoài Phong nhất thời tâm loạn như ma, vội vàng rút tay về, lại múc thêm một chút nước nữa, cho Hạ Thiển Ly uống.
Đôi môi mềm mại giống như lông chim chạm nhẹ vào lòng bàn tay. Trước đó còn không biết là như thế nào, nhưng trải qua chuyện vừa rồi bị đầu lưỡi liếm một chút, Tần Hoài Phong như thế nào cũng không thể tĩnh tâm. Tầm mắt đặt trên hai mắt nhắm chặt cùng đôi môi tái nhợt hơi hé mở của Hạ Thiển Ly, tâm thần nhộn nhạo, bối rối nghĩ muốn rút tay về, lại cảm thấy không nỡ, cũng chỉ đành ép bức chính mình không để ý đến tình tố dần nảy sinh trong lòng, tiếp tục bón nước.
Chính là ánh mắt đã không tự giác mà trở nên nhu hòa hơn một chút.
Hiện tại đúng là những ngày mùa hè nắng chói chang, đợi đến buổi trưa giữa ngày, ánh nắng nóng rực chiếu xuống. Vì để cho Hạ Thiển Ly không phải chịu khổ bị phơi nắng, Tần Hoài Phong lại cố nén đau đớn trên lưng, nửa đỡ nửa cõng mà đưa Hạ Thiển Ly đến chỗ bóng râm sau một tảng đá lớn.
Tuy nói là một tảng đá lớn, nhưng muốn che chắn cho hai nam tử vẫn là có chút khó khăn, Tần Hoài Phong cũng chỉ đành để cho nửa người mình phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Miệng vết thương vẫn chưa lành, lại bị phơi dưới nắng chói, tự nhiên là đau đớn khó nhịn, nhưng may mắn là, tối hôm qua nằm đếm sao đến nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại bị kéo dậy đấu với ngân xà, Tần Hoài Phong không chống lại nổi cơn buồn ngủ nồng đậm, hỗn loạn ngủ mất. Đợi cho đến hoàng hôn, hắn mới bị Hạ Thiển Ly sớm tỉnh lại trước lay tỉnh.
Tần Hoài Phong vẫn còn buồn ngủ vừa xoa xoa mắt, vừa nhìn về phía Hạ Thiển Ly đã có thể dựa lưng vào tảng đá lớn ngồi dậy, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng bệch kia cuối cùng cũng thoáng khôi phục chút thần sắc, không khỏi lộ ra ý cười thật lòng.
“Giáo chủ hiện tại cảm thấy sao rồi?”
Hạ Thiển Ly thản nhiên nói:
“Tạm ổn.”
Giọng nói thanh nhã vẫn có chút yếu ớt vô lực. Xem ra tuy rằng thân thể đã khôi phục được chút tinh thần, nhưng độc trong chướng khí không thể lập tức loại bỏ hết được, hơn nữa nghĩ đến Hạ Thiển Ly hiện tại có thể cũng là cố gắng dùng sức chống đỡ, Tần Hoài Phong không khỏi lo lắng, trong lòng thầm hối hận chính mình vừa rồi không nhân cơ hội hái thêm vài quả đỏ kia nữa.
Đáng tiếc vẻ lo lắng của hắn ở trong mắt Hạ Thiển Ly lại biến thành một ý tứ khác.
Chỉ thấy sâu trong ánh mắt của Hạ Thiển Ly lộ ra một mạt cười lạnh nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Phong.
“Thi Lương Ngọc, nếu ngươi là gian tế của chính phái, hiện tại chính là thời cơ tốt để ngươi lập công lớn đấy.”
Tần Hoài Phong không ngờ lại bị ngờ vực vô căn cứ kinh ngạc trong lòng, vội vàng cúi đầu ôm quyền nói:
“Giáo chủ lo nghĩ quá rồi. Tiểu nhân đối với Ma giáo cùng Giáo chủ là một mảnh lòng son, sao có thể có hai lòng, hãm hại Giáo chủ chứ?”
Hạ Thiển Ly hừ lạnh.
“Coi như ngươi thông minh. Nếu không cho dù ngươi thực sự hãm hại được bản Giáo chủ, cũng sẽ bị mấy ngàn đệ tử trên dưới Ma giáo đuổi giết, cuối cùng là chặt đầu, treo ở đầu con đường dưới chân núi Ma giáo,”
Tần Hoài Phong cười khổ.
“Giáo chủ, đầu của tiểu nhân thật sự không thích hợp dùng để tiếp khách.”
Hạ Thiển Ly từ chối cho ý kiến, chỉ cúi đầu nhìn về phía một thân quần áo tràn đầy vết máu bụi đất trên người mình, đôi mày đẹp lập tức nhíu chặt lại.
Biết Hạ Thiển Ly thích sạch sẽ nhất định sẽ vô cùng để ý bộ dáng chật vật của bản thân hiện tại, Tần Hoài Phong vội vàng an ủi:
“Giáo chủ, quần áo của ta so với tên khất cái cũng không khá hơn bao nhiêu đâu.”
Hắn nói xong liền vung vẩy hai tay. Chỉ thấy bộ áo vải màu xanh trên người Tần Hoài Phong bị đá vụn cào rách mấy đường, ống tay áo bị xé ra để bịt miệng mũi và băng bó vết thương càng hy sinh lẫy lừng. Rách tung tóe, cũng bẩn thỉu không chịu nổi, bộ dáng này thật đúng là có thể cầm cái bát vỡ ăn xin trên đường phố.
Hạ Thiển Ly nghe xong lại chỉ cười lạnh.
“Tên khất cái mặc quần áo của tên khất cái có gì không ổn?”
“…”
Tần Hoài Phong nhất thời có loại cảm giác bị cưỡng ép phải nuốt sống một con chuột chết.
Thật sự là lang tâm cẩu phế a. Mệt hắn vừa rồi còn chịu nỗi khổ phơi nắng gắt, ngồi ở vị trí bên ngoài. Xem ra người này vẫn là lúc hôn mê thì tốt hơn.
Khi đang thầm u oán trong lòng, Tần Hoài Phong lại nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia hỏi:
“Nơi này có người đi qua không?”
Tần Hoài Phong thành thật đáp:
“Phía trước u cốc là nơi Chưởng môn của Thí Kiếm Môn bế quan, tự nhiên là nơi hẻo lánh, cực ít có người qua lại.”
Hạ Thiển Ly ảm đạm cười:
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong Hạ Thiển Ly chậm rãi đứng lên, sau đó cởi thắt lưng, áo trắng rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc.
Tần Hoài Phong nhất thời cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng nói cũng không khỏi hơi run lên.
“Giáo, Giáo chủ?”
Sau đó áo trắng đã bị ném lên giữa mặt.
“Giặt quần áo.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia nói như thế.